Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 240: Nhạc Huy phản đòn




Tiếng xì xào bàn tán vang lên.

Thật ra chưa đợi Nhạc Huy lên tiếng thì Kỳ Phi đã chẳng nhịn nổi mà muốn xông vào đánh cho cái tên Hà Thiếu Huy kia một trận.

Trước nay anh ta luôn vô cùng chính trực và ngay thẳng, bởi thế mà anh ta ghét nhất là những kẻ lắm mồm, gian manh như hắn.

Sau một tiếng hừ lạnh lùng, anh ta giơ thẳng tay túm lấy Hà Thiếu Huy đấm một phát khiến hắn bay ra ngoài.

Ngay lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều đứng hình kinh ngạc, chăm chú quan sát tất cả những gì đang xảy ra trước mắt. Cả căn phòng im ắng lạ thường, ngoài những tiếng hít thở khó khăn thì chỉ còn lại tiếng la hét của Hà Thiếu Huy.

“Mày… mày dám đánh tao?”, khóe miệng Hà Thiếu Huy đầy máu, trông dáng vẻ vô cùng nhếch nhác, tức giận nhìn Kỳ Phi.

“Kỳ Phi, hình như cậu ta không phục, em liệu mà xử lý đi”.

Nhạc Huy cũng không thể nhẫn nhịn thêm nữa, anh cầm tách trà trên bàn lên và uống một ngụm rồi quay đầu lại nói.

“Hôm nay tao không chỉ dám đánh mà còn dám giết mày, mày có tin không?”

Kỳ Phi tiến thêm một bước tới trước mặt Hà Thiếu Huy và dùng bàn tay to lớn lôi hắn đứng dậy.

Hà Thiếu Huy chưa bao giờ bị đối xử như thế, hắn cho rằng mấy người trước mắt đều không biết đến xuất thân của mình, nếu không thì sao lại dám đối xử với hắn như vậy?

“Mày… thằng khốn nạn! Mày chết chắc rồi, mày dám đánh tao, nhà họ Hà bọn tao nhất định không bỏ qua cho mày!”

“Thằng khốn!”

Mất mặt trước nhiều người như vậy, Hà Thiếu Huy sao có thể không tức giận, hắn liên mồm chửi bới Kỳ Phi đang vô cảm đứng trước mặt mình.

“Miệng lưỡi bẩn thỉu thế, hi vọng đến lúc tao đánh gãy tay chân mày rồi thì mày vẫn còn sức để mà chửi tao”.

Sau một tiếng cười nhạt, Kỳ Phi nhanh như cắt nắm lấy cánh tay trái của Hà Thiếu Huy và vặn mạnh.

“Rắc”.

Một thanh âm lanh lảnh vang lên, cánh tay của Hà Thiếu Huy bị bẻ gãy dễ dàng như một cành củi khô, cả cánh tay cong theo một hướng kỳ dị. Dáng vẻ đó quả là đáng sợ.

“Ôi…”

Lúc này, những người đứng trong phòng nãy giờ đều lập tức cảm thấy ớn lạnh, da đầu bất chợt trở nên tê dại.

Nhạc Huy và người của anh ta vậy mà lại dám ra tay!

Lúc này, không chỉ có mấy người Vương Huyền, Vương Nam và Vương Tử Ngang mà ngay cả Lâm Tử Hùng vừa nãy vẫn còn điềm tĩnh như núi Thái Sơn cũng sững sờ tột độ, nhìn Nhạc Huy với ánh mắt không thể tin nổi.

Tất cả những kẻ lớn nhỏ trong tỉnh Giang Kiên đều ngạc nhiên tới mức suýt chút nữa đứng bật dậy khỏi ghế. Kia là Hà Thiếu Huy - một trong bốn cậu ấm quyền thế nhất của Giang Kiên đấy.

Người bình thường chưa nói đến việc đánh gãy cánh tay hắn, ngay cả bọn họ nếu dám động đến một cọng tóc của hắn thôi cũng sẽ bị nhà họ Hà xử lý không nương tay.

Lúc này chỉ có Trần Ngọc Đình là khẽ nhắm mắt lại, chẳng biết phải làm sao. Đám người này động ai không động lại cứ phải động vào chồng cô, mà chồng cô là ai cơ chứ? Anh là cậu chủ nhà họ Nhạc! Là đứa con cưng của trời mà những người này mãi mãi cũng không thể so bì nổi.

Nhạc Huy vì cô mà đã phải nhẫn nhịn đủ rồi, kể cả hôm nay Nhạc Huy có dạy dỗ cho đám người Vương Nam kia một trận thì cô cũng sẽ không nói gì cả. Mặc dù người nhà họ Vương là họ hàng thân thích của cô, nhưng mấy người này có hay không cũng không quan trọng, họ sao có thể sánh được với người cô yêu.

“A!”

Hà Thiếu Huy cảm thấy cánh tay trái của mình đau đớn tới mức không thể chịu đựng nổi, liền kêu lên một tiếng vô cùng thảm thiết.

Cả người hắn lảo đảo rồi va vào bàn tiệc phía sau, tay phải ôm lấy cánh tay trái, trừng mắt nhìn Kỳ Phi: “Mày…vậy mà mày lại dám làm thế với tao?”

Hắn hoàn toàn không dám tin, ở đây thực sự có người dám động tay với hắn.

Kể cả Lâm Tử Hùng có mâu thuẫn với hắn thì cũng không thể làm gì được hắn. Vậy mà Nhạc Huy thì khác, hắn vừa nói có mấy câu không lọt tai đã ngang nhiên cho người đánh gãy luôn cánh tay trái.

Chu Hào ở phía đối diện bàn tiệc cau mày.

Ban nãy Kỳ Phi chỉ dùng một tay đã có thể dễ dàng bẻ gãy cánh tay trái của Hà Thiếu Huy. Ai cũng biết xương người rất cứng, người bình thường sao có thể dễ dàng bẻ gãy như vậy? Kỳ Phi vừa động tay một chút đã khiến cho bộ dạng Hà Thiếu Huy trở nên thê thảm đến thế, đôi tay của anh ta rốt cuộc phải có bao nhiêu sức mạnh đây?

“Không phải người bình thường…”

Chu Hào ngầm suy đoán trong lòng.

Lúc hắn còn chưa kịp phản ứng thì Kỳ Phi đã tiếp tục ra tay.

“Tao nói đánh gãy tay chân của mày thì chính là hai tay hai chân! Vừa nãy mới chỉ là cái tay đầu tiên mà thôi, bây giờ mới tới cái thứ hai”.

Nói xong, Kỳ Phi đưa tay về phía Hà Thiếu Huy, khẽ vặn cánh tay còn lại.

Thêm một tiếng “rắc” lại vang lên.

Tay phải của Hà Thiếu Huy cũng bị Kỳ Phi bẻ gãy. Hai cánh tay đều đã gãy, từ miệng hắn phát ra những tiếng kêu gào thảm thương, cả người bị ném xuống sàn, lăn lộn đau đớn. Những người xung quanh đều không chịu nổi cảnh tượng kinh khủng này thêm nữa, hoang mang lùi lại phía sau.

Bọn họ vừa lùi lại vừa kinh ngạc đưa mắt nhìn về phía Nhạc Huy và Kỳ Phi.

“Đồ điên! Rõ ràng là đồ điên! Sao bọn họ lại dám đối xử với anh Huy như thế?”

Lúc này ngay cả Vương Nam cũng mơ hồ không hiểu, cô ta đã từng nghĩ đến khả năng Nhạc Huy sẽ sai khiến Kỳ Phi đánh người. Thế nhưng không thể ngờ Kỳ Phi lại ra tay tàn độc như thế, đúng là muốn dồn người ta vào con đường chết.

Tay cô ta run lẩy bẩy, chỉ vào Nhạc Huy khàn giọng nói:

“Nhạc Huy, mau bảo cậu ta dừng tay, cậu có biết các cậu đang làm gì không?”

“Cậu điên rồi sao?”

“Đương nhiên là biết”, Nhạc Huy hơi ngẩng đầu, liếc nhìn Vương Nam: “Chị cả của Ngọc Đình đúng không, ngồi xuống cho tôi!”

Anh quát nhẹ một tiếng, giống như đang mang trong mình cơn giận uy quyền của một vị hoàng đế, dễ dàng khiến cho Vương Nam cảm thấy chấn động.

Vương Nam thấy hơi bất mãn nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Huy, hai chân cô ta không chịu nghe lời mà ngồi phịch xuống.

Vương Huyền và Vương Tử Ngang bất động tại chỗ, nhất thời không dám lên tiếng nói chuyện với Nhạc Huy.

Nhạc Huy đứng dậy, chắp tay sau lưng tiến về phía Hà Thiếu Huy. Hà Thiếu Huy nhìn thấy anh đang lại gần thì như gặp phải ma quỷ, quên mất cả đau đớn, lê người trên mặt đất lùi lại phía sau.

“Anh đừng lại đây, không được lại đây! Tôi là người của nhà họ Hà, bố tôi là Hà Lão Hổ, ông nội tôi là Hà Thành Quang, anh không được phép đánh tôi!”

Hắn điên cuồng hét lên, đầu tóc rối tung, vừa thảm hại vừa căm phẫn.

Nhạc Huy chắp tay sau lưng, vẻ mặt bình thản, trong mắt đằng đằng sát khí:

“Đến Giang Châu một chuyến mà Nhạc Huy tôi đã phải chịu không ít nhục nhã, một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch như cậu mà cũng dám sỉ nhục tôi ư?”

Nhìn thấy Nhạc Huy vẫn còn muốn tiến về phía trước, Chu Hào không nhịn được nữa, hung tợn đập bàn, từ phía đối diện bàn tiệc lao tới, gầm lên giận dữ: “Mày dừng tay lại cho tao!”

Nhạc Huy chẳng buồn để ý, anh dùng một chân giẫm lên trên người Hà Thiếu Huy.

Mặc dù một bên chân vẫn còn vết thương nhưng chân còn lại thì chẳng có vấn đề gì cả. Dù sao anh cũng là người học võ, lực của một chân vẫn rất lớn, Hà Thiếu Huy làm sao có thể chịu đựng nổi. Đúng lúc này, đầu gối chân trái nơi bị anh giẫm lên kêu “rắc” một tiếng, mọi người xung quanh nghe thấy vậy thì sợ tới mức lông tơ dựng đứng cả lên.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Chu Hào trở nên phẫn nộ, lạnh lùng nói:

“Chúng mày ra tay cũng quá tàn độc rồi đấy, mày muốn cậu ta tàn phế luôn à?”

Nhạc Huy chậm rãi quay người, nhìn Chu Hào:

“Vừa nãy khi hắn cố tình khiêu khích tôi ra tay thì chẳng phải cũng nghĩ như vậy à? Hơn mười tên vệ sĩ núp ngoài kia và cả cao thủ giỏi đánh nhau như anh, không phải đều đến để dạy dỗ tôi sao?”

“Nếu đã dám khiêu khích tôi thì cũng nên tự gánh vác hậu quả”.

“Mày…”, đồng tử Chu Hạo đột nhiên co rút lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên.

Nhạc Huy chẳng buồn phí lời với hắn, anh quay ra giẫm lên nốt cái chân còn lại.

Chu Hào sao có thể cho phép Nhạc Huy hủy hoại nốt cái chân còn lại của Hà Thiếu Huy ngay trước mặt mình? Hà Thiếu Huy bị đánh tới mức này cũng là do hắn không làm tròn trách nhiệm.

Hắn gồng đôi tay cơ bắp, hung hăng nhắm vào người Nhạc Huy. Cú đánh của Chu Hào mạnh mẽ như xe tăng, chỉ riêng dáng vẻ tàn bạo của hắn cũng đã đủ khiến cho mọi người cảm thấy khiếp sợ.

“Tên này là loại người gì thế, đáng sợ quá…”

Đám người Vương Huyền thầm hét lên trong đầu.