"Ông chủ Nhạc, trước đây tôi không đúng, không nên đối đầu với cậu. Tôi đồng ý chịu bồi thường".
"Trước đây, tập đoàn Tiêu Thị của tôi gây ra tổn thất nào cho tập đoàn Cửu Đỉnh, giờ tôi đồng ý bồi thường lại hết cho cậu".
Trước cửa công ty, Tiêu Vân Long dập đầu xin lỗi, không còn thấy phong thái phách lối ngang ngược như lúc trước.
Lý Phong Hoa đứng sau lưng Nhạc Huy, biểu cảm vô cùng phức tạp. Từ lúc Nhạc Huy tặng cho ông ta gói trà đặc biệt kia, ông ta đã biết thân phận của Nhạc Huy không hề đơn giản, nhưng ông ta vẫn không biết liệu thân phận thực sự của anh là gì.
Bây giờ ngẫm lại, chắc chắn là Tiêu Vân Long đã biết thân phận thật của Nhạc Huy bằng một đường dây nào đó, nếu không ông ta đã chẳng sợ hãi đến vậy.
"Ông chủ Tiêu, lúc trước không phải ông nói tôi cướp năm mươi triệu của ông sao, giờ ông còn muốn đòi tiền không?"
Nhạc Huy nghe vậy chỉ cười khẩy nhìn Tiêu Vân Long rồi hỏi.
Tiêu Vân Long vội đáp:
"Hiểu nhầm, mọi chuyện chỉ là hiểu nhầm!"
"Ông chủ Nhạc sao lại cướp tiền của tôi được. Chỉ cần cậu nói một câu thôi là Tiêu Vân Long tôi tự nguyện đưa tiền cho cậu rồi. Chuyện trước đây chỉ là hiểu lầm thôi! Ông chủ Nhạc, cậu ngàn vạn lần đừng giận tôi nhé. Tôi già rồi nên hồ đồ, mong cậu không so đo với lão già này!"
Nhạc Huy nghe vậy thì bật cười:
"Bây giờ nội bộ công ty ông khó khăn như vậy, vòng xoay vốn cũng đứt đoạn rồi, ông còn đòi bồi thường cho tôi sao? Không sợ công ty ông sụp đổ à?"
Vẻ mặt Tiêu Vân Long ủ rũ, khóc rưng rức. Đương nhiên ông ta biết tính nghiêm trọng của vấn đề, nhưng dù công ty có sụp đổ, đó cũng không phải chuyện quan trọng nhất. Quan trọng nhất, là chuyện nhà họ Nhạc thâu tóm cả nhà ông ta, thì lúc đó không chỉ mỗi công ty sụp đổ, đến mạng sống cả nhà ông ta cũng mất hết.
Hôm qua ông ta nhận được cuộc gọi từ Thôi Hằng, nói cả nhà Thôi Hằng đã trốn ra nước ngoài suốt cả đêm, để mấy chục tỷ tài sản lại không dám mang đi.
"Chỉ cần ông chủ Nhạc không so đo với tôi, không so đo với con trai tôi, thì cậu muốn bao nhiêu, tôi bồi thường bấy nhiêu!", Tiêu Vân Long dõng dạc nói.
Nhạc Huy nghe thế thì gật đầu cười:
"Thành ý của ông chủ Tiêu khiến tôi rất vui, để tôi suy nghĩ một chút!"
Vừa nói, anh vừa nhìn về phía Tiêu Chính Hào và hỏi:
"Tiêu Chính Hào, anh biết Thôi Chí Minh đã chết rồi chưa?"
Lý Phong Hoa đứng một bên nghe vậy, trong lòng khiếp sợ, vội hỏi:
"Thôi Chí Minh? Là cậu chủ nhà họ Thôi ở thủ đô sao?"
Nhạc Huy gật đầu: "Là anh ta, xem ra cậu chủ Thôi nổi tiểng ghê, đến cả giám đốc Lý cũng biết".
Lý Phong Hoa sợ đến biến sắc, giọng run rẩy:
"Cậu ta chết rồi? Chết thế nào, không phải bố cậu ta là Thôi Hằng sao, ai dám động vào cậu ta vậy?"
Lúc này, cả người Tiêu Chính Hào run cầm cập, vội nói với Nhạc Huy:
"Ông chủ Nhạc, xin tha mạng, tôi không dám tông vào vợ anh, là Thôi Chí Minh lái xe đâm vào cô ấy".
"Đêm đó chúng tôi ngồi uống rượu. Sáng hôm sau tôi bảo anh ta gọi người khác đến lái xe hộ nhưng anh ta khăng khăng không nghe. Lúc đó tôi ngồi trong xe cũng sợ lắm, khuyên bảo thế nào cũng vô dụng".
Nhạc Huy ngẩng đầu nhìn Lý Phong Hoa, cười nói:
"Cậu chủ Thôi lái xe đâm vào vợ tôi, may vợ tôi không sao, nhưng đứa bé trong bụng cô ấy thì không còn nữa".
"Nên xế chiều hôm đó, cậu chủ Thôi chết luôn. Giám đốc Lý, ông thấy đây có phải luật nhân quả không?"
Lý Phong Hoa ngây người tại chỗ, lạnh hết cả sống lưng. Gì mà nhân quả báo ứng, kể cả dùng mông để nghĩ thì cũng biết Thôi Chí Minh là do Nhạc Huy giết chết.
"Đúng thế, đúng thế, một tiểu sinh linh còn chưa được sinh ra giờ đã không còn nữa, tên Thôi Chí Minh đó đúng là gặp báo ứng thật rồi!", Lý Phong Hoa vội vàng phụ họa.
"Tôi đã điều tra về vụ tai nạn", Nhạc Huy nhìn Tiêu Chính Hào: "Người lái xe gây tai nạn là Thôi Chí Minh, nên anh không cần sợ hãi. Cả hai bố con anh đứng lên đi, không cần phải quỳ trước mặt tôi như vậy".
"Lỡ mấy người quỳ đến chết ở đây, thì khó cho tôi rồi".
"Ông chủ Tiêu, nếu ông thật sự muốn nói chuyện, thì tám giờ tối nay đến nhà tôi, tôi chờ ông".
Nói xong, Nhạc Huy quay xe lại, nói với Lý Phong Hoa:
"Giám đốc Lý, chúng tôi đi trước đây".
Tiêu Vân Long nghe vậy, lúc này thấy như trút được gánh nặng. Ông ta kéo Tiêu Chính Hào thì bị ngã lăn một vòng, sau đó lảo đảo đứng dậy rời đi.
...
Đúng tám giờ tối, Tiêu Vân Long đến nhà Nhạc Huy.
Ông ta mang hết bao lớn đến bao nhỏ, cứ như đến tặng quà cho lãnh đạo.
"Ông chủ Nhạc, giờ tôi biết thân phận của cậu rồi. Thật sự tôi không ngờ cậu lại là cậu chủ nhà họ Nhạc".
"Đúng là tôi có mắt như mù, tôi sai rồi. Ông chủ Nhạc, tôi thật lòng xin lỗi cậu".
Trong phòng khách, Tiêu Vân Long lại thành khẩn xin lỗi Nhạc Huy.
Nhạc Huy nghe vậy, biểu cảm không thay đổi gì, nói:
“Vì sợ nhà họ Nhạc nên ông mới xin lỗi tôi nhỉ?”
"Nếu tôi không phải là cậu chủ nhà họ Nhạc thì ông có tiếp tục đối đầu với tôi không?"
Tiêu Vân Long biến sắc, khóc không ra nước mắt:
"Tôi nào dám, tôi làm gì có bản lĩnh tiếp tục đối đầu với cậu chứ. Lúc ở cục cảnh sát, là tôi đã từ bỏ ý định đối đầu với tập đoàn Cửu Đỉnh rồi".
"Cậu là cậu chủ của nhà họ Nhạc, thân thế cao sang. Nhưng bản lĩnh và trí tuệ của cậu là những thứ mà mấy con em nhà giàu kia không so sánh được. Chỉ mình cậu đã đủ để hạ gục tôi, nói gì đến Kỳ Phi, Kim Võ bên cạnh cậu. Có thể tôi có một trăm lá gan, nhưng tôi lấy đâu ra một trăm cái mạng để cậu giết".
"Tôi thật sự không dám đối đầu với cậu! Cậu chủ Nhạc, mong cậu tha cho nhà họ Tiêu của tôi một con đường sống".
Sự cầu xin của Tiêu Vân Long đạt đến trình độ thượng thừa.
Nhạc Huy thấy vậy thì không nhịn nổi cười.
Anh nói:
"Muốn tôi bỏ qua cho ông thì cũng được, nhưng với một yêu cầu".
Tiêu Vân Long nghe thế thì mặt tươi roi rói:
"Không chỉ một yêu cầu, mà một trăm yêu cầu cũng được".
Nhạc Huy lấy trong túi ra một tờ giấy nhìn như giấy chứng nhận, đưa cho Tiêu Vân Long, nói:
"Nhà họ Nhạc không thiếu tiền, tôi cũng không thiếu tiền, nên tôi không cần tiền, thứ tôi cần là lòng trung thành".
Tiêu Vân Long cầm tờ giấy chứng nhận, thấy trên đó viết sáu chữ: "Hiệp hội kinh doanh Huy Hành".
Ông ta không hiểu, hỏi lại:
"Cậu chủ, đây là... ý gì?"
Khóe miệng Nhạc Huy nhếch lên:
"Đây là vé thông hành của hiệp hội kinh doanh Huy Hành do tôi là người sáng lập".
"Ông nhận lấy vé thông hành này, tức là ông là người của tôi, là thành viên của hiệp hội kinh doanh Huy Hành. Sau này, tôi có yêu cầu nào, ông phải lập tức làm theo mệnh lệnh của tôi. Đương nhiên, chỉ cần là thành viên của hiệp hội, thì nếu các ông xảy ra chuyện gì, hoặc có yêu cầu gì, tôi cũng sẽ ra tay giúp đỡ".
"Trong hiệp hội kinh doanh Huy Hành này, các ông chỉ nghe lệnh từ người điều khiển là tôi".
Tiêu Vân Long cầm vé thông hành trong tay, lúc này ngây ngẩn.
Ý của Nhạc Huy là muốn chiêu mộ mình? Nếu thế, thì chẳng phải Tiêu Vân Long này bị Nhạc Huy tùy tiện tóm gọn trong tay sao?