Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 122: Hạ Chi Dao




Nhạc Huy đưa cô gái vừa bị bắt nạt trong công ty đến một nhà hàng phương Tây.

Cô gái kia hơi luống cuống, nhưng vẫn rất lễ phép, cảm ơn Nhạc Huy:

"Cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi".

"Vừa... vừa nãy tôi rất mất mặt..."

Thấy cô gái bị bắt nạt thành bộ dạng này, còn nghĩ đến chuyện mất mặt, Nhạc Huy bật cười:

"Có gì đâu mà mất mặt, người vô ý thức ở đâu chẳng có, có ai là chưa từng bị bắt nạt đâu".

"Cô lau nước mắt đi, ở bên ngoài tốt nhất đừng khóc, nếu không người ta sẽ nghĩ cô là người dễ bị bắt nạt".

Nhạc Huy xé một tờ giấy ăn đưa cho cô gái.

Cô gái nhận lấy tờ giấy ăn, ngượng ngùng nói:

"Để anh chê cười rồi, anh cũng là nhân viên của tập đoàn Cửu Đỉnh sao?"

"Vừa nãy tôi thấy mấy người trưởng phòng Lý có vẻ rất sợ anh, hay... hay anh là lãnh đạo?"

Vừa nói, Hạ Chi Dao vừa len lén nhìn Nhạc Huy.

Nhạc Huy cười nói: "Cô thấy tôi giống lãnh đạo sao?"

Hạ Chi Dao quan sát anh một lúc, rồi lắc đầu:

"Không giống, anh nhìn trẻ quá, cũng chẳng lớn hơn tôi mấy!"

"Trong công ty làm gì có lãnh đạo nào trẻ như anh, nhưng sao bọn họ lại sợ anh nhỉ?"

Thấy bộ dạng ngốc nghếch của Hạ Chi Dạo, Nhạc Huy bật cười, nói:

"Có thể vì tôi không đeo thẻ nhân viên, cộng thêm việc vừa nãy tôi hung hãn quá, nên bọn họ bị sợ".

Hạ Chi Dao nghe vậy cũng tin, cô ta ngây ngô gật đầu:

"Kì lạ nhỉ, tôi chỉ biết trong công ty chúng ta, lãnh đạo từ cấp Phó giám đốc trở lên mới không cần đeo thẻ, trưởng phòng Lý cũng khẳng định anh là lãnh đạo của bộ phận nào đó".

"Anh quá thông minh, nhưng nhân viên là phải đeo thẻ, lần tới anh đừng quên nhé. Quy định của công ty chúng ta rất nghiêm khắc, nghe nói chủ tịch mới được bổ nhiệm là một ông già, rất nghiêm túc, nếu anh bị ông ta tóm được, khéo sẽ bị đuổi việc".

Nhạc Huy nghe thấy mình là một ông già thì ngẩn người ra.

Hai ngày nay đúng là anh thiết lập rất nhiều quy định nghiêm khắc, không ngờ trong mắt các nhân viên, họ hình dung anh là một ông già.

Thấy bộ dạng Hạ Chi Dao đến bản thân còn chẳng bảo vệ nổi đang nhắc nhở mình, Nhạc Huy không khỏi thấy cô gái này thật thú vị, anh gật đầu:

"Được, cảm ơn cô, lần sau tôi sẽ đeo thẻ nhân viên".

"Vậy cô có chuyện gì không, sao đám người trưởng phòng Lý lại bắt nạt cô?"

Nhắc tới chuyện này, Hạ Chi Dao trở nên khó chịu, cô ủ rũ nói:

"Mấy ngày nay công ty cắt giảm nhân sự, người đi cửa sau cũng bị đuổi cả. Tôi cũng dùng cửa sau để vào, nên tôi cũng bị cắt chức. Nhưng tôi không muốn bị đuổi khỏi công ty, bây giờ cạnh tranh gay gắt, nếu bị đuổi thì tôi rất khó để tìm được công việc mới nào tốt như này".

Cô đỏ mặt, ngượng ngùng nói:

"Nhà tôi ở nông thôn, điều kiện kinh tế rất khó khăn. Thật ra chỗ quần áo này đều là tôi mượn từ bạn thân của tôi. Vì mấy bộ âu phục hàng hiệu giá đắt quá. Lương tháng nào tôi cũng phải gửi về nhà để bố có tiền chữa bệnh".

"Nên thật sự tôi không thể mất một công việc như này".

Cô càng nói càng kích động, ánh mắt thể hiện rõ sự bất lực.

"Thôi bỏ đi, tôi kể với anh có ích gì đâu, anh không phải lãnh đạo thật, anh cũng là nhân viên giống tôi", Hạ Chi Dao thở dài, khá lúng túng: "Nhưng vẫn cảm ơn anh, nếu hôm nay không có anh, tôi chẳng biết sẽ bị đám Tôn Thiến Thiến đánh thành bộ dạng gì".

Nhạc Huy nghe xong nỗi khổ của Hạ Chi Dao thì rất đồng cảm với cô ta.

Cô gái này cũng rất xinh đẹp, khuôn mặt bụ bẫm, nhìn vô cùng đáng yêu.

Chỉ là không biết cách ăn diện, cộng thêm việc quần áo mặc trên người hơi quê mùa. Nếu trang điểm, làm dáng thì cũng là một cô gái có sức hút.

"Không cần cảm ơn", Nhạc Huy nói: "Vừa nãy ở công ty tôi thấy cô bảo thành tích tháng nào cũng đạt tiêu chuẩn, xem ra cô cũng có năng lực, sao lại phải đi cửa sau? Nếu ai cũng đi cửa sau, thì chẳng phải là coi thường quy định của công ty sao?"

Hạ Chi Dao trề môi than thở:

"Lúc ấy bệnh tình của bố tôi khá nghiêm trọng, tôi vẫn chưa tìm được việc, nên rất nôn nóng".

"Ông anh họ của bạn chung hồi đại học của tôi làm việc ở công ty Cửu Đỉnh, anh ta tên là Bao Văn. Lúc ấy, tôi đưa anh ta năm trăm tệ, rồi đưa thêm phong bì một nghìn tệ cho trưởng phòng Lý, sau đó tôi được vào làm".

"Dù tôi vào bằng cửa sau, nhưng tôi luôn nỗ lực làm việc. Tôn Thiến Thiến cũng đi cửa sau, nhưng trưởng phòng Lý không báo cáo lên, nên tiền thưởng tháng nào của tôi cũng bị cô ta tính cho Tôn Thiến Thiến, vì hai người họ có quan hệ rất tốt với nhau".

"Tôi chỉ muốn tiếp tục làm việc, tôi không quan tâm chuyện tiền thưởng, chỉ cần gửi được lương thành tích mỗi tháng về cho bố là tôi vui rồi".

Nghe vậy, Nhạc Huy đăm chiêu nhíu mày. Thì ra quy định cắt giảm nhân viên anh vừa đưa ra vẫn chưa loại bỏ sạch sẽ được đám người tắc trách, tồi tệ đó.

"Trưởng phòng Lý đúng là cũng chẳng ra gì!", anh không nhịn được mắng trưởng phòng Lý một câu.

"Cô là Hạ Chi Dao đúng không. Cô yên tâm, chiều nay cô quay lại làm việc cho tốt, tôi đảm bảo cô sẽ không bị công ty khai trừ", Nhạc Huy nhìn Hạ Chi Dao, vỗ ngực nói.

Hạ Chi Dao miễn cưỡng nặn ra nụ cười:

"Cảm ơn anh, nhưng tôi với anh đều là nhân viên trong công ty, có phải làm sếp đâu".

"Nếu tôi bị đuổi việc thì đành cam chịu số phận. Dù sao tôi cũng chỉ là sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, sao mà thắng được mấy người trưởng phòng Lý và Tôn Thiến Thiến ".

"Nhưng mấy chuyện này đều do chủ tịch, tự nhiên cắt giảm người, làm tôi tức chết, hừ!"

Vừa nói, Hạ Chi Dao vừa cầm nĩa cắm chặt vào miếng bò bít tết trong khay của mình, mở miệng mắng Nhạc Huy.

Nhạc Huy im lặng, anh cắt giảm nhân sự cũng là vì xây dựng công ty tốt hơn. Nhưng trong hoàn cảnh như vậy, sẽ luôn có người vô tội phải chịu đạn. Dù sao thì Hạ Chi Dao cũng đi cửa sau để vào mà.

Anh lắc đầu, an ủi:

"Thôi, đừng trách móc nữa. Cố làm việc cho tốt đi, tôi tin chủ tịch tập đoàn Cửu Đỉnh chúng ta là người thông minh, hiểu chuyện. Anh ấy có thể phân biệt rõ ai đúng, ai sai. Hay là chúng ta cược đi, nếu chiều nay cô không bị khai trừ, mà là Tôn Thiến Thiến và trưởng phòng Lý, thì trưa mai cô phải mời tôi cơm".

"Nếu cô bị đuổi thì tôi mời cô cơm".

Hạ Chi Dao nghe vậy thì cười hì hì:

"Vậy ngày mai anh nhất định phải mời tôi cơm, còn bữa cơm hôm nay tôi mời anh. Tôi phải cảm ơn anh đã giải vây giúp tôi, đúng rồi, anh tên gì tôi còn chưa biết".

Nhạc Huy cười nói: "Tôi là Nhạc Huy, cô không cần giới thiệu với tôi đâu. Tôi biết cô là Hạ Chi Dao".

Hạ Chi Dao chủ động đưa tay ra, dõng dạc nói:

"Vậy sau này chúng ta là bạn bè. Mấy cô gái kia chê tôi không hợp, ghét bỏ tôi. Ở chốn thành thị này tôi không có bạn".

Nhạc Huy rất hứng thú với vẻ dõng dạc này, anh đưa tay bắt:

"Tôi không chê cô, ai cũng có lúc khó khăn, phải bôn ba khắp nơi. Sau này, địa vị xã hội của cô sẽ không kém cỏi so với bọn họ".

Hạ Chi Dao cười vui vẻ:

"Vậy tôi đi tính tiền trước đây. Đợi tôi thanh toán xong, để xem anh có dám không biết xấu hổ mà gọi thêm đồ không".

"Ha ha, thật ra tháng này tôi còn không nhiều tiền. Chờ tôi tiết kiệm được tiền, tôi sẽ mời anh một bữa ăn thịnh soạn!"

Vừa nói, cô ta vừa chạy tung tăng đi thanh toán.

Thấy bộ dạng tinh nghịch của cô, Nhạc Huy lắc đầu cười, lấy điện thoại di dộng ra để gọi điện cho Thạch Vũ Hàng.

Đầu dây bên kia bắt máy, anh nói:

"Tổng giám đốc Thạch, bộ phận Marketing có nhân viên là Hạ Chi Dao, cũng là đi bằng cửa sau".

"Nhưng tháng nào thành tích của cô ấy cũng rất tốt, không cần khai trừ cô ấy. Chiều này anh đích thân xuống phòng Marketing một chuyến, điều tra làm rõ trưởng phòng Lý và Tôn Thiến Thiến cho tôi".