Hôm đó sau khi dẫn Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào chạy trốn, Tào Lão Tam tự tìm nơi để trốn.
Hắn cũng được coi là người từng trải, biết người mà đám Thôi Chí Minh động tới không phải người tầm thường. Có thể rút khẩu súng bắn tỉa ra giết người ở thành phố hiện đại như này có thể là người bình thường sao? Hắn chỉ là một tên côn đồ, không dám dây vào, chỉ có thể trốn đi.
Chỉ riêng ngày hôm nay, hắn đã mất hai mươi tên đàn em. Vốn dĩ đám đàn em của hắn không nhiều, ngay cả bảo vệ cũng không có, cho nên rất nhiều khu đất của hắn đều bị kẻ thù cũ chiếm mất. Hắn đành phải bán bỏ số khu đất còn lại, rồi trốn ở chỗ của người bạn.
Đợi sóng gió này qua đi, hắn sẽ tuyển lứa đàn em mới rồi gây dựng lại.
Nơi mà hắn trốn là một quán bar nhỏ, tuy nhỏ nhưng trong này cũng nhiều côn đồ. Hơn nữa trốn ở nơi không ai nhòm ngó tới như này chắc cũng không ai tới gây sự với hắn.
“Triệu Cương, cảm ơn nhé, đợi tôi lấy lại sức rồi chiếm lại hai khu phố đó xong, tôi nhất định sẽ cảm ơn cậu tử tế”.
Trong phòng VIP, Tào Lão Tam cảm ơn rối rít một thanh niên khoảng ba mươi tuổi.
Người thanh niên này tên là Triệu Cương, là đàn em cũ của Tào Lão Tam, trước kia từng đi theo hắn.
“Anh Tam, anh nói những cái này làm gì, trước kia em cũng đã lăn lộn cùng anh mà”.
“Ban đầu nếu không có anh dẫn dắt, chắc giờ em vẫn đang làm bảo vệ cho người ta đó”.
Triệu Cương khoác vai Tào Lão Tam giống như là anh em ruột vậy.
“Anh Tam, anh cứ trốn ở chỗ em đi, dù ai tới tìm anh, em đều nói không biết”.
“Nhưng anh không phải lo đâu, chỗ em là nơi nhỏ bé, rất kín đáo. Những nhân vật lớn đó chẳng ai thèm tới quán bar nhỏ bé này của em đâu”.
Tào Lão Tam gật đầu, thở dài nói:
“Nếu không phải bị người ta liên lụy, tôi cũng sẽ không ra nông nỗi này, chỉ trong một ngày mất tận hơn hai mươi anh em”.
“Mẹ kiếp!”
Nhắc tới chuyện này, Tào Lão Tam bỗng nổi điên lên. Hắn đi theo Tiêu Chính Hào là muốn dựa hơi chút, bởi Tiêu Chính Hào là cậu chủ nhà họ Tiêu. Nhưng ai ngờ cuộc tranh đấu giữa các nhân vật lớn này lại y như thần tiên đánh nhau, mấy người bình thường như họ cũng bị vạ lây.
Triệu Cương nghe thấy thế bỗng hơi ngạc nhiên, hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì thế, sao nhiều người chết vậy?”
Tào Lão Tam hơi nhíu mày, nói:
“Tôi đi theo Tiêu Chính Hào, tên đó và cậu chủ nhà họ Thôi ở thủ đô không biết đã động tới người nào, đến nỗi gọi luôn cả tay súng bắn tỉa tới”.
“Hôm nay tôi cũng coi như là thoát nạn nên mới không bị tay súng bắn tỉa đó bắn chết. Tôi dẫn hơn hai mươi anh em qua đó, nhưng chỉ có ba người chạy thoát”.
Nghe thấy thế, trong lòng Triệu Cương như bị đả kích, sắc mặt khẽ thay đổi.
Tuy cậu ta cho Tào Lão Tam ở lại, nhưng không ngờ Tào Lão Tam lại gây ra chuyện lớn như thế. Ngay cả Tào Lão Tam cũng sợ thì một nhân vật nhỏ bé không ai biết đến như cậu ta sao có thể không sợ được
“Như này đi, anh Tam cứ ở đây nghỉ ngơi cho khỏe, có chuyện gì cứ nói mấy tên đàn em của em, em sẽ dặn họ, bảo họ không tới làm phiền anh”.
Triệu Cương đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tào Lão Tam gật đầu, mỉm cười nói:
“Cảm ơn cậu nhé, người anh em”.
Sau khi Triệu Cương rời đi, nụ cười trên mặt Tào Lão Tam dần tắt, tiếp sau đó là vẻ mặt đầy u ám.
“Đồ khốn, dám bán đứng tao…”
Triệu Cương vừa đi khỏi, tới phòng làm việc của mình rồi vội vàng rút điện thoại ra gọi cho một người.
Khi điện thoại kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của một người thanh niên trẻ:
“Có chuyện gì?”
“Ông chủ Đoàn, Tào Lão Tam đã tới chỗ tôi, mọi người mau tới đi”, giọng nói của Triệu Cương hơi hoang mang.
Dù sao người mà cậu ta bán đứng cũng là đại ca cũ của cậu ta, cậu ta biết Tào Lão Tam là người như nào nên trong lòng cũng thấy hơi sợ.
Giọng nói từ đầu dây điện thoại bên kia đương nhiên là của Đoàn Thiên Hành:
“Được, cậu đừng để lộ điều gì ở trước mặt hắn, chúng tôi tới ngay”.
Triệu Cương vội hỏi:
“Vâng vâng, ông chủ Đoàn, một trăm nghìn tệ mà lúc trước các anh nói vẫn tính chứ?”
Đoàn Thiên Hành thản nhiên nói:
“Yên tâm đi, chỉ cần Tào Lão Tam ở chỗ cậu thật, tôi sẽ đưa cậu một trăm nghìn tệ”.
Sau khi cúp máy, tuy Triệu Cương vẫn còn hơi lo lắng, nhưng nghĩ tới một trăm nghìn tệ kia, trong lòng cậu ta bỗng thấy hơi hưng phấn.
Tuy cậu ta mở quán bar này nhưng việc kinh doanh không được tốt lắm, hơn nữa bên dưới cậu ta còn biết bao nhân viên đang chờ phát lương.
Một trăm nghìn tệ là số tiền lớn đối với cậu ta.
Hơn hai tiếng trước, một người thanh niên trẻ gọi điện cho cậu ta, tự xưng là ông chủ của tập đoàn Cửu Đỉnh, nói rằng chỉ cần Tào Lão Tam tới tìm cậu ta thì lập tức thông báo cho mình, rồi cậu ta sẽ có được một trăm nghìn tệ tiền thù lao.
Người thanh niên gọi điện thoại cho cậu ta chính là Đoàn Thiên Hành.
“Một trăm nghìn tệ đó! Anh Tam, đừng trách em, ai bảo anh dây vào những nhân vật lớn đó…”
“Dù sao anh cũng phải chết, tốt xấu gì mọi người cũng từng là anh em, anh cho em kiếm một trăm nghìn tệ này đi, hi hi…”
Triệu Cương ngồi trên ghế, đang gác chân bắt chéo, hút điếu thuốc.
Bỗng nhiên…
Cửa phòng làm việc bị ai đó đạp tung ra, chỉ thấy Tào Lão Tam đứng ở trước cửa với vẻ mặt u ám, mắt nhìn chằm chằm vào Triệu Cương.
Triệu Cương giật mình cả người run rẩy, điếu thuốc trong tay rơi thẳng xuống đất.
“Anh… anh Tam”.
Cậu ta hốt hoảng nhìn Tào Lão Tam.
“Triệu Cương, không hổ danh là anh em tốt, bán đứng tao chỉ vì một trăm nghìn tệ”.
Tào Lão Tam cầm một con dao trên tay, chậm rãi tiến lại chỗ cậu ta.
Triệu Cương kinh hãi nhìn hắn, lùi liên tục về phía góc tường, cuống quýt giải thích:
“Anh Tam, không phải như anh nghĩ đâu, em đang định tới thông báo cho anh”.
“Em… sao em có thể vì chút tiền đó mà bán đứng anh được!”
Tào Lão Tam nào có tin lời của cậu ta, hắn lao thẳng tới, bóp cổ Triệu Cương. Con dao trong tay đâm vào bụng cậu ta, hết nhát này tới nhát khác, không hề nương tay.
Triệu Cương trợn tròn mắt, rồi mềm nhũn ngồi trên ghế, miệng ứa ra máu, toàn thân co giật.
“Mày có thể không cho tao ở lại, nhưng mày không được bán đứng tao, đời này tao ghét nhất là kẻ bán đứng tao”.
Tào Lão Tam rút con dao ra khỏi người cậu ta, rời đi mà không thèm ngoảnh đầu lại.
…
Lúc này ở nơi cách quán bar nhỏ không xa, Kỳ Phi và Đoàn Thiên Hành vội vàng lên xe đi tới đó.
“Người anh em, cậu lanh trí thật đó, sao cậu biết Tào Lão Tam sẽ tới đây?”
Kỳ Phi vừa lái xe vừa hỏi.
Bọn họ luôn quanh quẩn ở gần đây, chỉ đợi Triệu Cương gọi điện cho bọn họ.
“Tôi đã cho người điều tra thử, trước kia Tào Lão Tam phản bội đại ca của mình. Hắn giỏi nhất chính là bán đứng anh em, lừa dối đối tác hợp tác, ai hắn cũng phản bội. Người anh em tốt duy nhất của hắn chính là Triệu Cương, người cho hắn ẩn trốn cũng chỉ có Triệu Cương”.
Đoàn Thiên Hành ngồi bên ghế lái phụ, mỉm cười nói:
“Tôi chỉ đoán thôi, không ngờ hắn tới đây thật”.
Nói xong, Đoàn Thiên Hành đột nhiên nhìn thấy có một người chạy ra khỏi quán bar nhỏ, người đó không phải ai khác mà chính là Tào Lão Tam.
“Bên đó! Hắn chạy rồi!”
Sắc mặt Đoàn Thiên Hành bỗng thay đổi, vội vàng chỉ qua đó.
Thấy thế, Kỳ Phi cau mày, giẫm mạnh chân ga. Chiếc xe Bentley mẫu mới nhất này bỗng như tên rời cung lao nhanh ra ngoài, đâm vào Tào Lão Tam đang trốn chạy.
Tào Lão Tam sửng sốt quay đầu, bỗng bị tông bắn bay thẳng qua bụi cỏ bên đường.
“Mẹ kiếp, anh làm gì thế?”, Đoàn Thiên Hành ngẩn người nhìn Kỳ Phi.
“Anh trai à, tôi không đâm hắn thì hắn chạy thoát rồi, hắn mà chạy cậu đi mà đuổi nhé”, Kỳ Phi dừng xe, vội vàng đi tới chỗ Tào Lão Tam.
Đoàn Thiên Hành khóc không ra nước mắt đi xuống, kiểm tra tình trạng hư hỏng của xe, trái tim anh ta đang rỉ máu:
“Chết tiệt, xe mới mua đó!”