Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 196: Gặp lại Trần Ngọc Đình




Sáng hôm sau, Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào lảo đảo đi ra từ trong quán bar.

Hai người vui vẻ cả một đêm, bước vào quán từ tối qua đến sáng nay mới bước ra, cả người toàn là mùi rượu.

“Về nhà ngủ thôi, ngủ trên sofa của quán này khiến tôi đau lưng muốn chết”.

Thôi Chí Minh ngáp một cái, thấy hơi chóng mặt, đau nhức khắp người.

“Anh đau vì ngủ, hay là đau do ngủ với phụ nữ, ha ha!”

Tiêu Chính Hào trêu chọc nói:

“Không biết bố tôi ra ngoài chưa, hay là chúng ta đợi một lát rồi về, chứ không ông già lại mắng tôi mất”.

Thôi Chí Minh nhìn đồng hồ rồi nói:

“Không còn sớm nữa, chắc bác Tiêu đã ra ngoài rồi đấy, công ty còn bận nhiều việc mà. Sợ cái quái gì, mau về thôi, tôi buồn ngủ chết mất”.

Hai người dìu nhau lên xe.

“Chí Minh, anh có thể lái xe không, không thì tôi gọi tài xế đến, anh đừng lái”, thấy bộ dạng ngáp ngắn ngáp dài của Thôi Chí Minh, Tiêu Chính Hào không yên tâm.

“Không cần đâu, tôi không sao!”

Thôi Chí Minh muốn nhanh chóng về nhà để ngủ một giấc cho đã, nên hắn vội đạp chân ga rồi lái xe rời đi.



“Anh, chân anh đã đỡ hơn chưa?”, bên này, Hạ Chi Dao đang đẩy Nhạc Huy ra ngoài phơi nắng.

Thời tiết hôm nay rất tốt, mặt trời rực rỡ chiếu rọi khắp nơi, tâm trạng Nhạc Huy cũng rất tốt. Anh đã thương lượng xong với Lý Phong Hoa, hơn nữa cả hai còn thiết lập mối quan hệ hợp tác với nhau. Tập đoàn Phong Hoa của Lý Phong Hoa là doanh nghiệp lâu năm ở thành phố Thiên Hải. Người xưa có câu, người có thực lực mạnh cũng rất khó đối phó với thế lực ở địa phương, Lý Phong Hoa này xem như là thế lực lớn mạnh ở thành phố Thiên Hải, ngay cả Tiêu Vân Long cũng phải nể mặt ông ta.

Còn bên Tiêu Vân Long, bây giờ làm việc cũng không cần phải suy xét cẩn thận với bên đó nữa. Nhạc Huy hoàn toàn có thể bù vào tổn thất do Tiêu Vân Long chèn ép tập đoàn Cửu Đỉnh trước đó từ năm mươi triệu kia của ông ta.

“Đỡ hơn nhiều rồi”, Nhạc Huy nói: “Dao Dao, trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều nhờ có em chăm sóc, nếu không phải em chăm sóc từng li từng tí, e là anh cũng không khỏe nhanh đến vậy”.

Hạ Chi Dao cười hi hi, thò đầu ra nói:

“Anh khách sáo với em làm gì, chỉ cần anh mau khỏi bệnh, em vất vả một chút cũng không sao”.

Nghe Hạ Chi Dao nói vậy, Nhạc Huy không khỏi cảm thấy cảm động. Bạn bè thực sự mà anh biết ở thành phố Thiên Hải cũng chỉ có một mình Hạ Chi Dao. Bạn bè hợp ý rất khó gặp, mà bạn thân thiết như người thân giống Hạ Chi Dao lại càng khó gặp hơn.

“Dao Dao, anh sẽ bảo bộ phận tài vụ dựa theo mức đãi ngộ cao nhất của trưởng phòng để phát tiền lương tháng này cho em”.

“Ngoài ra, lần này về công ty, em có thể thăng chức lên làm trưởng phòng luôn, không cần phải tham gia thi cử gì nữa đâu”.

Nhạc Huy nói.

“Hả?”, nghe anh nói vậy, Hạ Chi Dao sửng sốt, cô vội nói: “Không được không được, không thể vì anh là anh của em mà cho em đi cửa sau được. Thăng chức làm trưởng phòng phải tham gia thi, phải đối xử công bằng với các thí sinh khác mới được”.

“Hơn nữa, anh… anh trả em theo mức lương bình thường là được. Anh là anh của em, em chăm sóc anh là vì tình nghĩa không phải vì tiền”.

Hạ Chi Dao hoảng hốt nói như sợ Nhạc Huy hiểu lầm.

Nhạc Huy không khỏi nắm chặt tay Hạ Chi Dao khi thấy dáng vẻ đáng yêu này của cô, anh nói:

“Em hiểu lầm rồi, anh không phải cho em đi cửa sau. Cuộc thi chẳng có tác dụng gì, nếu có thi cũng chỉ là lý thuyết, năng lực và trình độ chuyên môn của em đều đã rành rành ra đó. Dù bây giờ em về lại công ty làm trưởng phòng cũng không ai dám nói em đi cửa sau cả. Em là người có thành tích tốt nhất trong bộ phận em”.

“Còn tiền lương, đó là chút tấm lòng của anh. Sức khỏe bố em không tốt, khám bệnh phải cần rất nhiều tiền, em trai em còn đi học, cũng cần tiền, một cô gái nhỏ bé phải gồng gánh cả một gia đình thật sự rất vất vả. Người làm anh là anh đây cũng đau lòng cho em”.

Nghe Nhạc Huy nói vậy, cảm nhận được nhiệt độ nơi bàn tay anh, Hạ Chi Dao đột nhiên run lên nói:

“Vậy… lúc nào đó em dẫn anh về nhà em chơi nhé”.

“Mặc dù nhà em ở nông thôn, không giàu có lắm nhưng phong cảnh ở đó rất tuyệt, bố mẹ em cũng rất hiếu khách”.

Nghe vậy, Nhạc Huy bật cười, gật đầu nói:

“Được, đợi chân anh lành hẳn rồi sẽ về nhà em một chuyến”.

Hai người vừa đi dạo vừa nói chuyện, bỗng có một chiếc xe dừng ngay bên đường đối diện. Một người đàn ông trẻ tuổi vội vàng bước xuống từ ghế lái, người đàn ông đó vừa bước xuống xe nói với người trong xe:

“Ngọc Đình, lúc nãy thuốc em nói là thuốc gì, anh quên mất rồi!”

Nghe anh ta nói vậy, Ngọc Đình cũng bước xuống xe từ ghế phó lái và đáp:

“Thôi để tôi đi mua với anh”.

Người đàn ông trẻ tuổi đó vội xua tay nói:

“Anh đi mua là được rồi, em cẩn thận không lại động thai. Em đưa hộp thuốc đó cho anh, anh đưa cho nhân viên xem là biết ngay mà”.

Bụng Trần Ngọc Đình khá lớn quả thật không tiện, cô đang định lên xe tìm hộp thuốc thì bỗng vang lên một giọng nói kích động:

“Ngọc Đình!”

Giọng nói này rất lớn dường như có thể xuyên thấu cả bầu trời.

Trần Ngọc Đình khựng lại, dù cô vẫn chưa ngẩng đầu lên nhưng cô đã biết chủ nhân của giọng nói này là ai. Giọng nói này luôn xuất hiện trong giấc mơ của cô, là giọng nói cô hằng mong nhớ.

Cô đứng thẳng dậy, vịn vào cửa xe khó tin ngẩng đầu lên nhìn theo hướng âm thanh phát ra.

Cô thấy Nhạc Huy đang ngồi trên xe lăn, Nhạc Huy ngạc nhiên không thể tin nhìn Trần Ngọc Đình.

Bốn mắt nhìn nhau, cả thế giới dường như trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại hai người họ.

Lúc này Hạ Chi Dao cũng sửng sốt, cô không ngờ lại gặp Trần Ngọc Đình ở đây, hơn nữa còn đang đi với Nhạc Huy.

“Anh Nhạc?”

Người đàn ông trẻ tuổi nhìn thấy Nhạc Huy cũng hơi sửng sốt.

Anh ta chính là Tôn Minh Vũ, Tôn Minh Vũ nhìn Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình, nhất thời cũng ngây người. Nhìn bộ dạng này của Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình hình như hai người này biết nhau?

“Ngọc Đình, hai người… biết nhau à?”, Tôn Minh Vũ hỏi.

Nhưng lúc này, Trần Ngọc Đình nào nghe được anh ta nói gì, bây giờ trong đầu cô đều là Nhạc Huy.

Dù cô đã thề sẽ không gặp lại Nhạc Huy nữa, cả đời này sẽ không gặp lại nữa nhưng lúc thật sự nhìn thấy Nhạc Huy, nỗi nhớ nhung và tình cảm đó bỗng chốc lại không ngừng trào dâng như nước mắt của cô vậy.

“Ngọc Đình!”

Đôi mắt Nhạc Huy cũng đỏ cả lên, dù cho anh đã tự an ủi mình, Trần Ngọc Đình đã có bạn trai rồi, anh đã không cần phải nhớ đến người phụ nữ này nữa.

Nhưng vào thời khắc gặp lại cô, Nhạc Huy vẫn không gạt được bản thân. Trần Ngọc Đình luôn là người anh yêu và thương nhớ, nói buông tay chẳng qua là tự dối mình mà thôi.

“Anh rất nhớ em! Em đừng đi!”

Nước mắt Nhạc Huy chảy xuống đôi gò má, anh hét lên với Trần Ngọc Đình.

Trong cơn kích động, anh ngã khỏi xe lăn, cố hết sức giãy giụa bò về phía Trần Ngọc Đình.

Hạ Chi Dao biến sắc, cô vội chạy đến đỡ Nhạc Huy:

“Anh à, đừng như vậy, chân anh chưa khỏi hẳn đâu”.

Nhưng Nhạc Huy như một kẻ điên, anh sợ Trần Ngọc Đình lại bỏ đi nên vội hất Hạ Chi Dao ra, càng dùng sức bò về phía Trần Ngọc Đình:

“Ngọc Đình! Ngọc Đình!”

Hạ Chi Dao bị anh hất sang một bên, ngồi xổm xuống đất khóc. Dù cô có tận tâm chăm sóc cho Nhạc Huy cả một tháng nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thể sánh được một lần gặp lại của Nhạc Huy và Trần Ngọc Đình.

“Nhạc Huy!”

Trần Ngọc Đình thấy bộ dạng như vậy của Nhạc Huy, lòng đau như cắt, cũng mặc kệ mọi thứ vội chạy đến chỗ anh.

Nhưng ngay lúc nào, một chiếc xe gần đó đang lạng lách, mất khống chế rẽ sang hướng bên này.

Hình như tài xế lái xe uống say, đột ngột phanh gấp, chiếc xe tông vào đuôi xe của Tôn Minh Vũ.

“Cẩn thận!”

Lúc này, chỉ có Hạ Chi Dao nhìn thấy tình huống bất ngờ đó, cô vội lớn tiếng nhắc nhở.

Nhưng sự việc xảy ra quá nhanh, chiếc xe đã tông vào đuôi xe của Tôn Minh Vũ.

Chỉ nghe một tiếng “Rầm”, hai chiếc xe tông vào nhau. Tôn Minh Vũ và Trần Ngọc Đình gần như bị cửa xe đang mở hất văng ra ngoài cùng một lúc. Tôn Minh Vũ lăn mấy vòng trên mặt đất, vỡ đầu chảy máu. Trần Ngọc Đình cũng lăn vài vòng sau đó ngất xỉu.

Nhạc Huy và Hạ Chi Dao đều sững sờ, không chỉ đầu Trần Ngọc Đình chảy máu mà thân dưới của cô cũng chảy rất nhiều máu.

“Ngọc Đình!”

Nhạc Huy run rẩy, vội bò về phía Trần Ngọc Đình.

Đúng lúc này, chiếc xe gây tai nạn cũng mở cửa, chỉ thấy Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào tái mét mặt mày bước xuống xe.

“Diệp Huy?”

Khi cả hai nhìn thấy Nhạc Huy vốn dĩ đã chết từ lâu, lập tức sợ hãi đến nỗi ngồi sụp xuống.