Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 225: Dùng cái chết để ép buộc




“Tôi tuyệt đối sẽ không chúc phúc cho hai người, Đình Đình không biết lòng người hiểm ác, bị thằng đàn ông cặn bã như cậu lừa gạt”.

“Tôi là mẹ nó, tôi tuyệt đối không cho phép nó gả cho một người đàn ông từng ly hôn, bị người ta đuổi ra khỏi nhà, cậu đừng hòng ở cạnh con gái tôi!”

Mặc dù Nhạc Huy nói rất nhiều lời chân thành, nhưng Vương Lệ vẫn nghe không lọt, trái lại càng nói càng khó nghe.

“Hai đứa buộc phải ly hôn, không thương lượng gì hết!”

Đối mặt với sự cố chấp và không nói đạo lý của Vương Lệ, Nhạc Huy cũng bất lực nhíu mày.

Chỉ có anh biết, anh từng chịu áp bức và lăng nhục như thế nào ở nhà họ Liễu, anh lại giúp đỡ nhà họ Liễu như thế nào. Anh bị đuổi ra khỏi nhà, hoàn toàn là bị ép, ở nhà họ Liễu, trước nay anh chưa từng làm sai điều gì.

Anh không hiểu, vì sao người nhà họ Liễu lại hại anh như vậy, chắc chắn là người nhà họ Liễu đã nói gì trước mặt Vương Lệ nên Vương Lệ mới biết chuyện này, cũng chỉ có người nhà họ Liễu mới nói những lời này trước mặt Vương Lệ.

Đột nhiên Nhạc Huy nhớ đến hôm gặp lại Liễu Tử Thần ở cửa hàng áo cưới, đã rất lâu anh không tiếp xúc với người nhà họ Liễu rồi, cũng chỉ có Liễu Tử Thần biết anh và Trần Ngọc Đình ở bên nhau.

Chuyện này chắc chắn là Liễu Tử Thần nói với Vương Lệ!

“Liễu Tử Thần, đồ khốn nạn…”

Sắc mặt Nhạc Huy dần trở nên u ám, anh mắng thầm mười tám đời tổ tông của Liễu Tử Thần một trận.

“Con nói rồi, con sẽ không ly hôn!”

Trần Ngọc Đình khóc đến mức mất sức, kháng nghị từng câu từng chữ với Vương Lệ.

“Trần Ngọc Đình, nếu con không ly hôn với cậu ta, thì con không phải con gái của mẹ nữa, từ giờ cái nhà này, không có đứa con như con!”, Vương Lệ nghe vậy, cũng không chút nhượng bộ, nói gì cũng phải ép Trần Ngọc Đình ly hôn.

Nói đến đây, đột nhiên Trần Ngọc Đình chạy qua cầm một con dao gọt trái cây trên bàn trà, kề lên cổ mình, toàn thân run rẩy nhìn Vương Lệ.

Hành động bất ngờ này của cô, đã dọa ba người có mặt sợ chết khiếp. Nhất là Nhạc Huy, anh sợ đến mức cứng đờ tại chỗ, cơ thể bắt đầu run rẩy.

“Vương Lệ, mẹ ruột của con! Mẹ nhất quyết phải ép chết con sao!”

Trần Ngọc Đình kề dao trên cổ, tuyệt vọng nhìn Vương Lệ, gầm lên đứt hơi khàn tiếng.

“Con gái ngốc, con, con, con…Con muốn làm gì?”, tuy Vương Lệ cứng rắn đi nữa, lúc này cũng bị hành động của Trần Ngọc Đình dọa sợ.

“Đình Đình, con đừng làm bậy, con mau bỏ dao xuống đi”, Trần Đông Lai cũng sợ hết hồn.

“Ngọc Đình, em đừng làm chuyện dại dột! Mau bỏ dao xuống đi”, giọng Nhạc Huy run rẩy gọi cô.

Trần Ngọc Đình khóc nấc không ra hơi, nhìn Nhạc Huy nói một cách đau khổ:

“Nhạc Huy, em yêu anh, tại sao chúng ta ở bên nhau lại khó như vậy?”

“Cả đời này, Trần Ngọc Đình em không thể thích người đàn ông khác, nếu không thể ở bên anh, em bằng lòng chết đi! Họ muốn ép em, vậy ép chết em là được rồi!”

“Không! Không được”, Nhạc Huy bị dọa đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng khuyên ngăn: “Ngọc Đình à, em bình tĩnh đi, đừng làm bậy, em chết rồi anh làm sao đây?”

Trần Đông Lai cũng bị dọa sợ vội nói:

“Không ép con, bố mẹ không ép con!”

“Cũng đã gạo nấu thành cơm rồi, Lệ Lệ bà đừng ép bọn nó ly hôn nữa, chúng ta chỉ có một đứa con gái này thôi!”

Bây giờ Vương Lệ cũng bật khóc, giọng nói run rẩy nói:

“Con gái, mẹ là mẹ con, con là đứa con mẹ mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, sao con có thể lấy mạng của con ra uy hiếp mẹ chứ!”

Trần Ngọc Đình vừa khóc vừa nói:

“Mẹ không phải mẹ của con, nếu là mẹ con, sao mẹ lại ép con như vậy”.

“Mẹ lại muốn ép con ly hôn, ép con làm công cụ để nhà họ Vương kết thông gia với gia tộc khác, con không phải công cụ, con là con người!”

Vừa nói, Trần Ngọc Đình nâng dao muốn cắt cổ, Nhạc Huy bị dọa đến đờ người, Trần Đông Lai cũng hoảng hốt, còn Vương Lệ sợ đến mức hét lên, không ngừng gào to:

“Mẹ không ép con nữa! Mẹ không ép hai đứa ly hôn nữa!”

“Con gái, con tuyệt đối đừng làm bậy! Mẹ không ép con nữa, được chưa?”

Vương Lệ nhảy dựng lên, đây gọi là mất kiểm soát.

“Ngọc Đình, em mau bỏ dao xuống, cô Vương không ép em nữa! Chúng ta không ly hôn, mãi mãi cũng không ly hôn!”

Nhạc Huy vội nói, anh bị dọa đến mức hồn cũng sắp bay ra ngoài, nói chuyện không đầu không đuôi.

Cuối cùng, Trần Ngọc Đình chậm rãi bỏ tay phải của mình xuống, cả người lảo đảo, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

“Thật sao?”

Sắc mặt cô tái nhợt hỏi.

“Thật! Là thật đó!”, Vương Lệ nói vô cùng đau đớn: “Mẹ không ép hai đứa ly hôn nữa, con đừng làm chuyện ngốc nghếch, mẹ đồng ý với con hết tất cả mọi chuyện!”

Giống như nghe được lệnh đặc xá, cuối cùng Trần Ngọc Đình cũng thở phào nhẹ nhõm. Con dao ‘loảng xoảng’ rơi xuống sàn và cô cũng mất sức ngã phịch xuống.



Khi cô tỉnh lại, đầu óc trống rỗng, mở mắt ra đã nhìn thấy Nhạc Huy đang trông chừng bên giường cô.

“Em…vào viện rồi sao?”, Trần Ngọc Đình hơi ngỡ ngàng hỏi.

“Cô gái ngốc, em đang ở phòng ngủ của nhà em!”, Nhạc Huy thấy cô tỉnh lại, kích động nói: “Vừa nãy tâm trạng của em quá kích động nên đã ngất đi, vẫn may không xảy ra chuyện, mọi người không đưa em vào viện”.

“Em chỉ ngủ mê hơn hai tiếng”.

Trần Ngọc Đình nghe vậy, lúc này mới từ từ tỉnh táo lại, phát hiện cô thật sự đang ở trong phòng ngủ của nhà mình.

“Vợ à, lúc nãy em dọa người quá đó, sao em có thể lấy cái chết để uy hiếp mẹ em chứ. Em biết không, suýt chút em đã dọa chết anh rồi, nếu em chết anh phải làm sao đây?”

Mặc dù bây giờ trông Trần Ngọc Đình vẫn rất yếu ớt, nhưng Nhạc Huy vẫn không nhịn được mà trách móc cô.

Vừa nãy thật sự anh đã bị Trần Ngọc Đình dọa đến suýt chút sụp đổ, lỡ như Trần Ngọc Đình kích động cắt cổ mình thật, hoặc tay hơi run, không cẩn thận cắt đứt động mạch cổ thì Nhạc Huy thật sự không dám nghĩ đến hậu quả.

“Em hết cách rồi, chỉ có như vậy em mới có thể ở bên anh, em xin lỗi”, Trần Ngọc Đình yếu ớt dựa vào lòng Nhạc Huy, nhẹ nhàng đáng thương nói.

Nhạc Huy đau lòng đáp lại:

“Anh biết, vất vả cho em rồi. Nhưng sau này em đừng làm chuyện này nữa, thật là quá nguy hiểm!”

Trần Ngọc Đình gật đầu, không nói gì.

“Bố mẹ em bây giờ đã đồng ý cho chúng ta bên nhau, họ đang ở phòng khách, chúng ta ra ngoài đi”.

Vừa nói, Nhạc Huy vừa dìu Trần Ngọc Đình xuống giường và bước đến phòng khách.

Nhìn thấy Trần Ngọc Đình đứng dậy, cuối cùng Trần Đông Lai và Vương Lệ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này Vương Lệ đã không còn chua ngoa và cương quyết như trước mà bà ta giống như một người mẹ bị con gái làm tổn thương sâu sắc, tủi thân ngồi lau nước mắt, Trần Đông Lai ngồi bên cạnh an ủi bà ta.

“Lại đây ngồi đi”.

Nhìn thấy Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình đứng đó, Trần Đông Lai thở dài, nói.

Hai người bước đến và ngồi xuống, Trần Ngọc Đình cũng tự biết hành động lúc nãy của mình hơi quá khích, vừa nãy thậm chí cô còn gọi thẳng tên Vương Lệ. Nghĩ đến đây, cô cũng rất xấu hổ cúi đầu, không dám nhìn bố mẹ mình.

“Bố và mẹ con đã thương lượng rồi, không phản đối hai đứa bên nhau nữa”.

Trần Đông Lai nhìn Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy rồi nói:

“Nếu hai đứa đã đăng ký kết hôn thì ép hai đứa ly hôn quả thật không hay lắm”.

“Đình Đình, đây là lựa chọn của bản thân con, sau này con đừng hối hận. Nhưng bố và mẹ con đều mong sau này con sẽ hạnh phúc, chuyện hôm nay cứ dừng ở đây đi”.

“Con sẽ hạnh phúc, con xin lỗi…”, Trần Ngọc Đình cúi đầu, nhỏ giọng nói.

“Chú, cô Vương, hai người yên tâm ạ, cháu nhất định sẽ đối xử thật tốt với Đình Đình!”

“Nhất định không để hai người thất vọng!”

Nhạc Huy cũng vội vàng đảm bảo với hai ông bà.