Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 134: Sự giúp đỡ của Nhạc Huy




Giá trúng thầu của tòa thứ nhất là mười bốn triệu rưỡi, tòa thứ hai chắc chắn cao hơn. Tôn Minh Vũ sợ không đấu giá nổi, bởi dẫu sao hôm nay cũng có rất nhiều doanh nghiệp lớn tới tham gia đấu giá.

Cũng không thể vượt qua quá nhiều so với dự trù của anh ta, nếu nhiều quá anh ta không có quyền kiểm soát nhiều vốn của công ty như thế, mà phải hỏi ý kiến bố anh ta.

Trước sự lo lắng của Tôn Minh Vũ, Nhạc Huy an ủi anh ta:

“Giá khởi điểm của tòa thứ hai chắc chắn đắt hơn giá trúng thầu của tòa thứ nhất, nhưng không đắt hơn nhiều đâu”.

“Giá khởi điểm của tòa thứ hai là năm triệu, nhưng anh nghĩ mà xem, tòa thứ hai nằm trong nội thành, vị trí cũng đẹp hơn tòa thứ nhất. Xét về lâu về dài thì anh đầu tư vào tòa thứ hai sẽ tốt hơn nhiều so với đầu tư vào tòa thứ nhất”.

“Tôi có thể cam đoan với anh là giá trúng thầu của tòa nhà thứ hai chỉ nhiều hơn tòa thứ nhất một triệu. Nhưng sau khi mở rộng công ty, số tiền mà công ty các anh kiếm về chắc chắn sẽ gấp mấy lần so với số tiền chênh lệnh này”.

“Anh nghĩ mà xem, hai tòa nhà chỉ chênh nhau một triệu, nhưng dù xét từ góc độ nào thì tòa thứ nhất cũng không bằng tòa thứ hai, anh nghĩ cái nào có lợi hơn?”

Tôn Minh Vũ nghe vậy bỗng buột miệng nói:

“Đương nhiên là tòa thứ hai có lợi hơn, nhưng chủ tịch Nhạc này, dù là mười lăm triệu hay là mười sáu triệu thì tôi cũng không lấy đâu ra được nhiều tiền như thế, tôi vẫn phải hỏi ý kiến của bố tôi”.

“Với lại làm sao anh dám chắc giá trúng thầu của tòa thứ hai chỉ chênh tòa thứ nhất một triệu?”

Nhạc Huy cười nói:

“Tôi đã nói chênh một triệu là một triệu, nếu hơn một triệu, tôi bù cho anh”.

“Ngoài ra hiện giờ anh có thể gọi điện hỏi bố anh, tuy vượt quá so với dự trù của anh nhưng chắc chắn bố anh sẽ đồng ý để anh bỏ ra hơn mười triệu để đấu thầu tòa thứ hai này”.

Họ có mười phút nghỉ ngơi sau lượt đấu giá đầu tiên. Tôn Minh Vũ không tin những lời của Nhạc Huy lắm, tuy anh ta là tổng giám đốc trong công ty, nhưng anh ta vẫn còn non trong mảng bàn chuyện làm ăn, không thể quyết nổi chuyện gì.

Cho nên anh ta mới tranh thủ mười phút này gọi điện thoại cho bố anh ta, hỏi ý kiến của ông ta.

Điện thoại vừa kết nối, Tôn Minh Vũ liền nói hết tình hình cho bố anh ta. Đầu dây bên kia trầm lặng hồi lâu rồi mới vang lên giọng nói trầm thấp của bố anh ta:

“Đấu thầu tòa nhà thứ hai đi, con cứ nghe lời của vị cao nhân kia, cậu ấy nói gì thì con cứ làm thế đó”.

Tôn Minh Vũ nghe vậy bỗng hơi sửng sốt, anh ta quay đầu liếc nhìn Nhạc Huy, khẽ hỏi:

“Tại sao vậy bố?”

Đầu dây bên kia nói:

“Con còn quá trẻ, có rất nhiều cách làm việc con không hiểu. Người chỉ bảo con là một người tài, hơn nữa có thể cậu ấy còn có thông tin nội bộ. Coi như hôm nay con gặp được người tốt rồi, mối làm ăn này đầy rẫy cạm bẫy, bất cẩn một cái là trúng bẫy ngay”.

“Như này đi, lượt đấu giá thứ hai cũng sắp bắt đầu rồi, con nhất định phải nhờ vị cao nhân kia chỉ dạy nhiều vào”.

Giờ đây Đoàn Thiên Hành và Thạch Vũ Hàng cũng rất tò mò, họ hỏi Nhạc Huy tại sao biết giá trúng thầu của lượt đấu giá lần hai chỉ cao hơn lượt thứ nhất một triệu tệ. Lượt thứ hai còn chưa bắt đầu mà, chẳng lẽ Nhạc Huy đoán được trước sao, chuyện này xàm xí quá.

Nhạc Huy cười nói:

“Lúc ở trong phòng làm việc của Lưu Duy Hòa tôi chỉ liếc qua kế hoạch dự kiến của họ và cả đơn đăng ký tham gia đấu giá thôi. Tôi đã xem qua tòa thứ hai, tuy vị trí địa lý ở trong nội thành, nhưng cũng không phải trong khu sầm uất, thực ra cũng chẳng hơn tòa thứ nhất là bao”.

“Dù là dùng để mở rộng công ty hay gì cảm giác tòa thứ hai như kiểu ngước lên thì chẳng bằng ai, ngước xuống thì không ai bằng mình. Tuy mấy doanh nghiệp lớn không cần đến tòa thứ hai này và cũng chẳng có ích gì mấy đối với các doanh nghiệp nhỏ lẻ, nhưng nếu công ty bất động sản mua để làm tòa văn phòng của họ thì cũng ổn, cũng khá có lợi”.

“Mà tổng số đơn đăng ký có hai người phụ trách của doanh nghiệp bất động sản tới tham gia, một trong số đó là công ty bất động sản Vạn Hưng. Công ty bất động sản còn lại không nằm trong Top năm trăm công ty mạnh nhất nên chắc anh ta sẽ không cạnh tranh nổi với Tôn Minh Vũ. Do đó tôi nghĩ giá đấu thầu của tòa thứ hai không cao lắm, rất có khả năng còn thấp hơn đôi chút so với tòa thứ nhất. Còn giá đấu thầu cụ thể là bao nhiêu thì tôi không rõ”.

Thạch Vũ Hàng và Đoàn Thiên Hành thấy thế bỗng sững sờ. Vừa rồi hai người họ cũng ở trong phòng làm việc của Lưu Duy Hòa, nhưng họ chỉ mải tán gẫu với ông ta, chứ không chủ động quan sát những điều này.

Hai người họ đột nhiên hơi xấu hổ, Nhạc Huy thấy thế liền nói:

“Không phải tôi thông minh hơn hai người đâu, nếu vừa rồi hai người quan sát mấy thứ trên bàn trà là cũng có thể đoán ra”.

Lúc này Tôn Minh Vũ đã quay lại, anh ta gượng cười nói với Nhạc Huy:

“Chủ tịch Nhạc, anh giỏi thật đó, bố tôi bảo tôi đấu thầu tòa thứ hai này thật này. Ông ấy nói nếu vừa nãy tôi đấu thầu tòa thứ nhất thì chắc hẳn đã tiêu tiền phung phí quá rồi”.

“Chủ tịch Nhạc, chút nữa anh xem giúp tôi nhé, đây là lần đầu tôi tham gia buổi đấu giá, tôi… tôi không hiểu về mấy quy tắc đó”.

Đứng trước Nhạc Huy, Tôn Minh Vũ như là người lớp trẻ, vừa lo lắng vừa nhút nhát, chỉ có thể khiêm tốn học hỏi.

Nhạc Huy cũng thích vẻ khiêm nhường của anh ta, anh thản nhiên cười nói:

“Anh chỉ cần ra giá là được, giơ bảng theo giá đấu thầu mà bên tổ chức đặt ra. Ông ta nói không được trả giá dưới năm trăm nghìn tệ, nên mỗi lần ra giá anh đừng ra cao hơn năm trăm nghìn tệ. Nếu anh muốn ra giá cao hơn chỉ sợ sẽ có mấy kẻ gây rối nghĩ anh nhiều tiền rồi cố tình nâng giá”.

Tôn Minh Vũ vội vàng gật đầu: “Được, tôi biết rồi, cảm ơn!”

Mười phút nghỉ ngơi đã hết, lượt đấu giá thứ hai bắt đầu.

Giá khởi điểm là năm triệu, nên đương nhiên trả giá vẫn phải trên mức năm triệu, không được thấp hơn.

“Giá khởi điểm năm triệu, bắt đầu đấu giá!”

Ban tổ chức vừa hét lên, tiếng hét giá thầu lại tăng vọt lên.

Chẳng mấy chốc, giá chào bán đã vượt quá chín triệu, giờ đây số người trả giá ngày càng ít đi.

Tính ra nhịp điệu của buổi đấu giá lần hai này thấp hơn buổi đấu giá lần một.

Khi giá chào bán đạt tới mức mười ba triệu thì chỉ còn lại Tôn Minh Vũ và một người khác.

“Mười ba triệu rưỡi!”

Tôn Minh Vũ lại giơ bảng lên lần nữa.

Đúng lúc này, người đấu thầu cùng Tôn Minh Vũ bỗng quay lại liếc nhìn anh ta, rồi không giơ bảng lên nữa.

Ban tổ chức chờ một lúc rồi lập tức hô lên:

“Mười ba triệu rưỡi lần thứ nhất, mười ba triệu rưỡi lần thứ hai, mười ba triệu rưỡi lần thứ ba!”

“Đã bán!”

Ban tổ chức gõ mạnh cái búa xuống, Tôn Minh Vũ trở thành người giành được tòa nhà thứ hai.

“Chúc mừng người số một trăm ba mươi ba đã đấu giá được tòa nhà thứ hai, chúc mừng anh!”

Khi giọng của ban tổ chức vang lên lần nữa, tất cả mọi người trong buổi đấu giá cũng vỗ tay theo.

Tôn Minh Vũ không thể tin rằng anh ta có thể đấu giá được tòa nhà thứ hai với giá thấp như vậy, anh ta xúc động tới mức rơi lệ. Anh ta không ngờ giá trúng thầu của tòa thứ hai còn thấp hơn cả giá của tòa thứ nhất.

“Chủ tịch Nhạc, thật sự rất cảm ơn anh!”

Anh ta cầm tay Nhạc Huy, cảm kích không thôi.

Nhạc Huy vẫn bình thản như thường, chỉ mỉm cười:

“Chút chuyện nhỏ ấy mà, khỏi cần cảm ơn”.