Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 167: Nhạc Huy bị bắt đi rồi




Nhạc Huy và Hạ Chi Dao đang trò chuyện trong vườn hoa của biệt thự thì chuông của bất ngờ vang lên, Hạ Chi Dao theo bản năng chuẩn bị ra mở cửa.

“Chờ chút!”, Nhạc Huy đột nhiên gọi cô lại, cau mày nói: “Chỉ có Đoàn Thiên Hành biết anh sống ở đây, cậu ta có chìa khoá sẽ không nhấn chuông đâu”.

“Em xem thử bên ngoài là ai đã”.

Nhạc Huy hết sức cảnh giác, anh sợ là Thôi Chí Minh tìm đến.

“À, vâng…”, Hạ Chi Dao sững sờ, cẩn thận đi đến cửa, nhìn ra ngoài qua mắt mèo trên cánh cửa.

Không nhìn thì không sao, vừa nhìn Hạ Chi Dao liền lo sợ. Bên ngoài không chỉ có một người, mà có rất nhiều người, trong đó cô nhận ra hai người, là Tiêu Chính Hào và Thôi Chí Minh đã đánh Nhạc Huy lúc ở bệnh viện.

Hạ Chi Dao hít một hơi thật sâu, nhanh chóng chạy về phía Nhạc Huy và run rẩy nói:

“Anh ơi không ổn rồi, lại là hai người kia, người đánh anh ở bệnh viện”.

“Bọn họ dẫn theo rất nhiều người, có… có hơn hai mươi người!”

Khi nghe thấy vậy, sắc mặt Nhạc Huy bỗng thay đổi, nếu chỉ có Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào anh còn ứng phó được. Dù sao anh chỉ gãy một chân, chỗ khác trên cơ thể vẫn ổn.

Nhưng đông người đến vậy, dù anh không bị gãy chân cũng không thể ứng phó nổi!

“Đừng mở của, anh gọi điện cho Đoàn Thiên Hành ngay đây!”

Nhạc Huy hiểu tình hình lúc này khá nguy hiểm, anh nhất định không thể để Hạ Chi Dao bị liên lụy.

Anh nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Đoàn Thiên Hành, cuộc gọi vừa được kết nối, Nhạc Huy nghiêm giọng nói:

“Thiên Hành, lập tức đưa người đến đây ngay, đám Thôi Chí Minh đến tìm tôi gây chuyện rồi”.

Đoàn Thiên Hành nghe vậy liền nói:

“Được, em tới ngay! Anh cẩn thận chút!”

Nhạc Huy nghĩ một lát, nói thêm:

“Không biết lúc nào bọn chúng có thể xông vào, nếu tôi bị bắt đi, cậu nhớ định vị điện thoại của tôi”.

Hạ Chi Dao đứng bên cạnh run rẩy vì sợ hãi, lần trước hai người Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào đã khiến cô hoảng hốt, chưa kể lần này có nhiều người như vậy.

“Anh, chúng ta phải làm sao đây…”, Hạ Chi Dao run lẩy bẩy hỏi.

Nhạc Huy cúp máy, vội nói với cô:

“Dao Dao, em đừng sợ. Bây giờ em lên tầng, tìm một chỗ trốn đi, nhất định đừng bước ra ngoài này”.

Mặc dù Hạ Chi Dao rất sợ nhưng sao có thể bỏ lại mình Nhạc Huy được, cô vừa khóc vừa nói:

“Vậy anh thì sao, anh đi với em đi, chúng ta cùng tìm chỗ trốn”.

Nhạc Huy cắn răng nói:

“Anh trốn thế nào đây, bọn chúng biết chắc anh có nhà, kiểu gì cũng phải tìm được anh”.

“Chỉ cần anh ở đây, chúng bắt được anh rồi sẽ không tìm em nữa”.

“Mau lên tầng đi!”

Lúc này tiếng chuông cửa đã dừng, bên ngoài vang lên tiếng đạp cửa ầm ầm.

Hạ Chi Dao khóc nức nở:

“Không được, anh sẽ mất mạng đó, em ở cùng với anh”.

Nhạc Huy thấy cô như vậy vừa giận vừa lo liền nói:

“Nghe lời anh! Dù anh có chết, cũng không thể để em chịu tổn thương được!”

“Em đừng lo, bọn chúng không đánh chết anh được đâu, Đoàn Thiên Hành sắp đến rồi”.

“Đưa di động cho anh, lập tức lên tầng, em mà không đi thì anh mặc kệ em luôn đó!”

Nói xong, anh giật lấy điện thoại trên tay Hạ Chi Dao và đẩy mạnh một cái.

Hạ Chi Dao thấy vậy chỉ biết khóc, chạy lên tầng tìm chỗ trốn.

“Diệp Huy, má nó mày là rùa rụt đầu chỉ biết trốn trong mai à? Mau mở cửa cho bố mày, tao biết mày ở nhà!”

Tiếng gào thét của Thôi Chí Minh từ bên ngoài vọng vào.

Nhạc Huy hít sâu một hơi, cầm điện thoại của Hạ Chi Dao nhét thật sâu vào băng gạc quấn quanh chân.

“Mẹ kiếp...”

Nhạc Huy toát mồ hôi vì đau đớn, trán nổi gân xanh, điện thoại cọ vào vết thương khiến miệng vết thương sắp lành lại bị xé rách.

Nhưng anh vẫn gắng gượng nhét di động vào.

“Thôi Chí Minh, mày muốn gì! Tự ý xâm nhập nhà riêng, mày chán sống rồi sao?”

Nhạc Huy cắn răng trả lời Thôi Chí Minh, anh muốn tranh thủ chút thời gian, tốt nhất có thể chống đỡ đến khi Đoàn Thiên Hành tới.

“Diệp Huy, mày bớt giả bộ đi, sợ rồi chứ gì? Mày tưởng rằng mày không mở cửa thì tao không vào được à?”

“Mẹ kiếp, trèo vào, hôm nay dù hoàng đế tới đây cùng không cứu nổi mày đâu!”

Nghe những lời này, sắc mặt Nhạc Huy cũng thay đổi, một lúc sau đã nghe thấy có tiếng người đang trèo tường vào.

Khoảng ba phút sau, lần lượt có người trèo qua tường, chạy đến mở cổng cho đám bên ngoài cùng Tiêu Chính Hào và Thôi Chí Minh bước vào trong.

Nhạc Huy lập tức bị hơn hai mươi người vây quanh trong vườn hoa. Đám người này thoạt nhìn không hề lương thiện, Nhạc Huy biết hôm nay mình gặp rắc rối lớn rồi.

“Sao nào, không mở cửa thì ông đây không bắt được mày chắc?”

Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào bước ra khỏi đám đông, nhìn Nhạc Huy ngồi trên xe lăn cười chế giễu.

“Thôi Chí Minh, mày có biết mày đang làm gì không, ở đây không phải thủ đô mà là Thiên Hải!”

“Mày dám ngang nhiên kiếm chuyện với tao?”

Nhạc Huy cau mày, nói với hắn.

Thôi Chí Minh bật cười, không hề báo trước xông lên đá vào ngực Nhạc Huy.

Nhạc Huy khẽ rên một tiếng, ngã gục xuống, xe lăn bị đá văng ra xa.

Chân chạm đất, cơn đau ập đến khiến anh gần như ngừng thở.

Thấy dáng vẻ đau đớn thảm hại của Nhạc Huy, trong lòng Thôi Chí Minh hết sức sảng khoái, đá Nhạc Huy xong, hắn vừa cười vừa nói:

“Thiên Hải thì sao? Thủ đô là địa bàn của nhà họ Thôi tao, còn Thiên Hải chính là địa bàn của nhà họ Tiêu”.

“Nhà họ Thôi và nhà họ Tiêu có quan hệ thân thiết, mày tưởng rằng ở Thiên Hải thì tao không dám động đến mày à? Cậu chủ nhà họ Tiêu đang đứng đây, mày hỏi thử xem anh ta có dám động đến mày hay không. Ngay cả tập đoàn Cửu Đỉnh của mày mà bác Tiêu nhà tao còn dám động vào, huống chi là mày”.

Nói xong, hắn lại đá Nhạc Huy đang nằm trên đất thêm mấy cái.

Nhạc Huy chỉ có thể ôm đầu, cố tránh chân bị thương, Thôi Chí Minh hung hăng đá liên tiếp mấy cái.

“Chí Minh, đừng phí lời với hắn, dẫn hắn đi rồi nói, ai biết được khi nãy hắn có gọi người đến cứu hay không”, Tiêu Chính Hào đút tay túi quần, đứng giữa đám đông nói.

Thôi Chí Minh gật đầu, nói với Tào Lão Tam:

“Lão Tam phải không, đưa hắn đi ngay, ném lên xe, tìm một chỗ vắng vẻ không người, tôi muốn hắn kêu trời không thấu gọi đất chẳng hay!”

“Vâng, cậu Thôi!”, Tào Lão Tam cung kính nói, sau đó chỉ đạo đàn em khiêng Nhạc Huy đi.

Thôi Chí Minh và Tiêu Chính Hào theo sau rời đi, đúng như Nhạc Huy đoán, bọn chúng bắt được anh sẽ không lục soát nhà nữa. Tuy bị bắt đi, nhưng chí ít Hạ Chi Dao vẫn trốn thoát.

Sau khi vườn hoa hoàn toàn yên tĩnh lại, Hạ Chi Dao chạy xuống tầng.

Khi cô bước ra, cả vườn hoa chỉ còn lại chiếc xe lăn trơ trọi trên mặt đất, Nhạc Huy đã bị bắt đi.

“Anh!”

Hạ Chi Dao ngồi sụp xuống đất, sợ hãi òa khóc.