Chớp mắt một đêm đã trôi qua, ngày mới lại đến.
Ba giờ chiều hôm nay, Tiêu Vân Long đã bố trí một đội hộ tống ông ta rút năm mươi triệu từ ngân hàng tập đoàn Phong Hoa. Dựa theo kế hoạch trước đó, năm mươi triệu này sẽ được chuyển đến ngân hàng ông ta mới mở.
Có hai chiếc xe hộ tống, cộng thêm Kỳ Phi thì tổng cộng có ba mươi ba nhân viên hộ tống đi kèm.
Có một nửa người là của Tiêu Vân Long, một nửa còn lại là của tập đoàn Phong Hoa.
Hai giờ năm mươi phút chiều, toàn bộ năm mươi triệu đã được xếp vào trong xe.
"Anh Lý, cảm ơn năm mươi triệu của anh đã giải quyết được nhu cầu cấp bách của em".
"Sau này kiếm được tiền, chắc chắn em sẽ không quên anh Lý!"
Trước cửa ngân hàng, Tiêu Vân Long ôm chặt hai bả vai của ông chủ tập đoàn Phong Hoa - Lý Phong Hoa, cảm động nói.
Lý Phong Hoa cười, đáp lại:
"Không cần khách sáo vậy, ở thành phố Thiên Hải này mọi người đều lăn lộn kiếm cơm, nên giúp đỡ nhau chứ".
"Tôi nhớ có lần có một lô hàng của tôi bị người cấp trên chặn lại, suýt phạt tôi một khoản tiền lớn. Nếu không phải Tiêu Vân Long cậu có người quen, đỡ tôi nói vài lời, mới miễn được tôi khoản tiền phạt, còn giúp tôi lấy lại hàng nữa".
"Chỗ hàng đó cũng đáng giá tận mười triệu. Mà tới giờ tôi vẫn chưa tìm được cơ hội cảm ơn cậu".
Tiêu Vân Long nghe vậy thì cười ha ha:
"Khách sáo quá, chuyện có gì đâu".
"Cất tiền xong rồi, bây giờ em để bọn họ vận chuyển tiền đi, nhập kho được càng sớm càng tốt".
Vừa nói, Tiêu Vân Long đi đến chỗ hai xe tải chở tiền, nói với Kỳ Phi:
"Tiểu Kỳ, phiền cậu vận chuyển giúp tôi một chuyến. Bây giờ Diệp Huy và tay súng bắn tỉa kia đều bị cậu tiêu diệt rồi, chúng ta không cần lo nghĩ gì cả, chỉ cần chọn ngày để đánh sập tập đoàn Cửu Đỉnh. Nhưng dù sao, chúng ta vẫn nên cẩn thận".
Vừa nói, Tiêu Vân Long vừa cúi đầu xuống, nghiêm túc dặn dò:
"Nếu có chuyện phát sinh ngoài ý muốn, thì không được để năm mươi triệu xảy ra vấn đề gì! Không cần nghĩ nhiều, cứ giết thẳng tay kẻ đó cho tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm".
Kỳ Phi gật đầu, bảo đảm với Tiêu Vân Long:
"Ông yên tâm, chỉ nửa tiếng lái xe, mà còn lái trong thành phố, chắc sẽ không có ai to gan đến vậy".
"Nhưng tôi sẽ tập trung cao độ, không cho bất kỳ ai đến gần xe chở tiền".
Tiêu Vân Long cười liên tục, vỗ mạnh vào vai anh ta:
"Tối nay có tiệc ăn mừng, tôi sẽ đưa Tiêu Chính Hào và Thôi Chí Minh đến. Hai đứa nó rất hâm mộ cậu, muốn bái cậu làm thầy, học võ của cậu. Không biết vị cao thủ này có chịu thu nhận hai đứa nó làm học trò không?"
Kỳ Phi bật cười:
"Cao thủ gì chứ, cảm ơn hai cậu chủ đã để mắt tới, Kỳ Phi tôi có cầu cũng không được".
Lúc này, Lý Phong Hoa ở bên kia cũng dặn dò người của ông ta vài chuyện:
"Các cậu nghe cho kĩ, nhất định phải vận chuyển số tiền này an toàn đến ông chủ Tiêu, nhất định phải chờ tiền nhập két rồi, mới được rời đi".
"Rõ chưa?"
Mười mấy người mặc đồng phục bảo vệ đều đồng thanh đáp lại, âm thanh nghe vô cùng vang dội và khí thế.
Ngay sau đó, người của Lý Phong Hoa và người của Tiêu Vân Long lần lượt lên hai chiếc xe chở tiền. Trong hai xe, xe nào cũng có người của hai bên.
"Được rồi, lái xe đi!"
Lúc này, Kỳ Phi ngồi ở ghế lái phụ trong chiếc xe thứ nhất, anh ta ra lệnh cho tài xế.
Hai chiếc xe chở tiền cùng lái ra khỏi ngân hàng, Tiêu Vân Long nói với Lý Phong Hoa:
"Anh Lý, chúng ta đi uống trà chiều đi, anh có rảnh không?"
Lý Phong Hoa áy náy cười:
"Xin lỗi, xế chiều nay trong tập đoàn có chút việc cần xử lý, Lần sau nhé, lần sau chúng ta đi uống trà chiều".
Tiêu Vân Long nghe vậy thì cũng không khách khí nữa. Ông ta nhìn xe Lý Phong Hoa rời đi xong thì quay sang nói với tài xế của mình:
"Chúng ta về ngân hàng chờ, nhiều nhất nửa tiếng nữa là sẽ thấy nhóm Kỳ Phi".
...
Lúc này nhóm Kỳ Phi đang hộ tống năm mươi triệu về ngân hàng của Tiêu Vân Long theo lộ trình đã định trước. Trên đường đi cũng không có xảy ra tai nạn gì, dù sao trong nước, trên đất liền, hoàn toàn không có chuyện cướp xe tải vận chuyển tiền.
Toàn bộ đường đi đều nằm trong thành phố, không đi vòng ra ngoại thành, nên về cơ bản những nơi xe chở tiền phải qua là những nơi đông người qua lại.
Nhưng có một đoạn đường, mặc dù cũng trong thành phố, nhưng bình thường không có xe cộ đi qua đoạn này, vì cạnh nó là con phố bán đồ mai táng, tang lễ. Tài xế nào cũng kiêng kỵ, cộng thêm việc có hai khúc cua lớn ở đó, lúc trước từng xảy ra tai nạn xe cộ.
Tiếng đồn vang xa, con đường đó trở thành con đường mờ ám trong miệng của mọi người, và không có tài xế nào muốn đi tới đó.
Nhưng nếu xe chở tiền không đi qua đó, thì sẽ phải đi đường vòng mất hơn nửa tiếng, đi đi lại lại như thế khiến quá trình vận chuyển tiền lên đến một tiếng đồng hồ.
Nên sau khi Kỳ Phi và Tiêu Vân Long bàn bạc với nhau, xe chở tiền vẫn đi đường này. Tiền vận chuyển đến ngân hàng càng nhanh thì rủi ro càng giảm.
"Phía trước có một chỗ cua, lái chậm lại, không cần phải tiết kiệm mấy giây mấy phút làm gì".
Lúc này sắp đến chỗ cua xe, Kỳ Phi vội nhắc người tài xế.
Nói xong, anh ta lại rút bộ đàm ra, nhắc nhở tài xế xe bên kia.
Tốc độ xe dần chậm lại, hai chiếc xe chở tiền từ từ rẽ vào con đường rộng lớn.
Cả đoạn đường quả nhiên không có xe nào qua lại. Đúng lúc hai tài xế xe chở tiền từ từ cho xe vào khúc cua thì đột ngột bị phanh gấp, xe chạy chậm dần rồi dừng hẳn lại.
Chiếc xe tải chở tiền phía sau suýt lật ngửa khi phanh gấp.
Giữa thanh thiên bạch nhật, con đường này đột nhiên trở nên có chút kỳ quái, như thể câu nói người ta truyền lại thật sự là đúng, con đường này là một con đường mịt mờ.
Hai chiếc xe chở tiền rõ ràng đã chạy rất chậm, với kỹ năng của người điều khiển, họ đã có thể vượt qua khúc cua một cách an toàn, tại sao lại đột ngột xảy ra tai nạn?
Phanh gấp xe xong, xung quanh im ắng tĩnh mịch đến đáng sợ. Người trong hai chiếc xe chở tiền kia cũng không có động tĩnh gì. Bình thường thì khi xe gặp sự cố, người trong xe đều xuống xem xét. Nhưng bây giờ cả hai xe, ai nấy đều ngồi im.
Lúc này, đột nhiên có một chiếc xe tải lớn màu xanh chạy lại gần phía này. Xe tải dừng ở khúc cua, đứng ngay bên cạnh hai xe chở tiền.
Có sáu người đeo mặt nạ phòng độc bất ngờ lao từ trên xe xuống. Sáu người họ nhìn như mấy tên cướp ngân hàng. Nhưng thứ họ muốn cướp bây giờ không phải là ngân hàng, mà là xe chở tiền.
"Mau bỏ hết tiền lên xe, dùng tốc độ nhanh nhất có thể đi!"
Một người đàn ông trung niên cầm đầu, ra lệnh với những người khác.
Ông ta lao vào gầm chiếc xe chở tiền đầu tiên và lấy ra hai chiếc chìa khóa từ bên dưới. Hai chiếc chìa khóa được dán vào gầm xe bằng keo rất chắc chắn.
Ông ta nhanh chóng mở cửa hai chiếc xe chở tiền ra, sau đó chỉ huy những người khác bắt đầu lên xe dọn tiền.
Lúc này tất cả các nhân viên hộ tống chở tiền đều nằm ngã trái ngã phải, hai mắt nhắm chặt, hôn mê bất tỉnh.
Những người lao từ xe tải xuống đó vội vàng chuyển từng thùng tiền lên xe tải. Trên xe tải có hơn chục chiếc quan tài được xếp ngay ngắn. Những người này nhanh chóng di chuyển và chất hết các thùng tiền ở khoang trong cùng, sau đó đưa quan tài chặn ra phía trước, che kín các thùng tiền.
Người đàn ông trung niên cũng ngồi lên chỗ điều khiển của xe chở tiền đầu tiên, lấy ra một cái chai nho nhỏ trong túi. Ông ta mở nắp chai, đưa miệng chai đến đúng vị trí của Kỳ Phi ở ghế lại phụ, để anh ta hít mất giây.
Lát sau, Kỳ Phi vốn đang hôn mê bất tỉnh chợt tỉnh lại, há miệng hít lấy hít để.
Anh ta quay đầu nhìn người đàn ông trung niên, sững sờ một lát, sau đó hít sâu một hơi:
"Mẹ nó, sao cái mùi của thuốc giải độc này nặng thế, còn kinh hơn cả phân của tôi!"