"Ông... ông chủ, chuyện... chuyện trước đó thật xin lỗi!"
Lúc này, Giang Trì Mặc và Lý Tuyết đi về phía Nhạc Huy, bọn họ do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm nói lời xin lỗi với anh.
Trước kia vừa nghe nói Nhạc Huy chỉ là một lập trình viên, bọn họ liền châm chọc và khiêu khích anh, mấy lần khiến anh mất mặt. Không ngờ rằng, Nhạc Huy lại chính là chủ tịch của tập đoàn Cửu Đỉnh, là ông chủ của bọn họ.
Nếu hai người họ không chủ động đến xin lỗi thì sao Nhạc Huy có thể bỏ qua, chỉ đuổi việc bọn họ cũng là nhẹ rồi.
Nhạc Huy chắp tay sau lưng nhìn hai cô gái trước mặt, biểu cảm hơi nghiêm túc. Anh còn nhớ rõ hai ngày trước, lúc anh và Trương Mỹ Quyên ở quán cafe, hai cô gái này từng nói anh đang làm trai bao bám váy phú bà.
Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Nhạc Huy, Giang Trì Mặc và Lý Tuyết cực kỳ căng thẳng, gương mặt vốn kiêu ngạo giờ lại cúi đầu xuống như đứa trẻ biết lỗi.
Nhạc Huy đột nhiên cười, nói:
"Hôm nay là tiệc sinh nhật của Dao Dao, hai người cũng là bạn của Dao Dao, chuyện lúc trước tôi sẽ không so đo với hai người nữa".
"Bình thường may mà Dao Dao có hai người chăm sóc, cảm ơn".
Nghe vậy hai người họ lập tức ngẩng đầu lên nhìn Nhạc Huy với vẻ mặt khó tin.
Lúc này, trên mặt anh chỉ còn lại nụ cười ôn hòa, không có dấu hiệu tức giận.
Đây có lẽ chính là lòng dạ của người làm chuyện lớn, mấy cô gái nhỏ như bọn họ sao có thể so sánh được.
Giang Trì Mặc và Lý Tuyết thở phào nhẹ nhõm, dè dặt hỏi:
"Sếp, anh... không giận chúng tôi à?"
Đúng là Nhạc Huy hơi tức giận, nhưng cũng không giận đến mức muốn chấp nhặt với bọn họ. Dù sao tối nay cũng là tiệc sinh nhật của Hạ Chi Dao, anh nói:
"Tôi là một người đàn ông, nếu chút độ lượng cũng không có thì chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười sao?"
"Có điều quả thật hai người cũng có lúc quá đáng, người với người đều bình đẳng. Tiêu chuẩn đánh giá một người không phải nhìn xem người đó giàu hay nghèo, mà là phải nhìn vào phẩm hạnh, tôi cũng có rất nhiều bạn không được coi là giàu, nhưng bọn họ đều là người tốt".
"Chuyện trước đây tôi không để bụng, hai người cũng không cần bận tâm nữa".
Hai cô gái nghe vậy không khỏi cảm thấy xấu hổ.
Thật ra điều khiến bọn họ xấu hổ vẫn là thân phận của Nhạc Huy. Nếu bây giờ Nhạc Huy dùng thân phận người nghèo nói chuyện với bọn họ thì đoán chừng anh vẫn nhận lại những lời chế giễu nhạo báng mà thôi.
Nhạc Huy đổi chủ đề:
"Thế cái người tên Lưu Văn Hạo là thế nào, sao trước đó tôi chưa từng nghe Dao Dao nhắc đến?"
Nhắc đến Lưu Văn Hạo, Giang Trì Mặc liền nổi giận, cô ta kể hết chuyện Lưu Văn Hạo trách mắng Hạ Chi Dao bên ngoài khách sạn như thế nào với Nhạc Huy.
Nhạc Huy nghe xong, hai hàng lông mày cũng nhíu chặt lại.
Hạ Chi Dao là bạn tốt của anh, sao anh có thể để cho Hạ Chi Dao bị bắt nạt được chứ. Cái tên Lưu Văn Hạo này vừa bắt nạt Hạ Chi Dao xong lại còn muốn mượn cô để nịnh bợ anh, làm gì có lý đó, Nhạc Huy anh sao có thể ngồi yên không quan tâm được?
...
Lúc này, Hạ Chi Dao đã thay xong lễ phục, từ phòng thay đồ bước ra.
Thạch Vũ Hàng và mấy nhân viên phục vụ thấy thế không khỏi kinh ngạc. Bộ lễ phục này là do Nhạc Huy đặc biệt tìm người đặt may, váy liền màu xanh da trời, phía trên được khảm những viên pha lê trong suốt sáng lấp lánh. Cộng thêm dáng người của cô không tệ, bộ này mặc lên người cô, không chỉ tôn lên vóc dáng chuẩn mà còn làm nổi bật hoàn toàn vẻ đẹp của cô.
Sau khi trang điểm xong, Hạ Chi Dao đứng trước gương, bản thân cũng không dám tin cô gái đoan trang ngọt ngào trong gương kia lại chính là mình.
"Cô Hạ, cô đẹp quá!"
"Bộ váy này cô mặc lên rất đẹp, thật ngưỡng mộ cô quá!"
Những nữ nhân viên phục vụ kia đều vây quanh, hâm mộ đánh giá Hạ Chi Dao, liên tục thốt lên lời ca ngợi.
Hạ Chi Dao thẹn thùng, lúc này, cô cứ như vịt con xấu xí lập tức lột xác thành thiên nga.
"Thật sao?..."
Cô tưởng mình đang nằm mơ.
Thạch Vũ Hàng bước tới, cũng không kiềm chế được liền khen ngợi:
"Chi Dao, tối nay cô rất đẹp, ai mà không biết còn tưởng rằng cô là cô chủ nhà giàu nào nữa đấy".
"Được rồi, chúng ta nhanh đi đi, đừng để mọi người chờ lâu".
Dưới sự giúp đỡ của một đám nhân viên phục vụ, Thạch Vũ Hàng dẫn Hạ Chi Dao đi ra ngoài.
"Tổng giám đốc Thạch, bộ lễ phục này là Nhạc... là anh tôi tự mình chọn cho tôi sao?"
Trên đường đi, Hạ Chi Dao hỏi.
Thạch Vũ Hàng gật đầu:
"Đúng vậy, gần đây chủ tịch Nhạc vẫn luôn bận rộn, nhưng cậu ấy vẫn không quên chuẩn bị quà sinh nhật cho cô".
"Cậu ấy đã sớm liên hệ đặt làm bộ lễ phục này, bao gồm cả tiệc sinh nhật. Cậu ấy còn cố ý dặn dò tôi, hôm nay khách sạn không mở cửa tiếp người ngoài, sợ người ra người vào quấy rấy tiệc sinh nhật của cô".
"Nói thật Chi Dao này, mặc dù Nhạc Huy là ông chủ tập đoàn Cửu Đỉnh của chúng ta, nhưng cậu ấy không hề kiêu ngạo. Quan trọng nhất là tình bạn và sự quan tâm mà cậu ấy giành cho cô có dùng tiền cũng không mua được".
Hạ Chi Dao nghe vậy liền mím môi, trong lòng đột nhiên thoải mái trở lại. Có lẽ đối với tình yêu hèn mọn của cô đối với Lưu Văn Hạo không phải là yêu mà chỉ là sự cố chấp mà thôi.
Lưu Văn Hạo vốn cũng không thích cô mà cô lại nhớ mãi không quên hắn, cũng chỉ là do lúc trước bị Lưu Văn Hạo đá nên trong lòng cô không cam tâm mà thôi.
Thật ra vẫn luôn có một người ở bên đối tốt với cô, quan tâm cô từng ly từng tí, người này chính là Nhạc Huy.
Cô không phải thích thân phận của anh, mà là do anh đối tốt với cô. Nếu như có thể làm bạn gái của Nhạc Huy, vậy mình chắc chắn sẽ là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này.
Hạ Chi Dao trở lại sảnh tiệc, mọi người đang ngồi quanh bàn ăn thấy cô xinh đẹp giống như công chúa, ai cũng kinh ngạc thốt lên.
"Ôi! Dao Dao, đẹp quá!"
"Đúng là người nổi tiếng mà!"
"Không đúng, người nổi tiếng cũng không đẹp như cô!"
Ngay cả Nhạc Huy cũng sửng sốt một lúc, anh không ngờ Hạ Chi Dao mặc bộ lễ phục này lên lại đẹp đến vậy.
Lưu Văn Hạo cũng trợn tròn mắt nhìn, trước kia hắn không xem Hạ Chi Dao ra gì, hóa ra cô lại đẹp đến vậy. Cho dù là Thẩm Hân Vũ - bạn gái hiện tại của hắn cũng thua xa Hạ Chi Dao.
Hắn muốn vả vào miệng mình, lúc đầu nghĩ thế nào mà lại bỏ rơi một cô gái xinh đẹp như này.
Nếu hắn không bỏ rơi Hạ Chi Dao thì bây giờ hắn sẽ là em rể của Nhạc Huy!
"Bánh sinh nhật tới rồi!"
"Nhân vật chính hãy cầu nguyện và thổi nến đi nào!"
Quản lý khách sạn đẩy chiếc bánh kem cao chừng hơn một mét tới và cắm nến lên.
"Dao Dao, điều ước trong ngày sinh nhật, nhất định phải nghĩ thật kỹ rồi hãy ước nhé", Nhạc Huy nói đùa.
Hạ Chi Dao kích động gật đầu, thổi nến xong cô chắp hai tay trước ngực, bắt đầu cầu nguyện.
Tất cả mọi người đều yên lặng cho cô cầu nguyện.
Có điều nguyện vọng của cô hình như hơi dài, vẻ mặt cô rất nghiêm túc, giống như nguyện vọng này rất quan trọng với cô.
"Xong rồi..."
Khi mọi người đang nhìn chăm chú, Hạ Chi Dao buông tay xuống và ngượng ngùng nói.
"Dao Dao, em ước gì vậy?", Lý Tuyết tò mò hỏi.
Lúc này có người ngưỡng mộ nói:
"Tôi mà có một người anh tốt như vậy thì nguyện vọng là gì cũng không quan trọng. Cho dù Dao Dao muốn trăng trên trời, e rằng chủ tịch Nhạc cũng sẽ hái xuống cho cô ấy".
Hạ Chi Dao cúi đầu, bộ dạng thẹn thùng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Nhạc Huy. Còn bạn trai cũ - Lưu Văn Hạo của cô thì cô đã sớm không thèm để ý tới.
“Được rồi, mọi người đừng đùa nữa, để nhân vật chính của chúng ta cắt bánh sinh nhật đi”.
Nhạc Huy lắc đầu cười, nói với mọi người.