Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 262: Cháu muốn tập hợp những người giàu ở Giang Kiên




“Cháu à, nếu cháu có thể bỏ ra một trăm triệu nữa để giúp đỡ công việc của chú, vậy đúng là đã giải quyết được mọi vấn đề khó của chú rồi!”

Ngụy Trường Canh kéo ghế đến bên cạnh Nhạc Huy, xúc động ôm vai anh nói, suýt nữa ngồi thẳng lên đùi Nhạc Huy luôn rồi.

“Chú thật sự không nhìn nhầm cháu, hai mươi mấy năm trước, chú còn ở thủ đô làm thư ký cho người khác, lúc đó có dịp ôm cháu. Khi đó cháu còn là một đứa bé, ngày đó chú cảm thấy thằng nhóc cháu nhất định là nhân tài hào kiệt, chắc chắn tương lai là một nhân vật lớn giống ông nội cháu”.

“Tiểu Trương, cậu xem cậu xem, nhìn khắp nước Hoa của chúng ta, làm gì có cậu ấm nào có hào khí như cháu Nhạc của tôi chứ, ha ha ha!”

Trương Trung cười theo, khóe miệng hơi co giật, mặc dù Nhạc Huy vung tay rộng rãi, nhưng Ngụy Trường Canh cũng không cần nịnh nọt người ta như vậy chứ, thiếu chút là ông ta nói Nhạc Huy xương cốt kỳ lạ, thiên phú dị bẩm rồi.

“Đúng, đúng, Nhạc Huy tuổi trẻ, có được giác ngộ này, đúng là trụ cột của đất nước ta, là tấm gương của thế hệ trẻ!”

Cho dù hơi khinh bỉ, nhưng Trương Trung vẫn hùa theo cấp trên nịnh nọt Nhạc Huy.

“Hai chú khen nhầm Nhạc Huy rồi”, Nhạc Huy xua tay, vẫn là bộ dạng đúng chừng mực, nói: “Từ nhỏ ông nội cháu đã dạy, nghèo thì chỉ lo thân mình, giàu thì gánh cả thiên hạ, không thể có tiền rồi quên mất gốc, nếu không có sự bảo vệ và giúp đỡ của đất nước, nhà họ Nhạc bọn cháu sao phát triển được đến mức lớn mạnh như thế”.

“Khi đất nước cần, mỗi người trong nhà họ Nhạc bọn cháu đều phải bỏ ra một phần sức lực”.

“Có điều…”, Nhạc Huy chuyển lời lại: “Thật ra cháu cũng có chuyện nhờ vả, cháu định thành lập một hiệp hội, thu hút các nhà doanh nghiệp lớn nhỏ ở các nơi trên toàn quốc gia nhập”.

“Nhưng cháu không hiểu rõ về tình hình ở Giang Kiên, cũng không quen những nhà doanh nghiệp này. Do đó còn phải nhờ chú Ngụy và chú Trương ra mặt, giúp cháu truyền lời cho những nhà doanh nghiệp này, cháu muốn hẹn gặp mặt mọi người”.

“Không biết, chú Ngụy có thể giúp cháu việc này không?”

Hẹn các ông lớn có danh tiếng của cả tỉnh Giang Kiên, chuyện này, chỉ Ngụy Trường Canh và Trương Trung mới có thể làm, người khác không thể làm được. Cũng chỉ có hai nhân vật tầm cỡ này, mới có thể tập hợp tất cả ông lớn có tiếng kia lại.

Chuyến đi Giang Châu này, Nhạc Huy cũng không thể đi không. Trước mắt hiệp hội Huy Hành của anh vẫn trống rỗng, chỉ có một đối tác hợp tác là Tiêu Vân Long, buộc phải mau chóng lớn mạnh, nếu không hiệp hội này cũng chỉ là một nguyện vọng tuyệt đẹp trong tưởng tượng của anh mà thôi.

Lúc trước ở nhà họ Vương, anh không gây phiền phức cho nhà họ Lâm, để bọn họ rời khỏi cũng là suy nghĩ cho phương diện này. Nhà họ Lâm là gia tộc lớn ở tỉnh Giang Kiên, nếu có nhà họ Lâm gia nhập vào thì chắc chắn bên phía Giang Kiên, sẽ đưa ra một quảng cáo miễn phí cho ‘Hiệp hội Huy Hành’.

Nhà họ Lâm đã tiên phong gia nhập rồi, các nhà doanh nghiệp hay gia tộc lớn khác thì sao?

Hơn nữa nhà họ Lâm tất nhiên sẽ gia nhập, hôm nay lúc ở nhà họ Vương, ông cụ Lâm cũng đồng ý với Nhạc Huy, cho dù điều kiện gì, bọn họ cũng sẽ đồng ý với anh.

Nghe Nhạc Huy nói vậy, Ngụy Trường Canh và Trương Trung trố mắt nhìn nhau.

Thật ra với thân phận của bọn họ thì làm chuyện này rất dễ dàng thuận lợi. Nhưng cũng có chỗ bất tiện, suy cho cùng bọn họ cũng là công nhân viên chức, không phải nhà kinh doanh. Quy tắc nội bộ rất nghiêm khắc.

Vì thế hai người hơi do dự.

“Được, chú đồng ý với cháu, cháu giúp đỡ công việc của chú, chú cũng giúp công việc của cháu chút ít!”

Dù có do dự, nhưng Ngụy Trường Canh vẫn dứt khoát nhận lời. Vì một trăm triệu kia của Nhạc Huy nên việc này ông ta cũng buộc phải giúp.

“Tiểu Trương, nhà doanh nghiệp bên Giang Châu do cậu chuyển lời với bọn họ”, Ngụy Trường Canh nhìn Trương Trung, sau đó lại nhìn Nhạc Huy: “Khu vực trực thuộc khác, thì do chú phái người chuyển lời với bọn họ, chỉ cần là nhà doanh nghiệp và gia tộc Top mười hai trong khu vực, chú đều sẽ bảo bọn họ nhanh chóng đến Giang Châu trong hai ngày tới”.

“Cháu à, cháu rất biết suy nghĩ, tuổi còn trẻ mà đã nhìn xa trông rộng như vậy, nếu tương lai nhà họ Nhạc được cháu dẫn dắt, không chừng còn có thể bước lên bậc thang cao hơn nữa”.

Ngụy Trường Canh bật cười nói.

“Vậy thì cảm ơn hai chú rồi!”, Nhạc Huy thấy Ngụy Trường Canh đồng ý, cũng rất vui mừng.

Lần này tập hợp các ông lớn của tỉnh Giang Kiên, chắc chắn có thể thu hút nhiều đối tác cho hiệp hội hơn, song vẫn cách hiệp hội trong tưởng tượng của anh một bước tiến lớn.

Tiếp theo đó, ba người uống rượu nói chuyện, bữa cơm này ăn suốt hơn hai tiếng mới tàn tiệc.



Buổi tối Nhạc Huy có men rượu trở về khách sạn, đang định đi tắm trước, sau đó ra ngoài dạo phố đêm gì đó với Trần Ngọc Đình, sau khi về đến phòng khách sạn mới phát hiện, trong phòng chào đón một vị khách nhỏ.

“Nhạc Huy, để em giới thiệu với anh, đây là em gái mà em nói. Em ấy là Vương Quả Quả, đứng thứ bảy trong đám con cháu nhà họ Vương, anh cũng có thể gọi em ấy là Tiểu Thất”.

Trần Ngọc Đình kéo Vương Quả Quả giới thiệu với Nhạc Huy.

Năm nay Vương Quả Quả vừa tròn mười hai tuổi, dáng người đáng yêu xinh xắn, tựa như búp bê sứ, hai bím tóc đuôi ngựa của cô bé, đã được thay bằng tóc búi, miệng vẫn đang ngậm kẹo que. Đang nghiêng đầu quan sát Nhạc Huy.

“Chào em, Tiểu Thất, anh là Nhạc Huy, là bạn trai của chị em”.

Nhạc Huy cũng cảm thấy cô bé này rất đáng yêu, anh bước đến xoa đầu cô bé và chào hỏi.

“Anh rể, anh giỏi ghê, ngay cả ông nội bọn họ cũng bị anh dọa chạy rồi”.

Trong mắt Vương Quả Quả đều là vẻ sùng bái, ngây thơ nói.

“Anh rể không giỏi, sao bảo vệ được chị của em chứ?”, Nhạc Huy nghe được một tiếng anh rể, trong lòng vui mừng, cười đáp: “Có điều nếu không phải họ quá đáng với anh rể thì anh cũng sẽ không làm vậy với họ. Cho nên Tiểu Thất đừng học theo anh, vẫn phải kính trọng người lớn nhé”.

“Tiểu Thất kính trọng người lớn nhất mà, em ấy là em gái em thích nhất”, Trần Ngọc Đình cũng trìu mến xoa búi tóc trên đầu Vương Quả Quả, cười hỏi: “Đúng không, Tiểu Thất?”

“Hi hi, đương nhiên rồi ạ”, Vương Quả Quả nghiêng cái đầu nhỏ nói.

“Tiểu Thất, em nói với anh rể, có phải ông nội em bảo em đến đây không?”, Nhạc Huy kéo Vương Quả Quả đến bên cạnh, vừa cười vừa hỏi.

“Hả…”, Vương Quả Quả nghe vậy lập tức sửng sốt, một cô bé như cô, làm gì có thể giấu được gì trước mặt Nhạc Huy. Một câu nói của Nhạc Huy, đã hỏi vạch trần cô bé rồi.

“Đúng vậy, ông nội bảo em đến làm sứ giả tình yêu, bồi dưỡng mối quan hệ của anh chị và nhà họ Vương, hi hi…”, Vương Quả Quả nhìn Nhạc Huy, nói hơi lúng túng.

Trần Ngọc Đình nghe vậy, nụ cười trên gương mặt lập tức biến mất, với cách làm của nhà họ Vương và thái độ với Nhạc Huy trước đó, ngay cả cô cũng không nhịn được, thật sự không biết, sao nhà họ Vương lại còn mặt mũi bảo một bé gái đến làm sứ giả chứ.

“Vậy sao?”, Nhạc Huy mỉm cười, nhìn Vương Quả Quả trêu ghẹo: “Nhưng trước đây họ đối xử với anh rể tàn nhẫn đến mức không thể tàn nhẫn hơn nữa, anh rể rất đau lòng, có ý không thể tha thứ cho họ, làm sao đây?”

Vương Quả Quả nghe vậy, lập tức nũng nịu:

“Anh rể ơi, anh tha thứ cho họ đi, nếu không em về chắc chắn phải bị mắng đó”.

“Ông nội đã bị dọa ngốc luôn rồi, những người khác đều tránh xa nhà họ Vương. Nếu anh không tha thứ cho họ thì nhà họ Vương sẽ sụp đổ mất, nếu nhà họ Vương sụp đổ thì Tiểu Thất sẽ không có nhà”.

“Anh không thể trơ mắt nhìn Tiểu Thất lưu lạc đầu đường xó chợ chứ?”

Nghe lời yêu cầu phóng đại của Vương Quả Quả, Nhạc Huy bị chọc đến bật cười.

“Nghiêm trọng đến vậy sao?”, Nhạc Huy xoa búi tóc của cô bé cười nói: “Em yên tâm đi, em sẽ không có chuyện không nhà để về đâu. Hôm nay anh rời đi, cũng là do bất đắc dĩ, dù sao bọn họ quá đáng với anh như vậy, anh còn không đến mức mặt dày mày dạn ở lại ăn bữa cơm rồi mới đi đâu”.

“Em về nói với họ, ngày mai anh sẽ đưa Ngọc Đình về nhà họ Vương thăm ông cụ. Dù sao chị Ngọc Đình của em cũng là một phần của nhà họ Vương, anh sẽ không tính toán với họ”.

“Thật ạ?”, Vương Quả Quả nghe vậy, khuôn mặt nhất thời vui sướng đến đỏ ửng, tựa trên vai Nhạc Huy hôm lên mặt anh một cái: “Anh rể, anh thật tốt!”