Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 222: Cậu ta đã từng ly hôn




“Mẹ! Sao mẹ lại có thể như vậy chứ?”

Nghe Vương Lệ nói vậy, Trần Ngọc Đình ngạc nhiên nhìn mẹ mình như thể không hề quen biết.

Nước mắt Trần Ngọc Đình đã nhanh chóng tuôn trào.

Nhìn đứa con gái cưng của mình nước mắt giàn giụa, Vương Lệ cũng mềm lòng.

Bà ta thở dài một hơi, tận tình khuyên bảo:

“Ngốc ạ, mẹ muốn tốt cho con thôi. Con còn tương lai rộng mở phía trước, hà cớ gì phải trói buộc mình với tên nhóc thối tha đó chứ. Con xem người như cậu ta chả khác gì bố con cả, lễ phép thì được gì chứ, có nuôi con cả đời được không? Con là thiên nga trắng, là chim khổng tước xanh, tương lai phải vươn lên đỉnh cao chứ”.

“Con có biết lấy chồng giàu nhất Giang Kiên là cảm giác thế nào không, đời sau của con sẽ được hưởng vinh hoa phú quý. Sau này còn ai trong nhà họ Vương dám xem thường chúng ta nữa chứ?”

“Hơn nữa, cho dù mẹ và bố con đồng ý, ông ngoại con sẽ chấp nhận Nhạc Huy sao? Bên nhà họ Vương sẽ nhìn con thế nào đây? Con muốn con và bố mẹ con trở thành trò cười trong gia tộc sao?”

Mỗi lần Vương Lệ nói ra một câu, Trần Ngọc Đình lại cười một cách lạnh lùng hơn.

Gì mà con trai nhà giàu nhất chứ, mẹ của cô vốn không hề biết như thế nào là nhà giàu thật sự cả.

Nhà giàu nhất Giang Kiên, chẳng lẽ có thể so bằng gia đình giàu nhất cả nước sao? Gia tộc giàu nhất Giang Kiên này, chẳng lẽ có thể so với nhà họ Nhạc một trong bốn gia tộc lớn nhất thủ đô hay sao?

Con trai nhà giàu số một gì đó, sao có thể so với con trai của Nhạc Thiên Hùng chứ?

Đương nhiên là Trần Ngọc Đình và Nhạc Huy quen nhau không phải vì nhà Nhạc Huy có nhiều tiền, cũng không phải vì Nhạc Huy là con trai của Nhạc Thiên Hùng. Cô thích Nhạc Huy hoàn toàn xuất phát từ tình yêu đơn thuần, cô thích con người của Nhạc Huy cùng với tính cách và sức hút từ anh.

Chỉ là Vương Lệ không hề biết rốt cuộc con rể của bà ta là con người như thế nào thôi.

“Con sẽ không đồng ý ly hôn với Nhạc Huy đâu, không bao giờ”.

Trần Ngọc Đình trả lời với thái độ kiên quyết:

“Còn nữa, mẹ không hề biết thân phận thật sự của Nhạc Huy, anh ấy không phải là tên ngốc, anh ấy là chồng của con. Anh ấy là con trai của gia đình giàu có nhất, bố anh ấy là người giàu thật sự, giàu nhất cả nước này đấy!”

Vương Lệ nghe xong, ngớ người trong chốc lát rồi bật cười bởi những lời nói của Trần Ngọc Đình:

“Giàu nhất cả nước? Con thật sự xem mẹ con là mụ đàn bà nào dễ lừa vậy sao?”

“Còn điều gì con còn dám lừa nữa không, nếu cậu ta là con trai nhà giàu số một, thì chắc mẹ là Thái hậu Từ Hi rồi!”

“Đứa con này sao lại không biết nghe lời gì cả vậy, con thật sự không ly hôn với cậu ta sao? Nếu con không ly hôn thì mẹ đành đi nói cho ông ngoại con, để ông ngoại con dùng mối quan hệ nhà họ Vương đến tòa án xóa bỏ cuộc hôn nhân của các con. Đến lúc đó con đừng trách mẹ tuyệt tình nhé, nhà họ Vương sẽ không bỏ qua cho Nhạc Huy đâu!”

Nghe Vương Lệ nói vậy, sắc mặt Trần Ngọc Đình khác hẳn, cô tức tối nước mắt cứ thế trào ra, rồi hét toáng lên:

“Vậy mẹ đi đi, mẹ dám đi thì con sẽ bỏ trốn cùng với Nhạc Huy, mãi mãi không quay về đâu”.

Giọng điệu này khiến Vương Lệ bỗng chốc cũng phẫn nộ.

“Đồ con gái bất hiếu!”

Bà giơ tay lên tát Trần Ngọc Đình một bạt tai, tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội.

Trần Ngọc Đình ôm mặt khóc nức nở chạy ra khỏi phòng ngủ đến phòng khách kéo Nhạc Huy rời đi:

“Nhạc Huy, chúng ta đi thôi”.

Nhìn thấy dáng vẻ của Trần Ngọc Đình, Nhạc Huy bỗng ngỡ ngàng.

Trần Đông Lai cũng đứng dậy, vừa nãy ông mới nói chuyện vui vẻ với Nhạc Huy, sao bây giờ đột nhiên lại muốn đi rồi?

“Đình Đình, rốt cuộc là sao, có phải mẹ con đã nói gì con rồi không?”, Trần Đông Lai an ủi: “Tính khí mẹ con như thế rồi, con đừng giống mẹ con vậy chứ”.

Trần Ngọc Đình khóc lóc trả lời:

“Bố, mẹ ép con phải ly hôn, con không thể nào ly hôn với Nhạc Huy được!”

Cô vừa nói xong Nhạc Huy và Trần Đông Lai cũng sửng sốt.

Trần Ngọc Đình không muốn ở lại lâu thêm nữa nên cô kéo Nhạc Huy rời đi.

...

Sau khi trở về khách sạn, Trần Ngọc Đình vẫn còn khóc, Nhạc Huy cũng chỉ đành ôm cô an ủi:

“Được rồi, đừng khóc nữa”.

“Có lẽ chúng ta đã quá vội khi lấy giấy kết hôn rồi, tạm thời mẹ em vẫn chưa đón nhận anh, cho bà ấy thêm thời gian đi. Em và bà ấy là mẹ con, cho dù có thế nào cũng không thể để mối quan hệ này đi vào bế tắc được”.

Trần Ngọc Đình nghẹn ngào đáp:

“Nhưng bà ấy quá đáng thật mà, lại muốn chúng ta ly hôn, làm gì có bố mẹ nào như thế chứ!”

Nhạc Huy nghe xong chỉ cười nói:

“Từ từ rồi bà ấy sẽ đón nhận anh, chúng ta không ly hôn thì bà ấy cũng chỉ có thể đón nhận đứa con rể này thôi”.

“Bây giờ bố em đã chấp nhận anh rồi, chúng ta còn có nhiều tiếng nói chung. Anh tin chú ấy sẽ ở nhà khuyên cô Vương thôi”.

Mặc dù những lời của Vương Lệ khiến Nhạc Huy hơi khó chấp nhận, nhưng may mà tính tình Nhạc Huy và Trần Đông Lai hợp nhau. Hơn nữa Trần Đông Lai là một người tri thức, cũng không phải kiểu nịnh hót, điều này khiến Nhạc Huy nhẹ nhõm hơn.

Nếu bố mẹ vợ đều không thích anh thì mới đáng buồn.

“Xin lỗi chồng, để anh chịu thiệt thòi rồi”.

Trần Ngọc Đình bĩu môi nói với vẻ mặt điềm đạm đáng yêu.

Thấy dáng vẻ đáng yêu của Trần Ngọc Đình, Nhạc Huy không kiềm chế nổi hôn lên mặt cô và an ủi:

“Nói gì vớ vẩn thế, hơn nữa anh cũng không phải kiểu người bụng dạ hẹp hòi vậy đâu”.

“Được rồi, anh đưa em đi mua sắm nhé, vui vẻ lên nào. Hai ngày nữa còn đi lễ mừng thọ của ông ngoại em nữa đấy”.

Hai ngày tiếp theo, Nhạc Huy cứ thế dẫn Trần Ngọc Đình đi mua sắm bạt mạng.

Nói ra thì anh cũng rời khỏi Sở Châu lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên quay về.

Anh chưa từng gặp lại Liễu Nhược Hà ở Sở Châu, cũng không biết bây giờ Liễu Nhược Hà thế nào rồi. Nhưng đây cũng không phải là người mà anh quan tâm, bây giờ chắc Liễu Nhược Hà cũng đã có chốn trở về mới.

Chiều hôm nay, Nhạc Huy chợt có ý nghĩ đưa Trần Ngọc Đình đến tiệm váy cưới.

Nhìn những chiếc váy cưới đa dạng trưng bày trong tủ kính, Trần Ngọc Đình hoa cả mắt, cô rất hứng thú.

Người ta nói người phụ nữ đẹp nhất chính là khoảnh khắc khoác lên mình chiếc váy cưới, phụ nữ không thể chống lại được sức hút của chiếc váy cưới này.

Đang đi dạo, bỗng có một giọng nói khá ngạc nhiên vang lên sau lưng Nhạc Huy:

“Nhạc Huy?”

Nhạc Huy xoay người lại, hướng mắt về người phía trước, sững sờ trong chốc lát:

“Liễu Tử Thần?”

Không sai, người trước mặt chính là Liễu Tử Thần đã lâu không gặp. Đứng bên cạnh hắn lúc đó còn có một cô gái trẻ đang khoác tay.

Nhạc Huy đã sớm giải quyết ân oán với nhà họ Liễu, lúc này cũng chỉ là chào hỏi lịch sự mà thôi, anh cười hỏi:

“Có bạn gái rồi à? Sắp cưới chưa?”

Liễu Tử Thần gật đầu:

“Tháng sau cưới, lâu không gặp, nghe nói mày đã không còn ở Sở Châu nữa mà, sao lại quay về thế?”

Đang nói bỗng hắn thấy Trần Ngọc Đình bước đến khoác tay Nhạc Huy nên vô cùng bất ngờ:

“Trần Ngọc Đình? Hai người...?”

Hắn nhận ra Trần Ngọc Đình, hơn nữa còn biết Trần Ngọc Đình là bạn thân của Liễu Nhược Hà.

Nhạc Huy cười đùa giới thiệu:

“Chúng tôi ở với nhau rồi, bây giờ Ngọc Đình là vợ của tôi”.

Liễu Tử Thần hết sức kinh ngạc, hắn cười như không cười, đáp lại:

“Thật không ngờ chúng mày lại ở với nhau rồi đấy, lúc đầu mày khăng khăng bảo không hợp với Liễu Nhược Hà là vì cô ta sao?”

“Nhìn không ra đấy Nhạc Huy, mày cũng có sức quyến rũ quá nhỉ, lừa cả bạn thân người ta luôn đấy”.

Chuyện này trước giờ vẫn là nút thắt trong lòng Trần Ngọc Đình, bây giờ lại nghe Liễu Tử Thần nói thế, Trần Ngọc Đình cảm thấy hơi khó chịu.

Nhạc Huy nhìn về phía Liễu Tử Thần với sắc mặt u ám đáp:

“Đã lâu như vậy rồi mà xem ra anh vẫn không thay đổi chút nào, miệng mồm vẫn hèn hạ như thế”.

“Không làm phiền anh và bạn gái anh nữa, tạm biệt”.

Nói xong, Nhạc Huy không thèm nhìn hắn thêm nữa mà kéo Trần Ngọc Đình rời đi.

Liễu Tử Thần thấy vậy, sắc mặt tái nhợt, nhưng lại không dám đuổi theo chửi bới Nhạc Huy.

Bởi vì hắn biết Nhạc Huy không phải là người mà hắn có thể đụng đến, dẫu sao Nhạc Huy vẫn là chủ tịch của tập đoàn Huy Hành.

“Mẹ kiếp! Kiêu ngạo gì chứ, lúc trước ở nhà bọn tao còn không bằng tên phế vật”, hắn hung hăng chửi bới.

Cô gái trẻ bên cạnh nghe vậy liền tò mò hỏi:

“Anh yêu, người vừa nãy là ai thế, sao lại nói năng khó nghe vậy?”

Khuôn mặt Liễu Tử Thần tối sầm lại:

“Hắn là Nhạc Huy, lúc trước ở rể nhà họ Liễu chúng ta, sau đó đã bị đuổi ra khỏi nhà rồi”.

“Thằng ranh này còn hại chết ông nội anh!”

Cô gái trẻ nghe xong sắc mặt liền biến đổi.

Liễu Tử Thần bỗng nhiên nhớ ra một chuyện, lẩm bẩm nói một mình:

“Trần Ngọc Đình này hình như là con gái của Vương Lệ, bà Vương Lệ có qua lại làm ăn với công ty nhà họ Liễu của mình, hình như mình có lưu số bà ta...”

Hắn lập tức lôi điện thoại ra, quả nhiên tìm ra số của Vương Lệ.

“Nhạc Huy, đừng trách tao không xử lý mày, nếu Vương Lệ biết lúc trước mày ở rể nhà họ Liễu, để tao xem mày sẽ đối mặt với bố mẹ Trần Ngọc Đình thế nào...”

Liễu Tử Thần cười đắc ý và gọi thẳng cho Vương Lệ:

“Alo, giám đốc Vương ạ? Tôi là Liễu Tử Thần, bà có thời gian gặp tôi chút không, tôi có chuyện muốn nói với bà...”