Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 254: Nhà họ Lâm có ông Ngụy




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mười lăm triệu là thế nào ư? Có lẽ trước mặt những gia tộc lớn này thì mười lăm triệu chẳng là gì.

Nhưng đối với những nhà doanh nghiệp khác mà nói, mười lăm triệu không phải thứ có thể tùy tiện bỏ ra được.

Cho dù là nhà họ Lâm hay nhà họ Vương, muốn bọn họ khi không bỏ ra mười lăm triệu để giúp đỡ xây dựng Giang Châu gì đó mà không được trả công gì thì bọn họ cũng sẽ tiếc mười lăm triệu này.

Vì thế trước kia khi Trương Trung đến tìm Vương Côn bàn chuyện đầu tư, Vương Côn cũng đưa ra rất nhiều yêu cầu, mới đồng ý đưa mười lăm triệu cho Trương Trung.

Có điều cuối cùng cũng không thành, ngay cả mười triệu Vương Côn cũng không cho Trương Trung.

“Mẹ kiếp! Rốt cuộc thanh niên này có lai lịch gì, quyên góp mười lăm triệu, lẽ nào cậu ta là nhà doanh nghiệp lớn của tập đoàn tài chính nào đó chăng?”

“Không thể nào! Giang Châu chúng ta, cho dù là Giang Kiên, cũng chưa từng nghe nói tới nhân vật như cậu ta, rốt cuộc cậu ta làm gì?”

“Vậy cũng quá hào phóng rồi, mười lăm triệu tệ, nhà bọn họ có quặng mỏ à?”

Mọi người lập tức thảo luận không ngớt.

Cũng là bị bọn họ quá nông cạn, nếu ở thành phố Thiên Hải thì ai cũng có thể bỏ ra mười lăm triệu tệ, chỉ xem ai hào phóng hơn ai mà thôi.

“Trời ơi, rốt cuộc anh là người thế nào...”, Vương Tiểu Nguyệt sững sờ tại chỗ, nhìn Nhạc Huy bằng ánh mắt khó tin.

Đừng nói là cô ta, ngay cả Trần Ngọc Đình cũng không biết Nhạc Huy đã quyên góp mười lăm triệu cho Trương Trung lúc nào.

“Anh... quyên góp lúc nào vậy?”, cô tò mò hỏi.

Nhạc Huy nghe vậy, chỉ mỉm cười mà không nói gì.

“Đây... không thể nào!”, Vương Côn trợn mắt, kinh ngạc hỏi: “Cậu Trương Trung, có phải cậu nhầm rồi không. Cậu ta lấy đâu ra tiền quyên góp cho cậu chứ, mười lăm triệu không phải con số nhỏ, có phải cậu bị cậu ta lừa rồi không?”

“Đúng đó, mười lăm triệu, dù là những gia tộc lớn như chúng tôi bỏ ra cũng phải cân nhắc kỹ lưỡng”, Lâm Văn Đào cũng hùa theo: “Ông Trương Trung, tên Nhạc Huy này vô cùng xảo quyệt, miệng mồm lanh lợi, ông tuyệt đối đừng để bị cậu ta lừa gạt”.

Nghe thấy vậy, Trương Trung lập tức lắc đầu, nhìn bọn họ cười khẩy:

“Các ông không bỏ ra được thì không có nghĩa người khác cũng không bỏ ra được”.

“Sáng qua, chúng tôi đã nhận được khoản tiền từ thiện mà Nhạc Huy quyên góp cho Giang Châu rồi. Mười lăm triệu tệ, không thiếu một xu, xin hỏi, cậu ấy lừa tôi cái gì? Bỡn cợt tôi cái gì?”

Ông ấy vừa dứt lời, cho dù là Vương Côn hay nhà họ Lâm, cũng không còn lời nào phản bác.

Nhạc Huy đã quyên góp mười lăm triệu tệ cho sự phát triển của Giang Châu, giờ bọn họ có muốn công kích anh ở đây thì cũng không còn khả năng nữa rồi.

“Mọi người à mọi người, tôi thật sự không biết nên nói mọi người cái gì mới được”.

Trương Trung thất vọng nhìn đám gọi là tầng lớp thượng lưu trước mặt và lạnh lùng nói:

“Nếu lúc nãy không phải tôi kịp thời vào ngăn cản chuyện này thì tôi hoàn toàn không thể tưởng tượng được các ông sẽ làm ra những chuyện như thế nào”.

“Tuy cháu Nhạc của tôi không phải người Giang Châu, nhưng lại bằng lòng rộng rãi giúp đỡ, bỏ ra một phần sức lực vì sự phát triển Giang Châu của tôi. Ngay cả những gia tộc lớn các ông cũng không bằng lòng bỏ ra khoảng tiền lớn này mà cậu ấy không nói nhiều lời đã quyên góp cho Giang Châu tôi rồi”.

“Nếu tôi nói chuyện này ra ngoài, để cho người dân cả Giang Châu biết chuyện của cậu ấy, biết được con người lương thiện như cậu ấy. Các người nghĩ rằng, người dân Giang Châu, sẽ nhìn các người bằng ánh mắt như thế nào, người dân Giang Châu của chúng ta liệu có chửi rủa sau lưng các ông hay không?”

“Các ông bắt nạt Nhạc Huy, là đứng đối nghịch với người dân, các ông muốn trở mặt thành thù mới dân chúng, còn không mau xin lỗi cháu Nhạc của tôi!”

Trương Trung chỉ vào bọn họ và nói với lời lẽ sắc bén, trong lời nhắc đến dư luận xã hội.

Tất nhiên thế lực của những gia tộc lớn này có thể uy chấn khắp nơi, nhưng nếu trên dư luận xã hội mất đi lòng dân, sẽ bị người dân chỉ trích phỉ nhổ. Mối quan hệ lợi và hại trong đó là thứ bọn họ vĩnh viễn không chịu đựng được. Nếu bị người dân ngăn cản, đầu tiên là sản nghiệp trong gia tộc bọn họ bị ảnh hưởng mạnh, còn nếu bị ngăn chặn đến mức gay gắt thì tiền tổn thất trong một ngày sẽ là một con số lớn.

Tích lũy từng ngày sẽ là một con số khủng khiếp, đến lúc đó sản nghiệp trong gia tộc sẽ lần lượt bị đóng cửa. Sau đó, các gia tộc hoặc doanh nghiệp khác, sẽ nhân cơ hội này nhanh chóng từng bước xâm chiếm những gia tộc không được lòng dân đang lung lay sắp đổ này. Kết quả cuối cùng là người chết, nhà tan!

“Nhạc Huy này thật sự đã đi một nước cờ lớn! Cậu ta làm vậy là muốn điều khiển dư luận xã hội, tiêu diệt những gia tộc lớn này sao?”

“Thanh niên này cũng ghê gớm quá rồi, lẽ nào hai ngày trước cậu ta đã đoán trước được những chuyện phía sau rồi sao...”

Đám khách khứa đang xem kịch kia, trợn mắt há mồm nhìn Nhạc Huy từ đầu đến cuối luôn bình tĩnh, trong ánh mắt bọn họ lộ ra sự khâm phục, hoặc ngạc nhiên kinh sợ.

Lúc này nhà họ Lâm, nhà họ Vương cùng với nhà họ Hà và nhà họ Nhâm, cũng ý thức được lời Chu Hào nói trước đó và tính nghiêm trọng của sự việc.

Trước đó Chu Hào khuyên bọn họ và Nhạc Huy hòa giải, nếu không kết cục chắc chắn không được tốt đẹp như những người này nghĩ.

Lời Chu Hào nói, quả nhiên linh nghiệm rồi!

Với quan hệ của Trương Trung và Nhạc Huy, có thể Trương Trung sẽ thật sự làm như vậy. Suy cho cùng Nhạc Huy cũng là người bỏ ra số tiền lớn để làm từ thiện, nếu Nhạc Huy không bỏ qua thì chắc chắn Trương Trung sẽ giúp Nhạc Huy đối phó với bọn họ.

Đến lúc đó dư luận xã hội nghiêng về phía Nhạc Huy, cho dù những gia tộc lớn như bọn họ có thế lực ra sao, cũng phải một mất một còn trong tiếng dư luận.

“Lâm gia chủ, bây giờ làm sao, mau nghĩ cách đi!”

“Nếu không mấy gia tộc chúng ta tiêu đời hết đó!”

Lúc này toàn bộ ánh mắt của Nhâm Hải Đường và Hà Lão Hổ đều nhìn về phía Lâm Văn Đào, sốt ruột đến mức toát mồ hôi lạnh.

Lâm Văn Đào – người cầm lái của nhà họ Lâm, lúc này cũng chần chừ do dự và bắt đầu hoảng loạn. Ông ta nhìn về phía ông cụ Lâm với vẻ mặt hoảng loạn.

Cuối cùng, vẫn là muốn ông cụ này chủ trì đại cuộc.

Ông cụ Lâm đột nhiên nhíu mày, chuyện đã đến nước này, ông ta nhất định không thể để Trương Trung làm như vậy.

“Cậu Trương Trung, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng làm như vậy!”

Ông cụ Lâm vốn khách sáo kính cẩn với Trương Trung, lúc này đột nhiên nghiêm nghị với ông ấy.

“Ông có ý gì, ông đang uy hiếp tôi ư?”, Trương Trung thấy vậy, cũng nhíu mày.

“Cậu Trương Trung nói quá lời rồi, sao tôi dám uy hiếp cậu chứ”, ông cụ Lâm lắc đầu, mặt lộ ra nụ cười nhạt: “Nói cho cùng, đây chỉ là ân oán giữa Nhạc Huy và các gia tộc chúng tôi, chút ân oán nhỏ thôi, tự chúng tôi có thể giải quyết, không cần phải đưa dư luận xã hội vào đây đâu nhỉ?”

“Quên nói với cậu Trương Trung, lát nữa ông Ngụy – Ngụy Trường Canh sắp đến. Ông ấy cũng đến mừng thọ ông Vương, tiện để thăm ông lão là tôi đây, cậu Trương Trung, hay là lát nữa cậu thương lượng với ông Ngụy chuyện muốn đưa mấy gia tộc chúng tôi ra ánh sáng trước, xem thử ông ấy có đồng ý hay không?”

Lời nói này của ông cụ Lâm tuy kín đáo, nhưng đã lộ ra ý uy hiếp bên trong.



“Cậu ở đây giúp cậu ta chống đỡ cục diện, lỡ như lát nữa ông Ngụy đến rồi, cậu không giải thích được với ông ấy thì sao. Tôi thấy chuyện hôm nay, vẫn nên để tự chúng tôi xử lý, cậu thấy thế nào?”

Ông cụ Lâm không hổ là người từng trải, đã từ phe yếu thế chuyển hóa thành người chiếm ưu thế, thái độ với Trương Trung cũng bắt đầu trở nên cương quyết.

Bây giờ ông ta đang buộc Trương Trung rời khỏi đây.

Trương Trung cứng đờ tại chỗ, cũng lộ vẻ do dự.

“Hôm nay đúng là là náo nhiệt!”

Lúc tình cảnh giằng co không nghỉ, Nhạc Huy nãy giờ vẫn im lặng, đột nhiên lên tiếng.

Anh bước đi như chưa có chuyện gì xảy ra, đến ôm vai Trương Trung và nở nụ cười xấu xa nói:

“Chú Trương, đừng bị ông cụ Lâm hù dọa, cháu không tin đám người này thật sự có thể một tay che trời ở Giang Châu”.

Nhìn thấy Nhạc Huy vẫn giữ bộ dạng không coi ai ra gì, sắc mặt Lâm Tử Hùng thay đổi, đứng ra kích động nói:

“Nhạc Huy, anh có ý gì, ngay cả ông Ngụy mà anh cũng không sợ sao?”

“Anh biết ông Ngụy là ai không, anh đang tự tìm cái chết đó, anh biết không hả?”

Trương Trung cũng sững sờ, nghi ngờ nhìn Nhạc Huy, lẽ nào Nhạc Huy không nhìn rõ được tính nghiêm trọng của sự việc sao? Hay là anh thật sự không biết Ngụy Trường Canh?

Nếu Ngụy Trường Canh đến và đứng về phía nhà họ Lâm thì chuyện này không thể giải quyết nổi.

Đừng nói là ông ấy, dù Nhạc Thiên Hùng đến đây cũng không thể làm gì Ngụy Trường Canh, cho dù là với thế lực ở cả nước của nhà họ Nhạc, cũng không thể dễ dàng động đến con người như Ngụy Trường Canh.

Nhạc Huy nghe vậy, lại cười ha ha, nói:

“Đương nhiên tôi biết ông Ngụy - Ngụy Trường Canh là ai, quên nói với các người, tôi còn có quan hệ tốt với ông Ngụy”.

“Sáng nay chúng tôi vừa nói chuyện điện thoại, hẹn gặp mặt ở nhà họ Vương để bàn bạc về chuyện này”.

“Tôi tin với tính tình của ông Ngụy, sẽ không giống với Lưu Hỷ Lai, nối giáo cho giặc giúp đỡ những gia tộc làm giàu bất nhân như các người”.

Anh vừa dứt lời, nghiễm nhiên trở thành quả bom nặng ký nhất hôm nay, bùng nổ kinh hoàng khắp hiện trường.

“Cái gì?”

Ông cụ Lâm và Vương Côn thất thố sợ hãi hét lên.

“Không thể nào! Không thể nào! Mẹ kiếp, Nhạc Huy, cậu đừng hòng hù dọa chúng tôi!”

Lúc này, Lâm Tử Hùng đã không nhẫn nhịn được mà buông lời thô tục.

“Mọi người đừng nghe anh ta nói bậy, ông Ngụy không thể quen biết anh ta, anh ta đang kéo dài thời gian để chuẩn bị đường chạy trốn!”, Nhâm Hải Đường cũng hùa theo hét lên.

Thấy vậy, Nhạc Huy bật cười lắc đầu nhìn đám hề trước mặt.

“Nhạc Huy tôi trước nay chưa từng mất bình tĩnh, càng sẽ không lâm trận bỏ chạy”.

“Nếu các người đã không tin, bây giờ tôi gọi điện thoại cho ông Ngụy, hỏi xem bao lâu nữa ông ấy đến đây”.

Nhạc Huy vừa nói, vừa lấy điện thoại ra bắt đầu gọi.

Mọi người thấy vậy đều nhìn anh bằng ánh mắt khó tin.

Nhạc Huy nhìn màn hình điện thoại và không mở loa ngoài, sau khi điện thoại kết nối, liền nói:

“Chú Ngụy, cháu Nhạc Huy đây, chú đến đâu rồi?”

“Dạ? Còn năm phút nữa là đến ạ? Vâng, bây giờ cháu đang ở nhà họ Vương, có kịch hay đang chờ chú đến xem đó”.

“Kịch hay gì cháu không nói trước với chú được, chú đến là biết thôi”.

Nói xong, Nhạc Huy thản nhiên cúp điện thoại, nhìn đám người nhà họ Lâm rồi cười khẩy.

Lúc này, những người ở đây, không tin cũng trở thành nửa tin nửa ngờ, tất cả đều yên lặng không nói nhìn Nhạc Huy.

Lâm Tử Hùng cứng đờ tại chỗ, toàn thân run rẩy