Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 25: Tôi là thanh kiếm sắc bén nhất




Nhạc Huy nghe vậy liền bật cười ngại ngùng.

Từ khi còn nhỏ anh đã biết hôn ước của anh và An Nhã nhưng anh vẫn luôn xem như không có chuyện gì.

Khi An Nhã sáu tuổi anh mới lên bốn, vậy nên từ nhỏ anh đã xem An Nhã là chị của mình. Lúc bé, khi còn ở nhà, anh bị các anh chị khác bắt nạt, đều là do An Nhã đã bảo vệ anh.

“Nếu chị An Nhã thật sự là vợ của con, thì con không sống yên ổn được rồi, con đâu thể ngày nào cũng bị chị ấy bắt nạt được”, Nhạc Huy cười nói:

“Thế nhưng chị ấy cũng thật là, đã hai sáu tuổi rồi còn không tìm bạn trai để quản lý chị ấy”.

Nhạc Thiên Hùng lắc đầu:

“Mấy người trẻ tuổi các con đều có cách nghĩ, chủ trương của riêng mình”.

“Đâu giống thời của bố mẹ, cái gì cũng phải nghe lời ông nội con”.

“Cũng may còn có chị An Nhã của con ở công ty giúp bố gánh vác một phần công việc, nếu không một mình bố đúng là phải lo nghĩ nhiều rồi”.

Nhạc Huy nhìn sắc mặt hơi khó coi của Nhạc Thiên Hùng, anh làm ra vẻ ủ rũ, hỏi:

“Bố, trong nhà xảy ra chuyện gì sao? Hay là công ty có chuyện gì?”

Nhạc Thiên Hùng cười gượng:

“Chuyện xảy ra thì nhiều lắm, con nghĩ một gia tộc lớn thật sự sẽ ổn định, vô cùng bình yên như bề ngoài hay sao? Thù trong giặc ngoài, mấy kẻ tác oai tác quái nhiều vô kể, ai cũng muốn lật đổ nhà họ Nhạc chúng ta”.

“Đương nhiên, cũng có người muốn lật đổ Nhạc Thiên Hùng bố đây”.

“Dù sao bố và ông nội con cũng giống nhau, lúc đầu ông nội con là Đại Diêm Vương. Mặc dù bố không có bản lĩnh như ông nội con nhưng bố cũng là một Tiểu Diêm Vương, hiển nhiên đã đắc tội với không ít người”.

Nhạc Huy nghe vậy liền nhíu mày suy nghĩ.

Nhạc Thiên Hùng nói với anh:

“Mặc dù bố không ép con nhất định phải tới bên cạnh giúp bố nhưng nói thật, trong lòng bố vẫn mong con quay về”.

“Nếu như có hai đứa con và An Nhã trở thành cánh tay trái, phải của bố, nhà họ Nhạc chúng ta mới thật sự kiên cố vững chắc”.

“Con phải biết rằng, những thứ của nhà họ Nhạc sau này đều cho con thừa kế hết, đây là những lời mà trước khi chết, ông nội đã dặn dò bố mấy lần”.

Nhạc Huy ngẩng đầu lên, anh nói với Nhạc Thiên Hùng:

“Bố, tạm thời con vẫn chưa muốn quay về thủ đô”.

Nhạc Thiên Hùng nghe vậy, sắc mặt tối sầm lại rồi hừ một tiếng:

“Lại là vì Liễu Nhược Hà kia đúng không?”

Nhạc Huy lắc đầu, quả quyết nói:

“Không phải, bố không hiểu ý của con rồi”.

“Bố nghĩ xem, từ khi lên cấp ba con đã không ở thủ đô, sự tồn tại của cậu chủ nhà họ Nhạc thật ra rất mờ nhạt, khi con còn ở nhà, những anh chị em họ đó ai cũng nhằm vào con hết”.

“Hơn nữa người ngoài đều không hiểu được con. Nhưng nếu như bọn họ đối phó với bố, bọn họ chắc chắn sẽ thông qua mọi ngóc ngách để tới thăm dò con. Với thủ đoạn của những lão hồ ly đó, bọn họ chắc chắn sẽ nghe ngóng được chuyện con đã ở Sở Châu, ở rể nhà người ta hai năm, cuối cùng còn bị đuổi ra khỏi nhà nữa”.

“Bố nói xem, tới lúc đó bọn họ sẽ nhìn con bằng ánh mắt nào?”

Nhạc Thiên Hùng sững sờ, ông suy nghĩ kỹ càng những lời Nhạc Huy nói, sau đó đáp:

“Yếu đuối, vô dụng, không làm được chuyện gì, tên ăn hại?”

Nhạc Huy gật đầu, cười nói:

“Đây chính là hình tượng và thực lực của cậu chủ nhà họ Nhạc, trong mắt bọn họ, cậu chủ nhà họ Nhạc là một tên vô dụng, căn bản là sẽ không có ai xem con ra gì”.

“Có lúc, người bị xem thường nhất lại là người tung ra đòn trí mạng. Bởi vì tất cả mọi người đều không coi anh ta ra gì, rõ ràng chỉ là một cây kim nhỏ nhưng phải mở to mắt nhìn cây kim đó đâm vào cổ họng của mình, khiến một nhân vật nhỏ bé phải mất mạng”.

“Còn con! Bố có cảm thấy con trai bố là nhân vật tép riu, là tên vô dụng không? Nhạc Huy con không sợ bị người khác xem là đồ vô dụng, con chỉ sợ bọn họ biết con rất khó để đối phó, nên sẽ tìm mọi cách để nhìn thấu được con”.

Nhạc Thiên Hùng ngẩn người nhìn Nhạc Huy, dường như trong khoảnh khắc này, ông không nhận ra con trai mình nữa.

Nhạc Thiên Hùng thậm chí còn cảm thấy, người làm bố như ông hoàn toàn không hiểu nổi Nhạc Huy, hơn nữa hình như ông đã đánh giá thấp thằng bé này.

“Con trai, con... rốt cuộc con học mấy cái này từ ai? Bố không nhớ là bố đã dạy con những điều này, con không ở nhà mấy năm rồi đấy”, Nhạc Thiên Hùng hơi kích động hỏi.

Nhạc Huy cười hì hì, nói một cách không đứng đắn:

“Đương nhiên là di truyền từ gen siêu khủng của bố và ông nội rồi, bố đừng nghĩ hai năm nay con chẳng làm gì. Ngoại trừ việc ở sau lưng phát triển tập đoàn Huy Hành ra, con có thời gian là đọc sách ngay đấy. Theo con thấy, mỗi một câu trong cuốn sách cổ nổi tiếng đó đều đáng để con học hết”.

Nhạc Thiên Hùng nghe xong liền cười ha ha, ông đập bàn ba cái liên tiếp:

“Thú vị, thú vị đấy!”

Nhạc Huy tiếp tục nói:

“Vậy nên con cảm thấy, con không quay về, không ở bên cạnh bố mới là sự giúp đỡ lớn nhất với bố”.

“Con sẽ mài giũa thanh kiếm của mình thật sắc, ai biết được trên người con lại cất một thanh kiếm sắc bén chứ? Bọn họ chỉ biết Nhạc Huy con là tên phế vật vô dụng, nhưng một ngày nào đó, chỉ cần bố hạ lệnh một tiếng, bố muốn con chém ai thì thanh kiếm này của con nhất định sẽ kề lên cổ của người đó!”

Khí thế của Nhạc Huy đột nhiên thay đổi, trên người anh bỗng tỏa ra sát khí và sự bá đạo.

Nhưng đối diện với bố ruột, khí thế của anh đương nhiên vẫn thu lại một chút:

“Con bảo đảm một nhát đó sẽ khiến bọn họ không có cơ hội đứng dậy, không có cơ hội làm lại từ đầu!”

Nhạc Thiên Hùng kinh ngạc, từ trước tới giờ, ông chưa từng nghĩ rằng con trai mình lại có dáng vẻ như vậy, dáng vẻ này khiến ông vừa ngạc nhiên vừa vui mừng!

Ông cảm thấy người đối diện với mình không phải một người trẻ tuổi còn đang trong quá trình học tập, mà là một lão hồ ly mưu kế đa đoan.

Nếu ông không phải bố ruột của Nhạc Huy, rất có thể Nhạc Huy sẽ không cần lúc nào cũng phải diễn kịch trước mặt ông, đóng giả mình là một tên vô dụng.

Nhạc Thiên Hùng đứng bật dậy, ông chỉ vào Nhạc Huy, cười vui sướng nói:

“Bố đợi nhát kiếm của con rơi trên đầu của người ba gia tộc đó, giúp nhà họ Nhạc ta vươn lên đứng đầu nước Hoa!”

“Bố đợi nhát kiếm của con treo trên đỉnh đầu nhà họ Nhạc, ai dám ngấp nghé đến nhà họ Nhạc, con sẽ chém hắn!”

...

Sáng sớm hôm sau, Nhạc Huy và Đoàn Thiên Hành đích thân đưa Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như ra sân bay.

“Bố, mẹ, hai người chú ý sức khỏe, đừng làm việc mệt quá”.

“Nhất là bố đấy!”

Nhạc Huy nhìn hai ông bà dặn dò.

“Tên nhóc nhà con, đến bây giờ vẫn không chịu quay về với bố mẹ, một mình con ở đây, mẹ làm sao mà yên tâm được đây!”

Lâm Phương Như kéo tay Nhạc Huy, dáng vẻ vô cùng không đành lòng.

Nhạc Thiên Hùng ở bên cạnh khuyên bảo:

“Con trai lớn rồi, nó có cách nghĩ và hoài bão của mình, bố mẹ chúng ta cũng chỉ có thể buông tay, để nó đi xông pha bươn chải thôi”.

“Cũng đâu phải trẻ con nữa đâu, bà còn sợ không có ai mớm sữa cho nó nữa à?”

Đột nhiên Lâm Phương Như và Đoàn Thiên Hành nhìn Nhạc Thiên Hùng với ánh mắt kỳ lạ:

“Ông già này, tôi không nghe nhầm đấy chứ?”, Lâm Phương Như kỳ quái nhìn về phía Nhạc Thiên Hùng: “Lúc tới ông còn nói Nhạc Huy mà không quay về là ông sẽ đánh gãy chân nó, sao giờ ông lại lật mặt nhanh thế”.

Nhạc Huy nghe vậy đột nhiên lại thấy rùng mình:

“Mẹ, hai cái chân này của con còn phải giữ lại để đi, hai người tha cho con đi”.

Lâm Phương Như không biết cuộc nói chuyện tối qua của Nhạc Huy và Nhạc Thiên Hùng, Nhạc Thiên Hùng không giải thích nhiều, ông lên tiếng thúc giục:

“Được rồi, mau đi thôi, tôi phải quay về sớm còn họp nữa”.

“Nếu như bà còn không nỡ rời xa con trai thì lần sau bảo An Nhã đi với bà đến Sở Châu là được rồi”.

Chẳng mấy chốc, Nhạc Thiên Hùng và Lâm Phương Như đã rời đi cùng mấy người vệ sĩ.

Đoàn Thiên Hành vỗ bả vai Nhạc Huy, hỏi:

“Đại ca, tiếp theo anh có dự định gì chưa?”

Nhạc Huy nghĩ một lúc rồi bình thản nói:

“Củng cố cục diện ở Sở Châu trước, sau đó tới Kim Lăng phát triển tiếp”.

“Không thể cứ ở mãi Sở Châu được, tôi phải trở thành thanh kiếm sắc bén nhất của bố tôi, hơn nữa...”

“Tôi muốn rời xa mảnh đất đau thương này”.