“Nhạc Huy, em và Kim Võ đang ở công ty của anh, sao thế, có chuyện gì à?”
Kỳ Phi nhận điện thoại của Nhạc Huy.
“Không đúng! Sao anh lại khóc? Đàn ông con trai mà khóc lóc gì chứ?”
Trong điện thoại, anh ta nghe thấy tiếng thở dài và tiếng khóc của Nhạc Huy nên lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa.
Kim Võ và Đoàn Thiên Hành nghe thấy vậy cũng đứng bật dậy và khẽ cau mày.
“Nhóm máu RH âm tính? Em cũng không phải nhóm máu này. Em không quen ai ở thành phố Thiên Hải, em biết đi đâu hỏi giúp anh đây? Rốt cuộc ai xảy ra chuyện rồi?”, Kỳ Phi vò đầu bứt tai, vội vàng hỏi Nhạc Huy.
“Tôi nhóm máu này, cậu hỏi cậu ấy đang ở đâu đi!”, đúng lúc này, Kim Võ đột nhiên lên tiếng.
Nghe thấy vậy, Kỳ Phi nhanh chóng nói với Nhạc Huy, sau đó hỏi Nhạc Huy đang ở bệnh viện nào rồi cúp điện thoại.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai gặp nạn rồi?”, Đoàn Thiên Hành vội vàng hỏi.
Kỳ Phi nhún vai nói:
“Tôi cũng không biết, anh ấy khóc trong điện thoại. Tôi đoán là người anh ấy quen, không phải là cô gái tên Hạ Chi Dao đó chứ...”
Thấy tình thế cấp bách, ba người vội vàng rời khỏi công ty, nhanh chóng đến bệnh viện.
...
Sau khi đến bệnh viện, quả nhiên bệnh viện vẫn chưa gom đủ máu RH âm tính từ ngân hàng máu của bệnh viện khác. Nhóm máu này thật sự quá hiếm, trong số mười nghìn người, chưa chắc đã có một người có nhóm máu này. Vì vậy nhóm máu này được gọi là máu gấu trúc, trong ngân hàng máu của nhiều bệnh viện đều không lưu trữ nhóm máu này.
Thật may Kim Võ lại là một trong số mười nghìn người kia, ông ta nhóm máu RH âm tính. Vì Trần Ngọc Đình mất quá nhiều máu, nên cần lượng máu không dưới 800ml, bác sĩ hỏi Kim Võ liệu ông ta có thể chịu đựng được khi rút 800ml máu không.
“Rút đi!”
Khuôn mặt Kim Võ không biến sắc, cởi áo ra, để lộ cánh tay phải cường tráng.
Lần này rút 800ml máu, nhưng từ đầu đến cuối Kim Võ đều không hề chớp mắt. Trên mặt ông ta dường như chỉ có một biểu cảm, đó chính là vô cảm.
Cuối cùng, y tá rút máu cho ông ta cũng bắt đầu hoảng sợ, Kim Võ bình tĩnh hỏi:
“Được chưa? Có cần lấy thêm 200ml nữa không?”
Y tá run rẩy nói:
“Không... Không cần nữa, 800ml đã là giới hạn của cơ thể con người rồi, nếu rút nữa sẽ rất nguy hiểm”.
“Ồ!”, Kim Võ mặc lại áo rồi bình tĩnh bước ra khỏi phòng.
Ngoại trừ sắc mặt ông ta tái nhợt ra, những thứ khác đều giống như người bình thường.
“Cảm ơn ông, Kim Võ!”, Nhạc Huy đẩy xe lăn đi tới, cảm kích nói.
Kim Võ khoát tay:
“Không cần cảm ơn, đây là lần đầu tiên tôi cứu người, hi vọng là có thể giúp được”.
Sau khi có máu RH âm tính, bác sĩ tiếp tục truyền máu phẫu thuật cho Trần Ngọc Đình.
Bên ngoài phòng phẫu thuật, mọi người đều hồi hộp chờ đợi, Đoàn Thiên Hành thắc mắc hỏi:
“Đại ca, rốt cuộc là ai xảy ra chuyện vậy?”
Nhạc Huy bình tĩnh lại nói:
“Là Ngọc Đình!”
Anh vừa dứt lời, Đoàn Thiên Hành trở nên kinh hãi:
“Trần Ngọc Đình? Anh tìm thấy cô ấy rồi sao?”
Kỳ Phi không quen Trần Ngọc Đình, cũng không biết chuyện giữa Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình, nên hỏi nhỏ:
“Trần Ngọc Đình là ai?”
Đoàn Thiên Hành nhỏ giọng giải thích bên tai anh ta:
“Bạn gái của anh ấy, cô ấy đang mang thai”.
Nghe vậy, Kỳ Phi hít một hơi thật sâu, không thể tin nổi nhìn Nhạc Huy, rồi lại nhìn Hạ Chi Dao đang đứng phía sau với vẻ mặt buồn bã.
“Hóa ra là tình tay ba...”, anh ta lẩm bẩm một câu.
Lúc này, Nhạc Huy mới nói:
“Sáng nay, tôi và Dao Dao ra ngoài đi dạo thì gặp cô ấy”.
“Kết quả là còn chưa kịp nhận nhau thì một chiếc xe đã lao đến đâm vào cô ấy. Bác sĩ nói... có thể cứu được người mẹ đã là tốt lắm rồi, còn đứa bé thì... không giữ được”.
Đoàn Thiên Hành và những người khác nghe đến đây không khỏi nhíu mày.
“Ai là người gây ra tai nạn? Lái xe giữa ban ngày ban mặt còn có thể đâm vào người khác sao? Tài xế gây tai nạn đâu?”, Đoàn Thiên Hành hỏi.
“Chạy rồi...”, Nhạc Huy cúi đầu, sắc mặt u ám nói.
“Chết tiệt, dám gây chuyện rồi bỏ trốn! Nhạc Huy, anh trông thấy hình dáng tên đó thế nào không? Anh nói cho em, em và Kim Võ sẽ đi bắt hắn về!”, Kỳ Phi xắn tay áo lên, tức giận nói.
Nhạc Huy ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái xanh nói:
“Anh nhìn thấy rồi, là Thôi Chí Minh! Hắn xuống từ ghế lái, chắc là hắn uống rượu say, chính hắn là người đâm Ngọc Đình!”
Đoàn Thiên Hành và Kỳ Phi nghe thấy vậy đều trợn tròn mắt.
“Lại là tên nhãi đó, lần trước hắn bắt anh đi, suýt chút nữa còn giết chết anh, chúng ta phải tìm hắn tính sổ!”, Kỳ Phi cau mày nói: “Chỉ là về sau bận đối phó với Tiêu Vân Long nên mới quên mất hắn!”
Nhạc Huy định nói gì đó, nhưng vì Hạ Chi Dao và Tôn Minh Vũ đang ở đây nên anh đành im lặng.
Một lúc sau, cửa phòng phẫu thuật mở ra, Trần Ngọc Đình nằm trên giường bệnh được mấy nhân viên y tá đẩy ra ngoài.
Nhạc Huy và Tôn Minh Vũ thấy vậy, liền vội vàng chạy tới đồng thanh hỏi.
“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?”
Bác sĩ tháo khẩu trang ra, nghiêm nghị nói:
“Yên tâm đi, bệnh nhân không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là thuốc gây mê còn chưa hết tác dụng nên trong vòng nửa tiếng sẽ chưa tỉnh lại. Bây giờ chúng tôi sẽ chuyển cô ấy đến phòng chăm sóc đặc biệt, để bác sĩ theo dõi. Nhiều nhất là sau hai tiếng nữa cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng sau hai mươi tư tiếng đồng hồ nữa mọi người mới được vào thăm cô ấy”.
Mọi người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng có một chuyện mọi người phải chuẩn bị tâm lý”, đột nhiên bác sĩ nói thêm: “Tử cung của bệnh nhân bị tổn thương do mất quá nhiều máu, vì vậy sau này… có thể sẽ không thể mang thai được nữa”.
Bác sĩ vừa dứt lời, giống như sấm chớp giữa trời quang, giáng thẳng xuống đầu Nhạc Huy.
Nhạc Huy và Tôn Minh Vũ đồng thời chết lặng tại chỗ, lát sau, Tôn Minh Vũ lại ngồi phịch xuống đất.
Sau khi bác sĩ rời đi, Hạ Chi Dao và Đoàn Thiên Hành không biết nên nói gì để an ủi Nhạc Huy, nên chỉ có thể đứng bên cạnh vỗ vai Nhạc Huy, sợ rằng anh sẽ suy sụp.
“Cô ấy một thân một mình bên ngoài, dù gặp bao khó khăn cũng cố gắng sinh đứa con này. Bây giờ con không còn nữa, cô ấy cũng vĩnh viễn không thể có con, tôi phải nói chuyện này với cô ấy thế nào đây, cô ấy nhất định sẽ phát điên mất!”
Nhạc Huy bật khóc, giọng nói run rẩy.
“Giấu cô ấy trước đã!”, Đoàn Thiên Hành khuyên nhủ.
Anh ta cau mày, lại nhìn Tôn Minh Vũ và thở dài:
“Chuyện đứa nhỏ mất rồi thì không thể che giấu được, nhưng không được để cho cô ấy biết mình không thể mang thai nữa. Đây là cú đả kích lớn đối với phụ nữ, bây giờ không phải lúc thích hợp để nói với cô ấy”.
“Điều cô ấy cần bây giờ là sự an ủi và chăm sóc”.
Nhạc Huy hít một hơi thật sâu rồi gật đầu:
“Cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, nhất định phải giấu cô ấy. Đợi cô ấy tỉnh lại, tôi sẽ luôn ở bên cô ấy”.
“Nhưng trước đó, tôi còn có một việc phải làm”.
Nói xong, anh nhìn về phía Kỳ Phi.
Kỳ Phi bước tới, vỗ vai anh nói:
“Nói đi, có phải anh muốn bắt Thôi Chí Minh không?”
Nhạc Huy gật đầu, khuôn mặt trở nên đáng sợ nói:
“Nếu không phải vì tên đầu sỏ tội ác Thôi Chí Minh thì sao Ngọc Đình phải chịu đựng nỗi đau khổ như vậy chứ”.
“Tôi muốn hắn… phải chuộc tội cho Ngọc Đình và cho con của tôi!”