Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 137: Bốn mươi triệu này không cần trả lại đâu




Buổi tối ở trong một nhà hàng.

Nhà hàng này là do Thành Bạch Vạn mở, gọi là “Gia đình nhà Kiều”, cái tên này vừa thanh lịch lại vừa phong cách.

Nhà hàng rất lớn, cũng là một trong những nguồn thu nhập kinh tế của Thành Bạch Vạn, tổng cộng có ba chi nhánh, đều là các nhà hàng bốn sao. Nhà hàng này là nơi Thành Bạch Vạn thường lui tới, ngay gần phố đi bộ trong thành phố.

Lúc này trong căn phòng VIP được trang trí sang trọng, căn phòng này chuyên dùng để Thành Bạch Vạn mời bạn bè thân thiết tới.

Thiết kế của căn phòng này dùng từ sang trọng cũng khó mà hình dung ra được, bên trong có một bể cá lớn chỉ nuôi duy nhất một con cá rồng Kim Long đắt tiền.

Con cá rồng Kim Long này, một gram thấp nhất cũng phải tới một trăm hai mươi tệ, con cá ở trong bể ít nhất cũng phải hai cân.

"Anh Thành, con cá rồng Kim Long này của anh chất lượng thượng hạng, chắc không rẻ đúng không?"

Bữa tiệc đã đông đủ, ăn uống được một lúc cũng đã được ba vòng rượu. Nhạc Huy bị con cá rồng Kim Long kia thu hút, tò mò hỏi.

Thành Bạch Vạn nghe xong, cười như không cười, cũng không nói gì.

Một người đàn ông trung niên khác ở trong phòng cũng vừa cười vừa nói:

"Anh bạn nhỏ, cậu thật có mắt nhìn đấy. Con cá này của anh Thành tuy không phải tốn tiền, nhưng giá trên thị trường ít nhất cũng phải sáu trăm nghìn tệ, chất lượng thượng đẳng nhất".

Nhạc Huy nghe xong hơi kinh ngạc, anh không hề có nghiên cứu về những con vật nuôi, nhưng không ngờ rằng một con cá rồng Kim Long cũng có giá lên tới sáu trăm nghìn.

"Con cá rồng Kim Long này là vật nuôi yêu thích nhất của anh Thành, thức ăn cũng phải là nguyên liệu hàng đầu. Nhưng thứ mà nó thích ăn nhất lại không phải là thức ăn cho cá, anh bạn nhỏ, cậu biết nó thích ăn gì nhất không?"

Một người đàn ông trung niên khác trong phòng đột nhiên nhìn Nhạc Huy, cười hỏi.

Ngày hôm nay những người ngồi trong đây ngoại trừ Thành Bạch Vạn ra, những người khác đều là anh em của hắn. Những người này đều là chủ của các doanh nghiệp lớn ở thành phố Thiên Hải, đã cùng với Thành Bạch Vạn dốc sức để có được địa vị như ngày hôm nay.

Những người này, trên người ai nấy đều mang vẻ nham hiểm, không phải là người lương thiện.

Nhạc Huy nghe xong, lắc đầu:

"Cái này tôi không biết, tôi không nuôi vật nuôi nên không hiểu chuyện này".

Người kia nói đầy ẩn ý:

"Thịt người!"

Lời này nói ra khiến cho nụ cười trên gương mặt của Nhạc Huy lập tức cứng đờ.

Bầu không khí trong cả căn phòng cũng trở nên kỳ quái, đây là cảnh cáo hay là đe dọa?

Hay là nói bữa tiệc hôm nay vốn dĩ chính là "tiệc Hồng Môn".

Lập tức thần kinh của Nhạc Huy trở nên căng thẳng.

"Ha ha ha, cái này mà em cũng tin sao?"

Lúc này chỉ nghe thấy tiếng cười lớn của Thành Bạch Vạn, hắn vỗ vai của Nhạc Huy nói:

"Hắn trêu đấy, em đừng nghe hắn nói hồ đồ, tên này thích nhất là trêu đùa người khác”.

Nói xong Thành Bạch Vạn nhìn người kia chỉ trích:

"Thái Quân, cậu cũng không còn nhỏ nữa mà vẫn còn trêu đùa cậu em của tôi như vậy sao?"

"Cậu em còn trẻ như vậy làm sao có thể chịu được bị các ông anh dọa như vậy chứ".

Mặc dù nói như vậy nhưng trên gương mặt của hắn lại nở nụ cười khinh thường.

Nhạc Huy cũng có thể nhìn ra được bữa cơm ngày hôm nay nói là mời anh nhưng thực ra là để dọa anh, để anh thành thật chút, nếu không đám người này sẽ có thể ăn thịt người không nhả xương.

"Vâng, vâng, em sai rồi. Nhạc Huy đúng không, anh đây tự phạt một ly, he he!"

Thái Quân có một vết sẹo lớn ở trên mặt, tự rót đầy ly rượu và uống cạn, vội vàng xin lỗi Nhạc Huy.

Nhạc Huy có thể thấy rõ được chiêu trò của những người này, nhưng không còn cách nào khác, anh chỉ có thể cười lại với bọn họ. Dẫu sao anh cũng không thể dùng tài nguyên của nhà họ Nhạc để giải quyết những chuyện này, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Sự hạ thấp bản thân và ấm ức tạm thời tốt hơn nhiều so với việc liều lĩnh đánh đổi bằng sự mất mát của cả hai bên.

Anh vừa cười vừa nói:

"Anh Quân thật biết đùa, vừa rồi anh thật sự đã dọa tôi sợ".

Mọi người nghe xong đều cười lớn lên:

"Đứa trẻ này thật dễ bị dọa sợ, cá nào mà biết ăn người chứ, xã hội này chỉ có người ăn người mà thôi".

"Một số kẻ không nghe lời sẽ bị những người mạnh hơn hắn ta ăn mất, ngay cả xương cũng không còn".

Thành Bạch Vạn vỗ vai Nhạc Huy và nói:

“Em trai, em đừng nghĩ con cá kia trị giá sáu trăm nghìn, nếu em muốn ăn nó thì người làm anh đây sẽ cho người hầm lên đưa cho em bồi bổ cơ thể. Em tặng anh một tòa nhà thì một con cá này có đáng là gì chứ!"

Nhạc Huy nghe xong thờ ơ cười nói:

"Con cá đó là thứ là anh Thành thích nhất, người xưa có câu quân tử không lấy thứ tốt của người khác, cá trên bàn ăn này lẽ nào còn chưa đủ cho bụng của em hay sao?"

"Em là người biết điều, không tham lam".

Nói xong Nhạc Huy cầm đũa lên gắp miếng cá trong đĩa cá kho rồi đưa vào miệng.

Thành Bạch Vạn lập tức vỗ tay, nhìn Nhạc Huy bằng ánh mắt khác, hắn cười lớn tiếng:

"Thú vị đấy! Cậu bạn nhỏ này thật thú vị, sau này chắc chắn sẽ là một nhân vật lớn".

Nhạc Huy cười nói: "Vậy phải nhờ vào việc sau này anh Thành có quan tâm em hay không nữa".

Giọng nói của Thành Bạch Vạn vang vọng:

"Đó là điều chắc chắn, chỉ cần là người trung thành với Thành Bạch Vạn này thì anh sẽ không bạc đãi".

"Nào! Chúng ta kính Nhạc Huy một ly!"

Sau đó, một số anh em của Thành Bạch Vạn không ngừng kính rượu Nhạc Huy, nếu đứng ở đây là một kẻ không có đầu óc có lẽ đã bị một hai lời của những người này làm cho choáng váng.

Nhưng Nhạc Huy thì không, anh tự biết nên làm gì để đối phó với những người này.

Không lâu sau mấy người Thái Quân khuyên nhủ:

"Nhạc Huy, nếu mọi người đã là người nhà mình thì đều là anh em, không cần phải khách sáo như vậy".

"Anh Thành nợ cậu bốn mươi triệu kia, tôi thấy không cần trả lại nữa đúng không?"

Nói xong lời này những người khác cũng phụ họa theo:

"Đúng thế, mấy anh em chúng ta trước đây đều là cậu giúp tôi tôi giúp cậu, anh Thành muốn mở rộng đế quốc kinh doanh của mình, gần đây nguồn vốn cũng eo hẹp".

"Cậu em cũng cần phải thông cảm với khó khăn của anh trai chứ".

"Sau này nếu như cậu cần giúp đỡ, mấy người chúng tôi sẽ không tiếc sức để giúp cậu".

Tòa nhà bốn mươi triệu Nhạc Huy đã bán cho Thành Bạch Vạn, những người này nói như vậy rõ ràng là khuyên Nhạc Huy đừng thu lại bốn mươi triệu nữa.

Thành Bạch Vạn mặt mày biến sắc, không vui nói:

"Em xem những người này, bốn mươi triệu là gì chứ, tôi nợ anh em của tôi thì nhất định phải trả".

"Bốn mươi triệu này Thành Bạch Vạn tôi không lấy ra được hay sao?"

Hắn ôm lấy vai của Nhạc Huy, cười nói:

"Anh nói đúng không, em trai, lại nói thân phận này của anh đây làm sao có thể nợ tiền em không trả được chứ?"

Nhạc Huy nghe xong trên mặt vẫn giữ nụ cười:

"Bốn mươi triệu này coi như em dùng để trang trí cho công ty anh Thành. Các anh và anh Quân nói không sai, giữa anh em với nhau nhắc đến trả tiền rõ ràng là quá đáng".

Nhạc Huy vừa dứt lời, Thành Bạch Vạn cũng lập tức sững sờ, cảm động ôm lấy Nhạc Huy:

"Người anh em, em nói xem sao em lại thấu tình đạt lý như vậy chứ. Nếu như em đã nói như vậy thì anh trai mà không nhận thì không thỏa đáng. Vậy bốn mươi triệu này anh miễn cưỡng nhận, sau này anh trai sẽ đền lại cho em gấp mười gấp một trăm lần, được không?"

...

Bữa cơm kết thúc, Nhạc Huy cũng đã bị chuốc không ít rượu.

Vốn dĩ tửu lượng của anh khá tốt nhưng lúc này cũng đã uống say. Khi đi ra khỏi nhà hàng, Đoàn Thiên Hành đã chờ ở dưới tầng từ lâu vội vàng chạy tới đỡ anh lên xe.

"Đại ca, em cảm thấy tên Thành Bạch Vạn này không phải kẻ dễ đối phó. Vừa rồi điện thoại của chúng ta vẫn luôn giữ kết nối, em đã nghe hết đoạn nói chuyện của mọi người rồi, em cảm thấy đám người Thành Bạch Vạn này không phải là không nói quy tắc mà thật sự giống như đám cướp".

Đoàn Thiên Hành vừa lái xe vừa nhíu mày, lo lắng nói.

Nhạc Huy nới lỏng chiếc cà vạt ra, cả người đầy mùi rượu nói:

"Ông nội từng nói với tôi trên thế giới này người dễ đối phó nhất chính là loại người hay la hét chém giết, người khó đối phó thực sự không phải là loại người như Thành Bạch Vạn mà là loại người như bố của tôi".

"Cậu yên tâm đi, nếu như ngay cả Thành Bạch Vạn tôi cũng không giải quyết được, tôi đi mua miếng đậu hũ về đập đầu chết đi cho xong".

Đoàn Thiên Hành thở dài, không quay đầu lại mà ném một túi hồ sơ cho Nhạc Huy và nói:

"Đây là thứ em mua được ở chợ đen, bên trong có tất cả tài liệu liên quan đến Thành Bạch Vạn, bao gồm cả vợ của anh ta".