Khu đô thị gần ngoại ô, có một khu biệt thự nơi gia đình Tiêu Chính Hào sinh sống.
Vị trí này hơi xa so với những biệt thự ở trung tâm thành phố, không phải nhà họ Tiêu không đủ tiền mua biệt thự ở trung tâm thành phố mà là Tiêu Vân Long - bố của Tiêu Chính Hào thích sự yên tĩnh.
Tuy rằng hẻo lánh, nhưng biệt thự trong khu này cũng không nhỏ, được xây dựng đồng dạng vuông vắn, rất có khí thế, cũng không xây san sát nhau, mà diện tích một biệt thự rất rộng.
Lúc này, người nhà họ Tiêu đang cơm trong biệt thự. Gần đây, Thôi Chí Minh cũng sống ở đây.
Cũng khá bất tiện khi có một người ngoài sống trong nhà trong một thời gian dài. Nhưng người nhà họ Tiêu đối xử với Thôi Chí Minh hệt như người nhà, chỉ mong hắn sống mãi ở đây.
"Hà hà, khi bác và bố cháu mới bắt đầu kinh doanh, chúng ta thân nhau như anh em một nhà!”, Tiêu Vân Long đặt bát đũa xuống, nhìn Thôi Chí Minh cười nói: "Lúc đó, hai nhà còn hẹn ước, nếu cùng sinh hai đứa con trai thì sẽ cho làm anh em, hai đứa con gái thì cho làm chị em, còn nếu sinh một trai một gái thì cho hai đứa thành thanh mai trúc mã luôn".
"May là hai đứa đều là con trai, không thì giờ đã thành vợ chồng rồi, ha ha!"
Vừa nói, Tiêu Vân Long nhìn vợ rồi cùng phá lên cười.
Tiêu Chính Hào liếc mắt nhìn Thôi Chí Minh, cả hai đều dở khóc dở cười.
"Thấy hai đứa thân nhau như anh em, lại nhớ lại chúng ta năm đó", Tiêu Vân Long cảm khái: "Chớp mắt đã qua hai mươi mấy năm, bố cháu đã là một doanh nhân lớn ở thủ đô, còn bác thì vẫn ở thành phố Thiên Hải. Bố cháu phát triển hơn bác rất nhiều".
Trước mặt người lớn, Thôi Chí Minh cũng ra vẻ nho nhã hiểu chuyện:
"Bác quá lời rồi, ở Thiên Hải này bác cũng đạt được nhiều thành tựu lớn. Chốn Thiên Hải có ai là không biết công ty Tiêu Thị chứ?"
"Bố cháu kinh doanh ở thủ đô lớn như vậy, nên áp lực công việc không hề nhỏ. Ở thủ đô, hôm nay đứng dưới một người, ngày mai có thể bị tất cả mọi người chèn ép, không ai coi ra gì. Ngày nào cũng phải tính đường đi nước bước".
"Bố cháu cũng rất hâm mộ bác, lẽ ra lúc đầu ông ấy không nên vào thủ đô. Hình như ông ấy kém hơn bác một tuổi mà giờ đầu bố cháu đã bạc trắng".
Không thể không cảm thán, Thôi Chí Minh đúng là rất biết nói chuyện, khiến người lớn vui vẻ. Sau khi nghe vậy, Tiêu Vân Long cười ha hả gật đầu:
"Cũng đúng, thủ đô là chốn nguy hiểm, áp lực rất lớn".
"Bác nghe nói thời gian trước, nhà họ Diệp - một trong bốn gia tộc lớn cũng bị người khác tiêu diệt. Đó là bốn gia tộc lớn đấy chứ. Thủ đô đúng là chỗ không phải ai cũng chen chân vào được”.
Tiêu Chính Hào ngồi bên cạnh nghe vậy thì kinh ngạc:
"Người của bốn gia tộc lớn có thể bị tiêu diệt sao? Ai mà lại có thủ đoạn ghê gớm như vậy?"
Thôi Chí Minh đặt bát xuống, chùi miệng, sắc mặt nghiêm túc:
"Có thể tiêu diệt được người của bốn gia tộc lớn, chắc chắn chỉ có người thuộc một trong bốn gia tộc đó".
"Bác nghe đồn đó là nhà họ Nhạc tiêu diệt nhà họ Diệp. Mà từ khi nhà họ Diệp bị tiêu diệt, hai gia tộc còn lại là nhà họ Vương và nhà họ Lôi đều rất cung kính nhà họ Nhạc. Có thể thấy, việc gia chủ họ Nhạc - Nhạc Thiên Hùng là người tiêu diệt nhà họ Diệp là rất chính xác".
Sắc mặt Tiêu Chính Hào khẽ đổi:
"Không phải trước giờ bốn gia tộc lớn vẫn luôn cân bằng nhau sao, đến cả gia chủ cũ của nhà họ Nhạc cũng không ra tay với ba gia tộc còn lại. Vậy thì gia chủ nhà họ Nhạc bây giờ thủ đoạn quá rồi".
Tiêu Vân Long nghiêm nghị nói:
"Hổ phụ sinh hổ tử. Nhà họ Nhạc vốn là ông lớn trong bốn gia tộc, chắc chắn là do mấy người đó chọc giận đến gia chủ nhà họ Nhạc. Ở nước Hoa chúng ta, tiêu diệt được nhà họ Diệp cũng chỉ có mỗi nhà họ Nhạc".
"Đó là một gia tộc thực sự giàu có. Điều đáng coi trọng là nhà họ Nhạc có thể tham gia vào ngành công nghiệp quân sự nặng của đất nước".
"Nếu ở cổ đại, đây chính là gia tộc vương hầu".
Tiêu Chính Hào nghe vậy thì mặt đầy hâm mộ, trở thành con em nhà họ Nhạc, dù chỉ thuộc dòng thứ, có khi cả đời cũng chẳng cần lo nghĩ.
Lúc này, Thôi Chí Minh nói:
"Hơn nữa, cháu còn nghe được một tin, là lần này nhà họ Diệp bị tiêu diệt có liên quan đến cậu chủ nhà họ Nhạc. Do cậu chủ nhà họ Nhạc cấu kết với gia chủ nhà họ Nhạc, cùng tiêu diệt nhà họ Diệp. Mà cậu chủ đó rất thần bí, không bao giờ lộ mặt ở thủ đô. Rất nhiều người tò mò về cậu chủ nhà họ Nhạc nhưng không có cơ hội gặp mặt".
Tiêu Vân Long gật đầu, cảm khái nói:
"Đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Là một cậu chủ của một gia tộc lớn như vậy, chắc chắn không hề đơn giản".
Vừa nói, ông ta vừa hơi bất mãn nhìn con trai mình Tiêu Chính Hào, thở dài:
"Nếu con có một nửa bản lĩnh của cậu chủ nhà họ Nhạc là bố mừng lắm rồi. Đáng tiếc thằng nhóc nhà con chẳng biết cái gì, cả ngày chỉ biết ăn chơi nhảy múa".
Tiêu Chính Hào nghe vậy thì cười gượng:
"Bố, chúng ta làm sao có thể so sánh với những người khác, bọn họ đều xuất thân từ gia tộc giàu có hàng đầu".
Vừa nói, hắn vội đổi chủ đề, hỏi Tiêu Vân Long:
"Đúng rồi bố, bố đã điều tra được bối cảnh người tên "Diệp Huy" đó chưa? Chính hắn đánh gãy chân Thôi Chí Minh, con sẽ không bỏ qua cho hắn".
Sắc mặt Tiêu Vân Long nghiêm túc:
"Bố không điều tra được bối cảnh thân thế của cậu "Diệp Huy" đó, đúng là kì lạ. Bố chỉ điều tra được, Diệp Huy là ông chủ của tập đoàn Cửu Đỉnh - tập đoàn thuộc Top một trăm những công ty mạnh nhát thành phố Thiên Hải, lúc trước, bọn họ thâu tóm được công ty Thành Thị, nháy mắt đã trở thành công ty đứng thứ ba mươi ở Thiên Hải".
Mấy ngày trước Thôi Chí Minh cũng biết tin này.
Hắn nghe nói, Nhạc Huy là ông chủ của tập đoàn Cửu Đỉnh thì hơi kinh ngạc. Hắn vẫn luôn cho rằng Nhạc Huy chỉ là một tên trai bao lừa lọc An Nhã thôi, ai ngờ đó lại là một doanh nhân ở Thiên Hải".
Nhưng dù vậy, tập đoàn Cửu Đỉnh của Nhạc Huy cũng không hùng mạnh bằng nhà họ Thôi, Thôi Chí Minh ở lại thành phố Thiên Hải chỉ muốn trả thù. Nỗi đau bị gãy chân của hẳn, không phải chỉ đánh Nhạc Huy một lúc ở bệnh viện là đã giải quyết xong.
"Nhưng mấy đứa yên tâm, nếu Diệp Huy là kẻ thù của Thôi Chí Minh, thì người bác đây sẽ xử lý được", Tiêu Vân Long uy nghiêm nói: "Gần đây, bác đang điên cuồng chèn ép tập đoàn Cửu Đỉnh của bọn họ".
"Tập đoàn này đúng là lợi hại, nhưng sao so sánh được với Tiêu Vân Long này. Mấy ngày trước, bọn họ làm ầm ĩ, bị nhiều người nhìn chằm chằm, nên bây giờ không dám đánh lại, chỉ có thể nằm im cho bác khống chế".
Nghe vậy, Thôi Chí Minh cũng thấy rất hả hê.
Phía hắn đã yêu cầu Tiêu Chính Hào phái người đi tìm địa chỉ của gia đình Nhạc Huy, còn phía Tiêu Vân Long thì đang chèn ép tập đoàn Cửu Đỉnh của Nhạc Huy. Hắn không chỉ muốn đích thân dạy dỗ Nhạc Huy, mà còn muốn Nhạc Huy phá sản.
"Vậy thì cảm ơn bác Tiêu, tên khốn đó xuýt nữa đánh tàn phế cả hai chân của cháu, cháu nhất định phải khiến hắn tán gia bại sản", Thôi Chí Minh cười khẩy.
Tiêu Vân Long cười ha ha, lắc đầu nói:
"Không nên để bụng làm gì, chỉ là một tập đoàn Cửu Đỉnh nhỏ bé thôi, bác đảm bảo bọn họ sẽ phá sản".
"Một nhân vật nhãi nhép như vậy, không cần quan tâm".