Sự Trả Thù Ngọt Ngào - Thiên Thiên

Chương 107: Cậu chủ nhà họ Nhạc




"Anh có thể làm gì tôi?"

Nhạc Huy nói những lời ngạo mạn như vậy chắc chắn đã chọc giận Thôi Chí Minh và đám bạn bè của hắn.

"Chết tiệt! Anh Thôi, đừng ngăn cản chúng em, để chúng em giết chết tên khốn này!"

"Hắn là cái thá gì chứ, lại dám ngông cuồng như vậy, chắc là tên này chưa từng bị dân xã hội đen đánh đập bao giờ!”

“Theo tôi thấy, hoàn toàn không cần chúng ta phải ra tay, cứ gọi bảo vệ của câu lạc bộ đến và lôi hắn vào trong văn phòng, một dao đâm chết hắn là được!”

Đám bạn của Thôi Chí Minh đều hết sức phẫn nộ, như thể Nhạc Huy và bọn họ có thù hận không đội trời chung.

“Diệp Huy, tôi đưa tiền cho anh là bởi vì không muốn làm lớn chuyện này, cho anh thể diện thì tốt nhất là anh nên nhận lấy!”, Thôi Chí Minh liếc nhìn về phía An Nhã, thấy An Nhã đang chơi đùa vui vẻ với những người kia, hắn lại quay về phía Nhạc Huy và nghiến răng uy hiếp:

"Anh chưa từng nhìn thấy xã hội này như thế nào thì tôi cũng không trách anh, anh thử đi thăm dò một chút về Thôi Chí Minh tôi mà xem. Tuy rằng nhà họ Thôi của tôi không phải là một trong bốn gia tộc lớn, nhưng nếu giết chết người thuộc loại tầng lớp thấp kém rác rưởi như anh thì tôi hoàn toàn không cần phải tự mình ra tay, khiến anh bốc hơi khỏi thế giới này cũng chỉ là chuyện nhỏ”.

“Hãy chấp nhận những gì đang có đi, trẻ tuổi như vậy mà mất mạng thì không đáng đâu”.

Trước những lời chửi rủa và đe dọa của những người này, Nhạc Huy chỉ cười khẩy, bình tĩnh rót thêm chút rượu vang cho mình. Sau đó nhấp một ngụm trước mặt đám người đó, khiến những người đứng bên cạnh hận không thể tát lên khuôn mặt của anh một cái.

Bọn họ cho rằng Nhạc Huy chỉ là đang giả bộ bình tĩnh.

Nhưng Thôi Chí Minh không muốn quấy rầy đến An Nhã nên hắn chỉ có thể nhẫn nhịn để bản thân không ra tay, cũng không cho phép những người khác ra tay với Nhạc Huy.

“Tôi là người thuộc tầng lớp thấp kém ư?”, Nhạc Huy mỉm cười nhìn hắn: “Lẽ nào các người đều là người của tầng lớp rất cao? Một đám lưu manh, suốt ngày không làm gì, chỉ biết phá nhà phá của như một thú vui, những người công nhân ngoài kia còn đáng giá hơn các người, các người rất cao quý sao?”

Giọng nói hùng hồn cứng rắn của Nhạc Huy lại lần nữa chọc giận bọn họ, Khang Thiếu Dương nắm lấy cổ áo của Nhạc Huy, căm phẫn nói:

“Anh có biết anh đang tự tìm đường chết không, hôm nay cho dù Chí Minh có bỏ qua cho anh, thì Khang Thiếu Dương tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”

“Hôm nay anh đừng hòng sống sót để ra khỏi cánh cửa này”.

Thôi Chí Minh sợ An Nhã nhìn thấy chuyện này, hắn vội vàng tách Khang Thiếu Dương ra khỏi Nhạc Huy, rồi giả bộ bình tĩnh nhìn Nhạc Huy, sau đó nói:

“Tôi biết rồi, anh ỷ lại vào việc An Nhã vẫn còn ở đây nên mới vô lại như vậy, đúng không?”

"Tôi thực sự hơi nghi ngờ, sao An Nhã lại có thể yêu một tên vô lại như anh, là cô ấy thuê anh đến đây đúng không? Cô ấy không thích tôi nên tùy tiện tìm một người đến để đóng giả làm bạn trai của cô ấy, nếu không thì người như anh không thể nào có cơ hội cơ bên cạnh cô ấy”.

Nhạc Huy nghe thấy vậy, liền cười khà khà và nói:

“Anh Thôi, anh đúng là rất biết nhìn nhận mọi chuyện, lại còn biết rõ cô ấy không thích anh”.

"Cứ coi như tôi được cô ấy thuê đến đây thì anh có thể làm được gì, tôi có thể ôm cô ấy, có thể nắm tay cô ấy. Còn anh thì sao, ngay cả cơ hội đến gần cô ấy còn không có, cô ấy không hề cho anh một cơ hội nào cả. Cô ấy thà thuê một người đến làm bạn trai của cô ấy, cũng không cần đến anh, anh nói xem anh có rẻ mạt quá hay không?”

Miệng lưỡi của Nhạc Huy còn mạnh hơn đám đàn bà đánh đá ở ngoài đường, anh không nói lời bẩn thỉu, nhưng vẫn khiến Thôi Chí Minh tức giận đến mức run rẩy. Sắc mặt tái mét, hận không thể đâm một dao giết chết Nhạc Huy.

“Có dũng khí, anh rất có dũng khí!”, Thôi Chí Minh tức giận đến mức bật cười, gật đầu liên tục: “Trong mắt tôi thì anh đã là người chết rồi, tôi sẽ khiến anh không thể sống sót qua đêm nay”.

Sắc mặt của Nhạc Huy không hề thay đổi, anh thản nhiên nói:

“Vậy nếu tôi sống sót qua đêm nay thì các người đều sẽ là con trai của tôi, được chứ?”

Nghe thấy vậy, đám người Thôi Chí Minh nhìn anh như nhìn những người thiểu năng. Nếu ngay cả loại người như Nhạc Huy mà bọn họ không dạy dỗ được, thì còn là cậu ấm nhà họ Thôi, cậu ấm nhà họ Khang gì nữa chứ, sau này đừng hòng lăn lộn ở thủ đô này.

Sau một trận mắng chửi cãi vã, đám người Thôi Chí Minh và Khang Thiếu Dương đều vô cùng căm hận Nhạc Huy, bọn họ đã quyết định sẽ giết chết anh.

Trong mắt bọn họ, những người ở tầng lớp thấp là đồ chơi của bọn họ. Không đắc tội với bọn họ thì cũng chẳng sao, đằng này còn dám khiêu khích bọn họ như vậy thì chết cũng đáng đời!

Cả ngày hoạt động sôi nổi, sau khi ca hát nhảy múa xong, cũng đã đến lúc nên ăn tối. Dĩ nhiên Thôi Chí Minh sẽ đặt một phòng hạng sang của nhà hàng, mời mọi người ăn một bữa thịnh soạn.

"Đây là nhà hàng lớn của nhà họ Nhạc, tôi đã đặt một phòng VIP ở đây rồi”, đến trước một nhà hàng năm sao, Thôi Chí Minh chỉ tay về phía nhà hàng và nói với mọi người: “Tôi nghe nói gia chủ nhà họ Nhạc và tất cả mọi người trong nhà bọn họ đều thích ăn những món ăn chính hiệu miền Bắc, vì vậy mới mở nhà hàng lớn này, các món ăn miền Bắc ở đây đều là những món ngon chính hiệu nhất của thủ đô”.

“Đúng không, Tiểu Nhã?”

An Nhã sừng sờ một lát, sau đó nói:

"Đúng vậy, nhà hàng này được mở từ rất lâu rồi lúc đó ông nội của tôi vẫn còn sống. Em trai Nhạc Huy của tôi thích ăn những món chính hiệu miền Bắc nên ông nội của tôi mới đặc biệt mở nhà hàng này, mỗi lần Nhạc Huy từ trường học trở về nhà, ông nội tôi đều dẫn em ấy đến đây ăn cơm”.

An Nhã nói xong, vô thức liếc nhìn Nhạc Huy một cái.

Đám người Thôi Chí Minh nghe thấy vậy đều không nhịn được mà ghen tỵ với Nhạc Huy, ông cụ nhà họ Nhạc đúng là rất thương yêu cháu trai mình. Để thỏa mãn sở thích ăn uống của cháu trai, mà ông ấy còn đặc biệt xây dựng một nhà hàng năm sao như vậy.

“Tiểu Nhã, khi nào giới thiệu cậu chủ cho chúng tôi quen biết một chút, chúng tôi đều chưa từng gặp cậu chủ, bây giờ cậu ấy cũng đang ở thủ đô à?”

“Cô An Nhã, giới thiệu cậu chủ cho chúng tôi làm quen đi”.

Đám người Thôi Chí Minh vội vàng nói.

Khi những người này gọi một cậu chủ nào đó, bọn họ thường thêm họ của người đó vào phía trước chữ cậu chủ, để nhận biết người đó thuộc dòng họ nào. Nhưng khi gọi cậu chủ của nhà họ Nhạc, thì bọn họ liền gọi thẳng hai chữ “cậu chủ”.

Tại sao? Bởi vì khắp cái thủ đô này và thậm chí cả nước Hoa, chỉ có một cậu chủ được người khác gọi mà không cần thêm họ vào phía trước. Đó chính là cậu chủ của nhà họ Nhạc.

Ngay cả Thôi Chí Minh cũng gọi thẳng là cậu chủ, nhưng là do bọn họ không biết tên đầy đủ của cậu chủ nhà họ Nhạc. Có lẽ là bởi vì quanh năm suốt tháng Nhạc Huy đều không ở thủ đô, sự hiện diện của anh cũng dần ít đi, không chỉ có bọn họ, mà còn có rất nhiều người không biết con trai của Nhạc Thiên Hùng tên là gì.

An Nhã nghe thấy vậy, không nhịn được mà bật cười, cô ấy vừa cười vừa nói:

“Chuyện này… tôi nghĩ là không cần thiết phải như vậy, thật ra Nhạc Huy nhà chúng tôi chỉ là người bình thường thôi. Cho dù đứng trước mặt mọi người thì chưa chắc mọi người sẽ nhận ra em ấy”.

Nhìn thấy An Nhã tinh ranh như vậy, Nhạc Huy đứng ở bên cạnh cười thầm.

Nhưng An Nhã nói đúng, bây giờ anh đang đứng ở đây, đám người này chưa từng gặp anh nhưng vẫn kính cẩn gọi anh một tiếng cậu chủ.

“Sao có thể nói vậy được!”, Thôi Chí Minh vội vàng nói: “Cậu chủ là cháu đích tôn của nhà họ Nhạc, như rồng bay phượng múa trên trời, anh ấy mà là người bình thường thì chúng tôi không phải càng bình thường hơn sao, mọi người nói có đúng không?”

Đám người Khang Thiếu Dương, lập tức giống đám chó biết vâng lời vội vàng gật đầu lia lịa:

“Đúng, đúng, sao cậu chủ có thể là người bình thường được".

“Nếu cậu chủ là người bình thường, vậy thì đám chúng tôi đây đều rất rẻ mạt hay sao, ha ha!”

Nhìn thấy những người này tâng bốc mình như vậy, cuối cùng Nhạc Huy không nhịn được mà bật cười.

Nụ cười này của anh lập tức thu hút sự chú ý của đám người Thôi Chí Minh, tất cả mọi người đều tức giận nhìn chằm chằm anh và nói:

“Anh kia, anh cười cái gì? Anh có ý gì, cậu chủ mà anh cũng có thể coi thường sao?”