Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 234: Là rồng thì cũng phải cúi đầu




Vừa rồi nếu không có Nhạc Huy tới đây giải vây thì chắc Vương Lệ và Trần Đông Lai sẽ phải quỳ tới ngày mai. Theo lý mà nói nếu là một người bình thường sẽ cảm kích Nhạc Huy, nhưng Vương Lệ lại chỉ trích anh.

Bà ta không những trách móc anh, nếu vừa rồi bà ta không nhìn thấy sự bá đạo của Nhạc Huy chắc hiện giờ đã động tay động chân với Nhạc Huy rồi.

Kỳ Phi đứng bên nhìn tới sững sờ, Trần Ngọc Đình hơi tức giận nói:

“Mẹ, mẹ làm gì thế. Nếu vừa rồi không có Nhạc Huy, không biết mẹ và bố con phải quỳ tới khi nào, sao mẹ lại quay sang chửi Nhạc Huy chứ?”

“Con tránh sang một bên, con thì hiểu cái gì!”, Vương Lệ hổn hển kéo Trần Ngọc Đình sang bên cạnh, tức giận nói: “Con tưởng vừa nãy cậu ta oai lắm, giỏi lắm sao, mẹ không khiến cậu ta tới giúp mẹ”.

“Có một tên vệ sĩ biết đánh nhau, mồm mép nhanh nhẹn thì có ích gì? Con tưởng cậu ta có thể khiến cả nhà họ Vương lung lay chắc, cậu ta vốn không biết nhà họ Vương tồn tại như nào. Nhà họ Vương là gia tộc trăm năm, nguồn gốc sâu xa! Ông cụ Vương không cần tự mình ra tay, chỉ một cuộc gọi của ông ấy không biết có bao người muốn dốc sức thay cho nhà họ Vương chúng ta”.

“Cậu ta đang chọc giận ông cụ Vương, ép cả nhà chúng ta vào đường cùng. Ngọc Đình, sau này làm sao chúng ta có chỗ đứng trong nhà họ Vương, nhà chúng ta dựa mỗi vào hai công ty đó để kiếm sống, giờ ông cụ Vương còn giao công ty cho mẹ trông coi chắc, sao con không suy nghĩ thử coi?”

“Nhạc Huy này đúng là đồ sao chổi, sao chổi!”

Vương Lệ càng nói càng kích động, nói năng cũng ngày càng khó nghe.

Nhạc Huy sững sờ tại chỗ, trong lòng cũng hơi khó chịu, anh không hiểu sao Vương Lệ lại có thành kiến với anh như thế, anh làm gì cũng sai.

Chẳng lẽ là vì quyền quản lý của hai công ty kia? Nếu Vương Lệ đối xử tử tế với đứa con rể như anh thì hai công ty nhỏ con kia có là gì, có bảo anh giao cả tập đoàn Huy Hành cho Vương Lệ quản lý anh cũng sẽ đồng ý.

Nhưng hiện giờ Vương Lệ lại khiến anh thấy hơi tổn thương.

“Lệ Lệ, bà nói năng kiểu gì vậy!”, lúc này ngay cả Trần Đông Lai cũng không nghe nổi nữa, ông ấy vội khuyên: “Hai công ty đó cũng đã bị thu rồi, nhà chúng ta cũng đâu phải không có tiền tiết kiệm, việc gì phải nhìn sắc mặt của nhà họ Vương. Nhà họ Vương này vốn không coi nhà chúng ta là con người”.

“Vừa nãy nếu không có Nhạc Huy giúp chúng ta giải vây, hiện giờ chúng ta vẫn đang quỳ ở đây đó!”

Vương Lệ nghe vậy, tức giận đẩy mạnh Trần Đông Lai một cái, chửi:

“Trần Đông Lai, cái đồ ăn hại nhà ông! Ông cũng muốn nói giúp tên Nhạc Huy này phải không?”

“Ừ ừ, nếu ông là đàn ông, có chút bản lĩnh thì vừa rồi chúng ta có đến mức phải quỳ xuống không? Vương Lệ tôi ở trong nhà họ Vương có đến mức phải ra nông nỗi này không? Ông nói gì đi chứ!”

Đối mặt với những lời chua ngoa của Vương Lệ, trong lòng Trần Đông Lai cũng vô cùng uất ức, nhưng cũng đành cúi đầu. Vương Lệ nói đúng, nếu ông ấy có chút bản lĩnh thì đâu đến mức phải khiến nhà họ gặp phải tình cảnh như này ở trong nhà họ Vương.

“Các người muốn khiến tôi tức chết à?”

Vương Lệ tức đễn nỗi giậm chân, quay người rời khỏi đây.

“Chuyện này, chuyện này…”, Trần Đông Lai thấy thế do dự vài giây rồi đuổi theo: “Lệ Lệ, Lệ Lệ bà đợi tôi với!”

Cả đại sảnh hiện giờ chỉ còn lại ba người Nhạc huy.

Trần Ngọc Đình đi tới ôm lấy Nhạc Huy, nói xin lỗi:

“Xin lỗi chồng, bảo anh về nhà với em một chuyến không ngờ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy”.

“Mẹ em vô lý quá rồi, xin lỗi anh!”

Nhạc Huy vỗ lưng cô, gượng cười nói:

“Xin lỗi cái gì chứ, anh biết thừa là sẽ xảy ra những chuyện rắc rối này rồi”.

“Em yên tâm, có Nhạc Huy anh ở đây, anh sẽ không để nhà em bị ăn hiếp đâu. Có anh ở đây, dù nhà họ Vương có là con rồng khổng lồ thì anh cũng sẽ khiến họ phải cúi đầu!”

Giọng điệu tuy bình thản nhưng lại ẩn giấu vô vàn sát khí.

Có mỗi nhà họ Vương cỏn con thì có là gì? Dù là một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô như nhà họ Diệp, Nhạc Huy cũng có thể bắt tay với Nhạc Thiên Hùng tiêu diệt gia tộc đó, thì nhà họ Vương nhỏ bé này có thể làm ầm lên được chắc?



Ban ngày gây sự như thế ở nhà họ Vương nên đương nhiên Vương Lệ và Trần Đông Lai cũng chẳng thể ở tiếp trong nhà họ Vương nữa. Hai người bọn họ vốn là con cháu đời thứ hai của nhà họ Vương, cũng là con gái ruột và con rể của ông cụ Vương, vì thế nhà họ Vương để lại một căn phòng khách cho hai người họ.

Nhưng bây giờ họ cũng chỉ có thể chuyển ra khỏi nhà họ Vương, ở trong khách sạn.

Xảy ra chuyện như này, họ cũng chỉ có thể dự xong tiệc mừng thọ của ông cụ Vương rồi nhanh chóng rời đi. Không thì với thủ đoạn tàn nhẫn của ông cụ Vương chắc chắn sẽ không tha cho hai người họ.

Tối hôm đó ở trong khách sạn, phòng của Nhạc Huy ở có một vị khách tới.

Vị khách này không hề đơn giản, ông ấy là lãnh đạo cấp cao nhất ở thành phố Giang Châu, cũng là học sinh trước kia của Nhạc Chấn Đình mà Nhạc Thiên Hùng nhắc tới với Nhạc Huy ở trong điện thoại.

“Cháu Nhạc, cháu ở đây à? Vậy sao được! Cháu là cậu chủ của nhà họ Nhạc, cháu ruột của thầy chú!”

“Phải đổi khách sạn, đổi một khách sạn lớn hơn!”

Vị khách này thấy khách sạn mà Nhạc Huy ở nhỏ quá, bỗng hơi kích động.

Nhạc Huy nghe thấy thế vội vàng đỡ ông ấy ngồi xuống, xua tay cười nói:

“Không cần đâu không cần đâu, khách sạn có lớn như nào thì cũng là để ở mà”.

“Cháu xin cảm ơn ý tốt của chú trước, lãnh đạo thành phố…”

Nhạc Huy còn chưa nói hết, chữ “Trương” còn chưa nói ra thì người đàn ông trung niên ngồi trước mặt anh liền xen ngang:

“Đừng đừng, cháu Nhạc, lần này chú tới ngoài việc tới gặp cháu thì chú còn tới để chúc thọ ông cụ nhà họ Vương. Nhưng trong nhà họ có kỷ luật, người có chức vụ như chú không thể tham gia mấy buổi tiệc như này”.

“Cho nên cháu cũng đừng gọi chú như thế, hơn nữa cháu còn là cháu của thầy chú, chúng ta cũng không phải người ngoài. Nếu cháu không chê, cháu cứ gọi chú là chú Trương, chú Trương nghe cũng vui”.

Trương Trung nhìn Nhạc Huy, bỗng nói chuyện rất thân mật, như thể ông ấy và Nhạc Huy là họ hàng vậy.

Chức vụ của Trương Trung này ở trong cơ quan hành chính nhà nước không hề thấp, ở Giang Châu, ai cũng phải kính trọng ông ấy. Ngay cả Vương Côn cũng không dám lỗ mãng ở trước mặt ông ấy.

Nhưng giờ đối diện với lớp trẻ thế hệ sau như Nhạc Huy, Trương Trung lại mỉm cười với Nhạc Huy.

“Dạ vâng, chú Trương”, Nhạc Huy gật đầu: “Trước khi cháu tới bố cháu đã nói với cháu rồi, chú là học trò của ông nội cháu, là lãnh đạo thành phố Giang Châu. Thành phố Giang Châu có chú quản lý mới có thể hưng thịnh phồn hoa như vậy. Người dân Giang Châu cũng tự hào về chú!”

Những câu nói nịnh hót của Nhạc Huy khiến trong lòng ông ấy cảm thấy vô cùng thoải mái và tự đắc.

Gương mặt của ông ấy nở nụ cười tươi như hoa, cố kìm nén sự vui vẻ nói:

“Gia chủ nhà họ Nhạc đúng là coi trọng Trương Trung chú quá, đều do năm đó thầy dạy bảo tốt, không có ơn bồi dưỡng của thầy thì cũng chẳng có Trương Trung chú ngày hôm nay”.

Tiếp sau đó lại là một màn hỏi han, hỏi han xong, Trương Trung và Nhạc Huy mới vào chủ đề chính.

“Cháu à, chắc bố cháu cũng đã nói với cháu lần này chú tới thật ra có một chuyện muốn nhờ vả…”, Trương Trung nói với vẻ hơi ngại ngùng.

Nhạc Huy vội vàng nói:

“Chú Trương đừng khách sáo với cháu, chúng ta đâu phải người ngoài, có gì chú cứ nói đi”.

“Nếu cần cháu giúp gì chú cứ việc nói”.