Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 257: Các người to gan thật đấy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cái gì?”

Nghe thấy giọng nói của Nhạc Huy, Ngụy Trường Canh đột nhiên cau mày, đồng thời cũng cảm nhận được không khí kì lạ ở đây.

Ông ta không nhìn hai ông cụ nữa mà vội sải bước về phía Nhạc Huy.

Đám vệ sĩ vốn đang vây xung quanh Nhạc Huy khi thấy có người bước đến thì đều bị khí thế của bậc bề trên dọa đến mức không còn dám đứng yên tại chỗ mà từng người một dần tản ra.

“Cháu…?”

Nhìn thấy Nhạc Huy, Ngụy Trường Canh ngẩn ra trong giây lát.

Xung quanh đột nhiên náo động, nhìn thấy cảnh tượng này thì không cần phải bàn cãi thêm gì nữa, Nhạc Huy… thật sự có quen biết với Ngụy Trường Canh.

“Rầm”, Hà Lão Hổ không đứng vững mà ngã phịch xuống đất.

Hai ông cụ nhà họ Vương và Lâm cũng đau khổ không kém, sững sờ quan sát cảnh tượng trước mắt.

Lâm Tử Hùng và Nhâm Hải Đường ngây người, hai chân run lẩy bẩy.

Người nhà họ Vương càng giống như đang nằm mơ.

Đám khách mời thì mỗi người có một biểu cảm khác nhau, trông rất khó coi.

Vợ chồng Vương Lệ cũng run rẩy nhìn Nhạc Huy.

“Chú Ngụy, để chú phải chê cười rồi”.

Nhạc Huy ngẩng cao đầu, chẳng còn dáng vẻ của một “phạm nhân”, anh lãnh đạm nói:

“Cháu đến mừng thọ ông cụ nhà họ Vương, kết quả bị người của mấy gia tộc bọn họ giam giữ ở đây, suýt chút nữa thì đã bị xử lý luôn rồi. May mà cháu đã nhắc đến tên tuổi của chú, nếu không lần này chắc không thể an toàn trở về gặp lại bố cháu rồi”.

Nghe thấy Nhạc Huy nói vậy, Ngụy Trường Canh đột nhiên cảm thấy chấn động, lông mày gần như xếch ngược cả lên.

“Lại có chuyện như vậy nữa sao?”, sắc mặt ông ta thay đổi mạnh mẽ, đột nhiên nhớ đến những lời Vương Côn và ông cụ nhà họ Lâm vừa nói ban nãy. Hóa ra người thanh niên mà bọn họ nhắc đến lại chính là Nhạc Huy.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Dù sao ông ta cũng chỉ vừa đến, chưa hiểu sự việc xảy ra như thế nào nên vẫn chưa nắm rõ về tình hình trước mắt.

Trương Trung hớn hở chạy đến, vội vàng ghé vào tai Ngụy Trường Canh kể lại ngắn gọn toàn bộ những gì đã xảy ra. Ông ấy đứng về phía Nhạc Huy nên trong khi thuật lại ắt cũng có chút thiên vị, giống như lúc bọn người Lâm Tử Hùng tố cáo Nhạc Huy cũng đã cố tình thêm mắm dặm muối để bôi xấu anh.

Mỗi lần Trương Trung nói thêm một câu là trên gương mặt những người trong mấy gia tộc kia lại thêm một phần run sợ. Đến cuối cùng, không chỉ có Hà Lão Hổ mà ngay cả Nhâm Hải Đường cũng ngã nhào xuống đất. Nếu Lâm Văn Đào không có Lâm Tử Hùng đỡ thì cũng đứng không vững được nữa.

“Làm bậy! Đúng là làm bậy!”

Trương Trung vừa dứt lời, Ngụy Trường Canh như một quả pháo được châm ngòi, tức giận gào thét:

“Mấy người cũng thật là to gan, lá gan thật sự không hề nhỏ nhỉ! Dám đối xử như thế với cháu Nhạc của tôi, mấy người không sợ bố cậu ấy trách tội à?”

Giọng điệu của Ngụy Trường Canh không chỉ mang theo nỗi phẫn nộ vô hạn mà còn có cả sự lo lắng và bất an không nguôi.

Lần này ông ta đến Giang Châu, mục đích chính là gặp mặt Nhạc Huy. Ông ta giống Trương Trung, đều cần sự đầu tư của nhà họ Nhạc. Có điều Trương Trung chỉ cần phát triển Giang Châu còn trách nhiệm quan trọng mà Ngụy Trường Canh gánh vác là phát triển toàn bộ tỉnh Giang Kiên.

Nhìn toàn bộ nước Hoa, ngoài nhà họ Nhạc ra thì không còn một gia tộc nào có đủ nguồn lực để giúp tỉnh Giang Kiên phát triển kinh tế. Kể cả có là những gia tộc lớn ở thủ đô thì cũng không có nổi số tiền lớn như vậy.

Nhạc Thiên Hùng đã cử con trai của mình đến Giang Châu để thương lượng chuyện đầu tư, vậy mà Nhạc Huy lại bị đối xử không công bằng như thế trên chính địa bàn của ông ta. Chuyện này mà truyền đến tai Nhạc Thiên Hùng, hoặc khiến Nhạc Huy tức giận không chịu bỏ qua thì ai sẽ chịu chi ra số tiền đầu tư này đây?

Chuyện đầu tư này mà thất bại thì Ngụy Trường Canh dù có mang mấy gia tộc này đi bán hết cũng nhất quyết bắt bọn họ phải nôn tiền ra.

Lúc này ở sảnh tiệc, đám con cháu dù là đời con trai thứ hai như Vương Hạc Niên hay Lâm Văn Đào cũng bị dọa tới mức không dám thở mạnh. Sự tức giận của Ngụy Trường Canh đã đại diện cho mối quan hệ giữa ông ta và Nhạc Huy.

Vừa nghĩ đến cách mà trước đây bọn họ đã từng đối xử với Nhạc Huy, tất cả đều thấy sợ hãi không yên, đại nạn kề sát bên cạnh, cảm giác như có một cơn bão lớn sắp sửa đổ ập xuống đầu.

Chưa nói đến bọn họ, ngay đến hai người đã gặp qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn như Vương Côn và ông cụ nhà họ Lâm cũng bị dọa ngu người, chết lặng ở một chỗ.

“Bố của cháu Nhạc không có ở đây thì tôi chính là bề trên của cậu ấy”.

“Hôm nay, nếu mấy gia tộc các người không thể cho tôi một lời giải thích xác đáng thì Ngụy Trường Canh tôi sẽ không tha cho các người!”

Giọng điệu Ngụy Trường Canh nghiêm khắc, dọa cho Vương Hạc Niên và Lâm Văn Đào đều phải quỳ sụp xuống mặt đất.

“Chuyện này…chuyện này…”

Lúc này trong đầu ông cụ nhà họ Lâm cũng hoàn toàn trống rỗng. Ông ta không dám tin Ngụy Trường Canh và nhà họ Lâm quen biết lâu như vậy rồi mà phải rạn nứt mối quan hệ chỉ vì một người như Nhạc Huy.

Ông ta không cam tâm nói:

“Ông Ngụy, ông với nhà họ Lâm chúng tôi là bạn bè tốt”.

“Chúng tôi luôn coi ông Ngụy là khách quý của nhà họ Lâm, lần này chỉ là có chút hiểu lầm nên mới có xung đột với cậu Nhạc Huy, khiến cậu ta không vui. Chúng tôi… xin lỗi!”

Mặc dù không cam tâm nhưng nhìn thấy quan hệ giữa Nhạc Huy và Ngụy Trường Canh. Lúc này, nhà họ Lâm bao gồm cả những gia tộc lớn kia chỉ có thể nhẫn nhịn nhận sai.

Nghe thấy mấy lời của ông cụ nhà họ Lâm, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng. Vốn cho rằng đây là một cuộc đọ sức không có gì hồi hộp, nhà họ Lâm có ông Ngụy thì có thể áp chế được triệt để Nhạc Huy.

Không ngờ rằng, cuối cùng ông Ngụy lại đứng về phía Nhạc Huy. Trong chốc lát, mấy vị đại Phật đáng kính này lại phải cúi đầu nhận lỗi trước một người thanh niên.

Cảnh tượng kịch tính này quả là khó mà được gặp một lần trong đời.

“Trời ạ…”, lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Vương Tiểu Nguyệt - người đang đứng trong số đám con cháu nhà họ Vương bắt đầu biến sắc, cô ta khác với tất cả những người ở đây, ngay từ đầu đã xem trọng Nhạc Huy, lúc sau còn lo lắng cho anh. Cô ta cũng không ngờ rằng cuối cùng lại có kết quả như vậy.

“Lâm Đống!”

Ngụy Trường Canh nghe thấy vậy, đột nhiên quát lớn, chỉ vào ông cụ nhà họ Lâm.

Tiếng quát này dọa cho ông cụ nhà họ Lâm giật bắn người, suýt chút nữa thì ngã xuống.

Ngụy Trường Canh đã không còn giữ lại chút thể diện gì cho nhà họ Lâm mà gọi thẳng tên của ông cụ nhà họ Lâm luôn rồi.

“Ông nói cứ nhẹ nhàng như không nhỉ, ông coi cháu Nhạc của tôi chỉ là đứa trẻ ba tuổi, tát một cái rồi cho viên kẹo thì chuyện ngày hôm nay coi như xong hay sao?”

Ông ta tức giận hừ một tiếng, xua tay nói:

“Tạm thời tôi sẽ không nói gì, nếu như cháu Nhạc của tôi chấp nhận lời xin lỗi của mấy người thì thôi cho qua”.

“Còn nếu cậu ấy không chấp nhận thì tôi nghĩ mấy gia tộc các người sau này cũng đừng sinh sống ở đất Giang Kiên này nữa!”

Ông ta vừa dứt lời, cả sảnh tiệc chỉ còn lại tiếng hít thở nặng nề.



Tuy nhiên bây giờ ảo mộng này đã bị chính tay người nhà họ Vương dập tắt!

“Còn ngây ra đấy làm gì, qua xin lỗi cậu Nhạc đi, mấy người không có mắt à?”, Vương Côn gầm lên quát tháo đám con cháu nhà họ Vương.

Lúc này, ba đời nhà họ Vương, bao gồm mấy ông chú già và con cháu như Vương Nam, Vương Tiểu Nguyệt đều chạy đến, đứng nghiêm chỉnh cùng với nhà họ Lâm.

“Cậu Nhạc, xin lỗi cậu, là lỗi của chúng tôi!”

“Cậu Nhạc, là do chúng tôi không hiểu chuyện, cậu Nhạc, xin cậu tha thứ cho chúng tôi!”

Một loạt những tiếng xin lỗi liên tục cất lên bên tai.

“Thú vị đấy! Mấy người quả là khiến tôi phải mở rộng tầm mắt”.

Nhạc Huy chắp tay sau lưng bước tới, cười như không cười nhìn đám người vừa nãy còn muốn trừng phạt anh.

Anh đến trước mặt ông cụ nhà họ Lâm và cười nói:

“Ông cụ Lâm, ông đang làm gì thế? Tại sao phải xin lỗi?”

“Tôi còn nhớ rõ, vừa nãy mấy người không phải muốn xử lý tôi hay sao? Rõ ràng là người của một gia tộc lớn, thế mà bây giờ lại phải khom lưng uốn gối trước một Nhạc Huy nhỏ bé như tôi, tôi không tiếp nhận nổi chuyện này đâu”.

Ông cụ Lâm cúi đầu, khuôn mặt già nua đỏ bừng, ông ta sống hơn nửa đời người, từ trước đến nay chưa bao giờ bị mất mặt như thế.

“Cậu Nhạc, lão già như tôi già đến mức hồ đồ, già đến mức hồ đồ luôn rồi”.

“Mong cậu giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho mấy gia tộc chúng tôi!”

Ông ta rơi nước mắt, vì sự sống còn của nhà họ Lâm, kể cả hôm nay Nhạc Huy có bắt ông ta quỳ gối thì ông ta cũng không có gì để nói nữa.

Nhạc Huy khẽ cười, lắc đầu thở dài và bước đến trước mặt Hà Lão Hổ, nhìn ông ta bằng ánh mắt lãnh đạm:

“Trước đây ông nói tôi vô cớ đánh gãy hai tay hai chân của con trai ông, giờ ông có dám nói lại thêm lần nữa trước mặt mọi người không?”

Khuôn mặt Hà Lão Hổ cứng ngắc, đôi môi run rẩy, nhất thời không nói được lời nào.

Nhạc Huy đã bắt đầu phản đòn!