Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 228: Nhà họ Vương xa hoa lộng lẫy




Nhà họ Vương đã có hai, ba trăm năm lịch sử ở Giang Châu, là một gia tộc lớn đông người, cả gia tộc đều làm về ngành thời trang và tài chính. Nhà nằm trong một trang viên lớn ở vùng ngoại ô Giang Châu.

Trang viên này rộng bằng mười mấy mẫu đất, ngay cả khu vực xung quanh cũng được nhà họ Vương cũng mua lại hết. Cả trang viên được sơn sửa lại rất đẹp không thua kém gì trang viên lớn ở thủ đô và Kim Lăng.

“Không hổ là gia tộc lớn, Ngọc Đình, nhà họ Vương của em cũng xa hoa ghê”.

Sau khi vào trang viên, Nhạc Huy không khỏi cảm thán.

Trần Ngọc Đình cười chua xót, thở dài đáp:

“Xa hoa cũng là của nhà họ Vương, không phải của nhà em, thậm chí nhà em còn không sống nổi trong biệt thự”.

Giọng cô đầy khổ sở và bất lực, cả nhà họ chưa từng được đối xử công bằng hay được người khác tôn trọng trong nhà họ Vương.

Lúc này vì sắp đến tiệc mừng thọ của ông cụ Vương, con cháu nhà họ Vương và các khách mời từ khắp nơi tụ hội về đây để mừng thọ nên phòng khách trong viên trang đã chật kín.

Tình huống có hỏi cũng không còn phòng này, Trần Ngọc Đình khó xử nhìn Nhạc Huy:

“Chồng ơi, có lẽ chúng ta không có chỗ ở…”

Nhạc Huy khẽ cười rồi ôm Trần Ngọc Đình và nói:

“Vậy chúng ta ở khách sạn nhé, không nhất thiết phải ở nhà họ Vương”.

Nghe vậy, Trần Ngọc Đình vẫn cảm thấy áy náy.

Dù sao đây là lần đầu tiên Nhạc Huy đến nhà họ, ở nhà bị Vương Lệ mắng một trận đã đành. Đến nhà họ Vương cùng cô với thân phận là cháu rể nhưng vẫn phải ở bên ngoài.

Trần Ngọc Đình đang định dẫn Nhạc Huy và Kỳ Phi rời khỏi trang viên đi tìm khách sạn thì một giọng nói vang lên sau lưng:

“Ồ, đây chẳng phải là Ngọc Đình sao? Đã lâu không gặp, sao vừa đến đã đi rồi?”

Rõ ràng thái độ của người vừa nói mang ý khiêu khích. Nhạc Huy khẽ nhíu mày, tầm mắt nhìn về phía người đến thì thấy một nam một nữ, người phụ nữ tầm khoảng ba mươi tuổi, ăn mặc lộng lẫy, xinh đẹp diễm lệ, khuôn mặt hiện lên nụ cười chế nhạo.

Còn gã đàn ông trẻ tuổi hơn nhiều, xem chừng chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, thân thiện cười với mấy người Nhạc Huy:

“Chị Đình, đã lâu không gặp, hai vị này là?”

Hắn nghi hoặc nhìn Nhạc Huy và Kỳ Phi.

Trần Ngọc Đình liếc nhìn người phụ nữ, sau đó giới thiệu với Nhạc Huy:

“Đây là Vương Nam – chị họ của em, còn kia là Vương Thần – em họ nhà bác tư”.

Dứt lời, Trần Ngọc Đình khoác lên cánh tay Nhạc Huy, kiêu ngạo nói:

“Đây là chồng của em – Nhạc Huy, còn kia là Kỳ Phi”.

Cô vừa dứt lời, Vương Nam và Vương Thần ngây người, vô cùng ngạc nhiên.

Đặc biệt là Vương Nam, cô ta càng trợn mắt nhìn khi thấy Trần Ngọc Đình khoác tay Nhạc Huy thân mật như vậy.

Vương Nam vẫn luôn không thích cô em họ đột nhiên quay về nhà họ Vương này. Vốn dĩ lúc còn trẻ, Vương Lệ cố chấp muốn gả cho Trần Đông Lai nghèo kiết xác đã đủ khiến nhà họ Vương mất mặt rồi. Ra khỏi nhà nhiều năm như vậy, giờ lại đột nhiên dẫn Trần Ngọc Đình quay về nhận tổ tiên.

Lúc Trần Ngọc Đình quay về nhà họ Vương, cô ta đã không cho Trần Ngọc Đình thể diện, sau đó lại xảy ra vài mâu thuẫn. Trần Ngọc Đình xinh đẹp hơn cô ta, làm người lại trong sạch cao thượng, trong nhà ngoài một cô em gái thì Trần Ngọc Đình hoàn toàn không quan tâm đến ai. Hơn nữa hai năm trước, có rất nhiều người theo đuổi Trần Ngọc Đình cũng để ý đến điều này, ông cụ Vương mới bắt Trần Ngọc Đình kết hôn với người nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm là gia tộc giàu có nhất Giang Kiên, nếu Vương Nam trẻ hơn vài tuổi, cô ta cũng muốn gả cho nhà họ Lâm làm thiếu phu nhân nhà họ Lâm.

Nhưng không ngờ, lần này Trần Ngọc Đình lại dẫn về một người chồng, đúng là tin tức lớn.

Sắc mặt Vương Nam hơi thay đổi, hỏi:

“Em Ngọc Đình, em có chồng rồi à? Em có biết ông sắp xếp việc kết hôn cho em không, em…”

“Tôi biết!”, Trần Ngọc Đình trả lời một cách thản nhiên: “Lần này tôi về đây ngoài việc chúc thọ ông ngoại, còn dẫn Nhạc Huy về ra mắt mọi người, thuận tiện giải thích cho ông ngoại chuyện kết hôn của tôi và cậu chủ nhà họ Lâm”.

Nghe vậy, Vương Nam hơi sửng sốt: “Nhưng ông đã bàn bạc xong hết với nhà họ lâm rồi, là nhà họ Lâm đấy, em…”

“Được rồi chị họ, tôi dẫn Nhạc Huy và Kỳ Phi đi tìm khách sạn trước, hai người có chuyện gì có thể liên lạc với tôi”, Trần Ngọc Đình không để cô ta nói hết đã kéo Nhạc Huy nhanh chóng rời đi.

Vương Nam ngạc nhiên ngây người tại chỗ, còn Vương Thần cũng bị chấn động:

“Chị Nam, các chị đang nói gì vậy? Cái gì mà kết thông gia với nhà họ Lâm?”

Vương Nam không đáp lại lời hắn, hai tay khoanh trước ngực sau đó bỗng dưng cười khẩy:

“Trần Ngọc Đình ơi là Trần Ngọc Đình, cô luôn xem thường đám anh chị em chúng tôi, bình thường kiêu ngạo hống hách. Nhưng lần này cô chết chắc rồi, còn dám dẫn đàn ông về nhà, tôi xem cô giải thích với ông cụ thế nào”.

Cô ta vừa nghĩ vừa liên tục lắc đầu.



Chuyện nhà họ Vương ở Giang Kiên kết thông gia với nhà họ Lâm đã truyền đi khắp nhà họ Vương, rất nhiều người biết đến chuyện này. Vừa nãy có rất nhiều người nhìn thấy Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy tay trong tay đi dạo trong trang viên.

Nữ chính của cuộc hôn nhân trong lời đồn dám tay trong tay với người đàn ông xa lạ trong trang viên nhà họ Vương, lại còn thân mật như vậy, quả thật là chuyện lớn.

Người thông minh có thể nhận ra nhà họ Vương sắp xảy ra chuyện.

Người nào khoa trương hơn thì xoay người rời đi, vội chạy về báo cáo với người lớn trong nhà.

Lúc này, tại đại sảnh nhà họ Vương.

Ông cụ Vương đang ngồi ở ghế chính giữa uống trà với vài vị khách quan trọng.

Mặc dù Vương Côn đã là ông lão sắp tám mươi nhưng vẫn tràn đầy sinh lực, trẻ trung hệt sáu mươi tuổi. Chắc hẳn gia chủ của nhà họ Vương, bình thường chăm sóc sức khỏe đầy đủ, ngay cả bác sĩ riêng cũng được xây cho một bệnh viện gần đó.

Hơn nữa cả nhà họ Vương cũng đang dựa vào ông lão này để kinh doanh mới có thể vượt qua vô số khủng hoảng, đứng vững được ở Giang Kiên.

Hai ngày nay nhà họ Vương có rất nhiều khách đến thăm nhưng người chịu trách nhiệm tiếp đón cũng chỉ là con cháu hoặc người lớn của nhà họ Vương. Người có thể được Vương Côn đích thân tiếp đãi chắc chắn là người có thân phận cao quý, có tiếng ở tỉnh Giang Kiên.

“Ông Lâm, ông vẫn khỏe chứ? Tôi còn chưa đến tuổi của ông mà xương cốt lại không bằng ông rồi”.

Vương Côn bưng tách trà, ngửi mùi trà và cười nói.

“Đã già rồi, hồi đó tôi và ông cùng tung hoành khắp nơi giúp nhà họ Vương và nhà họ Lâm rạng danh. Mọi người đều bận rộn, bây giờ nhàn rỗi mới có cơ hội gặp lại ông bạn già, tôi đến để chúc sinh nhật ông đây”.

Ông lão mặc đồ thời Đường ngồi ở vị trí chính giữa cảm thán nói.

Ông lão này chính là ông cụ nhà họ Lâm, cũng là ông nội của Lâm Tử Hùng. Nhưng ông cụ nhà họ Lâm đã về nghỉ hưu, không giống Vương Côn tám mươi tuổi vẫn phải lo lắng chuyện nhà họ Vương.

Ngồi bên dưới là mấy người lớn tuổi có tiếng nói trong nhà họ Vương, những người khác là vài doanh nhân lớn ở tỉnh Giang Kiên. Bây giờ Vương Côn đang ôn lại chuyện cũ với ông cụ Lâm, dù là mấy nhân vật lớn này cũng không dám làm phiền hai người họ.

“Ông Vương, chắc cô gái phía sau ông là một trong hai viên ngọc trong lời đồn của nhà họ Vương nhỉ?”

Ánh mắt ông cụ Lâm nhìn đằng sau Vương Côn, cô gái trẻ mặc một chiếc váy màu xanh, động tác cử chỉ đều vô cùng nho nhã.

Cô gái này khoảng đầu hai mươi, khuôn mặt xinh đẹp, nước da mịn màng như làn da em bé, khẽ mỉm cười, vô cùng dịu dàng như người đẹp Giang Kiên bước ra từ trong tranh.

“Vương Tiểu Nguyệt kính chào ông Lâm”.

Cô gái mỉm cười, quỳ gối chào ông cụ Lâm.

“Được, được, quả nhiên là đứa nhỏ ngoan mà ông Vương dạy dỗ. Lần này nếu không phải ông đã đồng ý với ông của cháu thì thế nào cũng phải vì cháu trai của ông mà tranh giành với mấy cậu ấm nhà giàu nhất nước Hoa”, ông cụ Lâm bật cười thành tiếng.

Thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi đứng sau ông ta cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn cô gái có ý tán thưởng.

Cô gái đẹp nghiêng nước nghiêng thành thế này, lại xuất thân từ nhà họ Vương và được gia tộc dạy dỗ từ lúc nhỏ, từng cử chỉ hành động đều vô cùng nho nhã, đoan trang quả thật giống hệt nàng tiên trong tranh.

Dù là ông cụ Lâm hay người thanh niên này cũng đều rõ, Vương Tiểu Nguyệt mới là viên ngọc trong lòng bàn tay thật sự của nhà họ Vương. Nhưng ông cụ Vương đã nói không phải con cháu nhà giàu nhất ở thủ đô, Kim Lăng thì không chịu gả đứa cháu gái cưng này.

Nhà họ Lâm vẫn kém hơn rất nhiều so với các gia tộc lớn ở thủ đô.

Sau khi hiểu rõ điều này, ông cụ Lâm cũng không nói gì nhiều mà chỉ cười hỏi:

“Ông Vương, tôi đã dẫn cháu trai Lâm Tử Hùng của tôi đến rồi, không biết khi nào mới có thể gặp cháu gái Trần Ngọc Đình của ông đây?”