“Cậu Nhạc, buổi chiều tôi có hẹn với bạn, lát nữa tôi phải đi rồi”.
“Sáng mai, chị có đến phòng tập thể dục không?”
Sau khi Nhạc Huy quay lại tán gẫu với Trương Mỹ Quyên một lát, hình như Trương Mỹ Quyên phải chuẩn bị rời đi.
“Có chứ, gần đây công việc không bận lắm, buổi sáng tôi đều đi đến đó”, Nhạc Huy cười nhạt, nói: “Chị Quyên, chị đi đâu, hay là tôi đưa chị đi nhé?”
Sắc mặt Trương Mỹ Quyên hơi mất tự nhiên, ngầm từ chối Nhạc Huy:
“Không cần làm phiền cậu Nhạc đâu, lát nữa tôi phải đi gặp chồng tôi. Tính tình con người chồng tôi không tốt lắm, nếu anh ấy thấy tôi ở cùng người đàn ông khác thì chắc chắn sẽ nổi giận”.
“Ngày mai chúng ta gặp, tôi còn rất nhiều động tác huấn luyện cần cậu Nhạc chỉ dạy.”
Vẻ mặt Trương Mỹ Quyên quyến rũ, trong giọng nói chứa đầy ý mập mờ và ám chỉ.
Nhạc Huy thầm nghĩ, người phụ nữa ba mươi bốn mươi tuổi này thật sự như sói như hổ, anh khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
“Vậy được, hay là tôi tiễn chị Quyên nhé, tôi cầm túi cho chị”.
Thấy thanh niên mới ngoài hai mươi như Nhạc Huy lại ân cần với mình như vậy, sắc mặt Trương Mỹ Quyên ửng hồng như quả đào, tựa như trẻ thêm mười mấy tuổi vậy, cô ta cười quyến rũ nói:
“Cậu Nhạc thật là biết quan tâm người khác”.
Dứt lời, hai người cùng nhau ra khỏi quán cafe.
Nhạc Huy đi phía sau, không nhịn được liếc mắt sang nhìn Hạ Chi Dao. Lúc này Giang Trì Mặc và Lý Tuyết nhìn thấy Nhạc Huy cầm túi xách giúp “phú bà”, đương nhiên là có biểu cảm khinh bỉ. Hạ Chi Dao cũng nhìn thấy, nét mặt cô khá phức tạp.
“Chị Quyên, chị đi thong thả, ngày mai chúng ta gặp lại”.
Nhạc Huy giúp Trương Mỹ Quyên đón một chiếc taxi và đưa túi cho cô ta.
Trương Mỹ Quyên mỉm cười rạng rỡ, lại tiến tới gần khẽ hôn lên má Nhạc Huy một cái, hành động này khiến Nhạc Huy hoàn toàn mơ hồ.
Anh kinh ngạc nhìn Trương Mỹ Quyên, cô ta cười nói:
“Cậu Nhạc, cậu thật nam tính, ngày mai gặp lại nhé.”
Nói xong, Trương Mỹ Quyên ngồi vào xe, xe khởi động rồi đi mất.
Nhạc Huy sững sờ tại chỗ, đợi chiếc xe chạy đi thật xa anh mới lấy trong túi ra một gói khăn giấy, không ngừng lau mặt:
“Mẹ kiếp! Thật ghê tởm!”
Nhạc Huy lau liên tục rất nhiều lần, khuôn mặt cũng đỏ lên, anh mới vội vàng chạy đến bãi xe gần phòng tập thể dục, rồi ngồi vào xe của mình. Trên xe, anh mở điện thoại ra, trên điện thoại có một hệ thống định vị anh lắp đặt.
Lúc này trên hệ thống định vị kia đang hiện một chấm đỏ di chuyển rất nhanh, chấm đỏ kia chính là điện thoại của Trương Mỹ Quyên. Trước đó Nhạc Huy nói với Trương Mỹ Quyên điện thoại anh hết pin nhưng thật ra là còn đầy pin.
Sau đó anh mượn điện thoại Trương Mỹ Quyên ra ngoài gọi điện, nhưng chỉ là giả vờ, anh lắp đặt một virus ẩn hình trong điện thoại Trương Mỹ Quyên. Virus này có thể đuổi theo vị trí của Trương Mỹ Quyên, còn có thể điều khiển điện thoại cô ta từ xa.
Nhạc Huy lái xe ra khỏi bãi đậu xe và đuổi theo chiếc xe kia.
Đuổi khoảng một tiếng, chiếc taxi mà Trương Mỹ Quyên ngồi chạy đến lối vào của một khách sạn ở ngoại ô phía Đông.
Cổng khách sạn đó có một người đàn ông trẻ đang đứng, mặc âu phục giày da, tướng mạo cũng rất khôi ngô tuấn tú. Nhạc Huy dừng xe ở cách đó không xa, chỉ nhìn thấy sau khi Trương Mỹ Quyên bước xuống xe, thì ôm ấp người đàn ông trẻ kia, sau đó ôm nhau thân mật bước vào khách sạn.
Nhạc Huy vội vàng chụp lại mấy tấm ảnh, cả người nổi hết da gà:
“Mẹ kiếp, rốt cuộc mụ đàn bà này có mấy người đàn ông chứ...”
...
Tối hôm đó, Đoàn Thiên Hành hẹn Nhạc Huy ra ngoài ăn cơm.
“Đại ca, tối nay sao anh không uống rượu?”
Đoàn Thiên Hành tự mình chọn một chai Whisky, và uống một mình, Nhạc Huy không hề đụng đến một giọt nào.
Anh ta nhớ Nhạc Huy thích uống loại rượu Whisky này mà.
“Không uống, tối qua uống say đến bây giờ tôi còn chưa tỉnh hẳn đây”, nhìn thấy rượu, Nhạc Huy hơi buồn nôn.
“Em cũng đã xem những tài liệu tối qua em đưa cho anh rồi, thật sự không ngờ, Thành Bạch Vạn này lại bị vợ mình cắm sừng. Nếu anh ta biết vợ và trợ lý của mình có quan hệ mờ ám với nhau tận một năm thì không biết anh ta sẽ có biểu cảm gì”.
Đoàn Thiên Hành cười khà khà.
Nhạc Huy nghe vậy, cũng mỉm cười:
“Loại đàn ông có chút thành tựu và địa vị như Thành Bạch Vạn, chắc chắn ở bên ngoài thường xuyên có phụ nữ, đâu còn biết quản vợ mình, cũng khó trách cô ta hồ đồ lạc lối. Có điều mức độ phong lưu của vợ Thành Bạch Vạn cũng không hề thua kém chồng mình”.
“Hả?”, Đoàn Thiên Hành buông đũa xuống, vẻ mặt hóng hớt nhìn Nhạc Huy, cười nói: “Đại ca, có phải hôm nay anh đi tìm cô ta không, xảy ra chuyện gì đặc sắc thế?”
Nhạc Huy vừa nghĩ đến hôm nay để Trương Mỹ Quyên hôn một cái, nét mặt liền mất tự nhiên, theo bản năng anh đưa tay lau chùi chỗ bị hôn. Chỗ đó, bây giờ vẫn còn đỏ một mảng.
“Xảy ra cái rắm, cậu cảm thấy tôi là cái kiểu người đói khát ngay cả phụ nữ lớn tuổi cũng không tha à?”, Nhạc Huy tức giận nói.
“Vậy mặt anh sao vậy, để cô ta hôn rồi hả, ha ha ha!”, Đoàn Thiên Hành liền bật cười khi nhìn thấy một bên má của Nhạc Huy.
“Cậu cút đi, đừng nói nữa, tôi sắp tởm chết rồi đây!”, Nhạc Huy ném đũa về phía Đoàn Thiên Hành.
Đoàn Thiên Hành vội né tránh, cười ha ha:
“Không đùa anh nữa, nhưng anh phải nói với em, anh định khi nào thu lưới vậy”.
“Thành Bạch Vạn kia đã giành một tòa nhà của chúng ta, còn nợ chúng ta tám mươi triệu tệ không chịu trả, anh ta quá kiêu ngạo rồi, ngay cả tổng giám đốc Thạch cũng không nuốt trôi cục tức này”.
Nhạc Huy lấy một đôi đũa khác và thờ ơ nói:
“Sắp rồi, tối mai chính là ngày giỗ của Thành Bạch Vạn”.
Đoàn Thiên Hành nghe vậy liền sững sờ tại chỗ: “Ngày mai... nhanh vậy...”
...
Chớp mắt đã đến ngày hôm sau.
Sáng hôm sau, Nhạc Huy lại đến phòng tập thể dục gặp Trương Mỹ Quyên, đồng thời còn nhận được điện thoại của Thành Bạch Vạn.
Trong điện thoại Thành Bạch Vạn hẹn anh buổi tối lại đến “Gia đình nhà Kiều” dùng bữa, hắn nói có mối làm ăn muốn bàn với Nhạc Huy.
Buổi tối, Nhạc Huy đến chỗ hẹn đúng giờ.
“Chú em, mấy người chúng tôi chuẩn bị góp vốn phát triển một dự án lớn, mỗi người góp hai mươi triệu tệ vào đó. Tôi đảm bảo trong hai năm tới, dự án này sẽ giúp mỗi người chúng ta thu lại gấp mười lần số tiền bỏ vào”.
Trên bàn rượu, Thành Bạch Vạn liên tục nói về mối làm ăn lớn này với Nhạc Huy:
“Năm đầu tiên, ít nhất hai trăm triệu tiền lời, năm thứ hai, bảo đảm tiền lời còn cao hơn năm đầu! Thế nào, mối làm ăn này cậu làm không?”
Nhạc Huy phân tích bằng kinh nghiệm và từng trải của anh, dự án lớn này của Thành Bạch Vạn, căn bản không thể nào tồn tại. Chứ đừng nói một trăm phần trăm tiền lời nhiều như vậy, đoán chừng lại là đám người Thành Bạch Vạn và Thái Quân hợp lại cùng nhau moi tiền của anh.
“Nếu thật sự có lời cao như vậy, đương nhiên tôi đồng ý đầu tư vào mối làm ăn này rồi, dù sao mấy năm nay ai mà không muốn kiếm tiền chứ”.
Nhưng chỉ sợ có rủi ro thôi, mấy năm nay đầu tư vào bất động sản cũng có lúc không bán được nhà”.
Nhạc Huy cười nói.
Thái Quân vội tiếp lời, nói:
“Nhạc Huy, vậy cậu không hiểu rồi, mấy anh em chúng tôi làm kinh doanh trước nay chưa từng thất bại”.
“Hơn nữa mấy người chúng tôi đều góp hai mươi triệu tệ, nếu có rủi ro thì cậu cảm thấy mấy người lão làng như chúng tôi sẽ tùy tiện vung hai mươi triệu ra sao?”
Người khác ở bên cạnh cũng nói mối làm ăn này kiếm rất nhiều tiền, bọn họ đều muốn ép Nhạc Huy đầu tư vào đó hai mươi triệu tệ.
Nhạc Huy biết, nếu anh không lấy hai mươi triệu tệ ra, có thể những người này sẽ chưa chịu bỏ cuộc. Quan trọng hơn là sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch tiếp theo của anh.
Thế nên anh đã lấy thẻ ngân hàng trong túi đặt lên bàn và nói:
“Nếu mọi người đều đã góp hai mươi triệu thì tôi cũng góp theo. Chỉ là công ty khá bận rộn, tôi không tham dự được rồi, đến lúc đó mọi người nhớ chia phần tiền lời đó cho tôi là được”.
Thấy Nhạc Huy thoải mái như vậy, Thành Bạch Vạn lập tức bật cười, thuận tay nhận lấy tấm thẻ ngân hàng và đút vào túi của mình.
“Hào phóng! Thành Bạch Vạn tôi thích chú em hào phóng như vậy!”
Trong lòng hắn không ngừng cười nhạo, mắng Nhạc Huy là một tên ngu đần, nhu nhược, mặc cho bọn họ gây khó dễ.
Làm gì có mối làm ăn nào chắc chắn tới một trăm phần trăm tiền lời cao như vậy, đoán chừng cũng chỉ có tên đần độn như Nhạc Huy mới tin thôi. Từ trước đến nay mấy người bọn họ chưa từng xem Nhạc Huy là người trong nhà, chỉ xem anh là “công tử Bạc Liêu” mà thôi.
Bữa ăn này, lại khiến bọn họ kiếm được hai mươi triệu.
“Nào, vì mối làm ăn lớn của chúng ta, năm sau có thể trúng mùa lớn, hôm nay chúng ta không say không về!”
Thành Bạch Vạn bảo phục vụ mang thêm mấy thùng bia đến, dáng vẻ đầy phấn khích.
Sau khi uống ba vòng bia, bọn họ đều say, chỉ có Nhạc Huy vẫn luôn cố gắng uống ít.
Đúng lúc này, điện thoại Thành Bạch Vạn vang lên, là trợ lý của hắn gọi đến.
Hắn nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng của một thanh niên:
“Tổng giám đốc Thành, công ty có một hợp đồng rất quan trọng cần anh đến ký”.
Thành Bạch Vạn không vui nói:
“Hợp đồng con mẹ gì, đã trễ như vậy rồi, ngày mai ký không được à, ông đây đang ở cùng các anh em rồi”.
Trợ lý khó xử nói:
“Tổng giám đốc Thành, dự án này là dự án anh vẫn luôn theo dõi, tốt nhất nên ký ngay bây giờ, tối nay có thể khởi công. Anh xem... hay là anh quay về một chuyến đi”.
Thành Bạch Vạn mất kiên nhẫn nói:
“Được thôi, được thôi, cậu đợi tôi ở văn phòng, chuẩn bị hợp đồng đầy đủ cho tôi”.
Sau khi cúp máy, hắn đứng dậy nói với mọi người:
“Các vị, xin phép vắng mặt, tôi về công ty ký hợp đồng, lát nữa sẽ quay lại”.
Lúc này, Nhạc Huy cũng đứng lên, đỡ Thành Bạch Vạn hơi lảo đảo, nói:
“Anh Thành, tôi đi với anh nhé. Buổi tối trọng đại này anh lại uống nhiều rượu như vậy, đi đi về về đừng để xảy ra chuyện gì”.