Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 271: Nhà họ Vương đổi đời




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi tối trong sân vườn nhà họ Vương, quả nhiên Vương Côn đã tổ chức một buổi tiệc.

Buổi tiệc này tổ chức cho Nhạc Huy cũng coi như tổ chức cho hai người Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình.

Thế nhưng buổi tiệc chỉ có người nhà họ Vương chứ không tiếp đón bất kì khách khứa nào.

“Ông nội không đến mức này chứ, vì một người như Nhạc Huy mà tổ chức phô trương đến vậy sao?”

Vương Nam kinh ngạc nhìn cảnh tượng long trọng trước mắt, ông cụ vậy mà lại mời hết họ hàng xa đến.

“Em cũng thấy vậy, dù gì Nhạc Huy cũng là thế hệ sau ngang hàng như chị em mình thôi, ông cũng khoa trương quá rồi...”

Vương Huyền lắc đầu, trong lòng khá ghen ghét.

“Đừng ghen tị nữa, nếu chúng ta có bản lĩnh và thực lực như Nhạc Huy thì ông cũng không tâng bốc cậu ta như vậy đâu. Đáng tiếc là anh em mình bây giờ ngay cả những quyết định nội bộ trong gia tộc cũng không có quyền tham gia vào. Người ta đã có thể trấn áp được cả mấy gia tộc lớn, là người hợp tác với nhân vật lớn như Trương Trung rồi...”

Vương Tử Ngang bước đến, thấy dáng vẻ không phục của Vương Nam và Vương Huyền cũng thở dài.

Có điều hắn không giống Vương Nam và Vương Huyền, hai người này xưa nay tự cao tự đại, dù cho Nhạc Huy có thể hiện bản lĩnh ghê gớm trước mặt người nhà họ Vương, nhưng hai người bọn họ ngoài đố kị ra cũng chỉ bất mãn mà thôi.

Nhưng trong lòng Vương Tử Ngang vô cùng ngưỡng mộ Nhạc Huy, hắn chỉ lớn hơn Nhạc Huy hai tuổi nhưng bất luận bàn về thành tích hay dũng khí hắn đều khá tự ti.

“Tử Ngang, không phải anh bị tên Nhạc Huy đó tẩy não rồi chứ?”, Vương Huyền nhíu mày, hơi bất mãn nói: “Cho dù cậu ta có bản lĩnh đi nữa cũng không phải là người nhà họ Vương, tiền cậu ta kiếm có thể chia cho chúng ta một nửa hay sao? Anh là con cháu nhà họ Vương, sao bây giờ lại nói giúp người ngoài vậy chứ?”

Vương Tử Ngang lắc đầu, nhìn mấy anh em họ ngang hàng thở dài đáp:

“Trưa nay ăn cơm xong, ông đã ở cạnh Nhạc Huy lâu như thế. Sau đó bọn họ còn đến phòng đọc sách rất lâu, chiều thì ông lại dẫn Nhạc Huy vào sân vườn uống trà ngắm hoa, anh nghĩ rằng chuyện này không đơn giản”.

“Hơn nữa cho dù ông muốn tiếp đãi Nhạc Huy cũng không đến nỗi mời mấy họ hàng xa đến như vậy chứ? Mấy họ hàng xa nhà họ Vương chúng ta đều quản lý mấy công ty ở những nơi khác, ngay cả lễ mừng thọ ông mà bọn họ còn không bỏ công việc để về cơ mà”.

Nghe Vương Tử Ngang nói vậy, Vương Nam giật mình, bọn họ chỉ lo chơi, đâu có thận trọng như Vương Tử Ngang, luôn quan tâm đến động thái trong nhà.

“Ý em là sao?”, Vương Nam cũng cau có mặt mày hỏi: “Ý em nói là... ông nội có chuyện quan trọng muốn tuyên bố với bọn mình nên mới gọi mọi người về sao?”

Vương Tử Ngang lắc đầu: “Em không biết, nhưng chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra. Lát nữa sẽ biết thôi, nếu có chuyện quan trọng, lát nữa nhất định ông sẽ nói rõ ràng với mọi người”.

Phải nói rằng nhân khẩu nhà họ Vương thật sự rất đông, cộng thêm họ hàng xa chắc ngồi được mười mấy bàn.

Mọi người đã nhập tiệc, lúc anh em họ hàng xa thấy người ngồi vào bàn đầu tiên trong hàng đó, sắc mặt bỗng biến đổi.



“Hai đứa làm gì vậy? Không biết trên dưới gì cả!”, Vương Hạc Niên bỗng đứng lên trừng Vương Nam và Vương Thần, dọa hai chị em run lẩy bẩy, vội vã đặt miếng vịt quay về lại vị trí.

“Làm chị mà chả ra dáng làm chị, sao làm gương cho em út được chứ!”, Vương Hạc Niên nhìn Vương Nam tức giận quát, Vương Nam vội vàng cúi đầu.

Đám con cháu ngồi cạnh bên cười cợt, trong lòng nghĩ sao Vương Nam và Vương Thần lại không hiểu chuyện như vậy, người lớn vẫn chưa động đũa sao bọn họ lại dám ăn trước chứ.

“Ngọc Đình vẫn chưa đến, bọn con không biết phép tắc à? Vương Nam, khi nào con mới có thể hiểu chuyện như Ngọc Đình, may mà hôm nay ở đây không có người ngoài, nếu không người ta chê cười cho đấy!”

Vương Hạc Niên lạnh lùng hừ một tiếng rồi ngồi xuống.

Trong sân bỗng nhiên lặng như tờ, nhiều người cũng hết sức ngạc nhiên, cứ nghĩ vừa nãy mình nghe nhầm.

Ngọc Đình? Trần Ngọc Đình sao? Lúc trước địa vị của Ngọc Đình ở nhà họ Vương còn không bằng đám con cháu này, sao bây giờ Vương Hạc Niên lại vì Trần Ngọc Đình chưa đến mà giáo huấn con gái mình một trận như thế, chẳng lẽ Trần Ngọc Đình chưa đến thì bọn họ không thể động đũa sao?

Vương Nam cắn chặt môi, bị Vương Hạc Niên mắng đến đỏ mặt tía tai, không dám hó hé một câu nào.

“Đúng rồi, sao Ngọc Đình vẫn chưa đến thế?”, Vương Côn bỗng nhiên hỏi.

Nhạc Huy cười đáp: “Ngọc Đình vẫn đang trang điểm ạ, cô ấy nói rằng buổi tiệc nhà họ Vương nhất định phải trang hoàng lộng lẫy, nếu không sẽ mất mặt ông”.

Vương Côn nghe xong cười ha hả:

“Con bé Ngọc Đình này đúng là hiểu chuyện, xứng đáng là cháu gái ngoại của Vương Côn ông. Nhưng nó có trang điểm hay không cũng không sao, ở đây không có người ngoài, vả lại ở đây có ai xinh đẹp như nó chứ, đúng không?”

Những lời của Vương Côn càng khiến mọi người biến sắc.

Vương Tiểu Nguyệt cũng sững sờ đỏ mặt nhíu mày. Nhưng chỉ có thể giả vờ thở nhẹ, âm thầm lắc đầu. Trước đây Vương Tiểu Nguyệt mới là viên ngọc trên tay của ông cụ, là ánh trăng vây quanh trong những chòm sao.

Thế nhưng bây giờ, cô ta đã không tranh nổi với Trần Ngọc Đình.

“Đến rồi đến rồi, Ngọc Đình đến rồi!”, không biết ai trong đám người hét lên.

Mọi người liếc mắt nhìn Trần Ngọc Đình trong chiếc váy dạ hội màu xanh nhạt và đôi giày cao gót như một ngôi sao nổi tiếng chậm rãi bước đến.

Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên thân hình cô, không nói năng gì. Bất kể về vóc dáng hay khuôn mặt, Trần Ngọc Đình đều không kém gì ngôi sao nữ trên phim ảnh. Sau khi Trần Ngọc Đình trang điểm và ăn mặc lộng lẫy rung động lòng người, ngay cả Nhạc Huy cũng phải đứng hình vài giây.

“Xin lỗi ông ngoại, để mọi người đợi lâu rồi ạ”, Trần Ngọc Đình ngồi xuống và nói lời xin lỗi.

“Ha ha, đợi chút thì có làm sao, đợi thêm lát nữa đồ ăn này cũng không nguội đâu mà”, Vương Côn cười ha hả nói.

Mọi người thấy vậy trợn mắt há mồm. Một người không mang họ Vương lại như cá chép hóa rồng. Bọn họ không phải kẻ ngốc nên trong lòng đều rất rõ có thể nhà họ Vương sắp đổi đời rồi.

Lúc đó mọi người đều đến đông đủ, Vương Côn đứng lên nhìn toàn thể người nhà họ Vương, nghiêm túc nói:

“Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì tôi xin tuyên bố một chuyện quan trọng".