Sự Trả Thù Màu Đỏ

Chương 13: Ngày đầu tại trường mới (Part 4)




Vừa đi trong hoa viên cùng 3 người kia, Yuuto vẫn không ngừng suy nghĩ về biểu cảm của Rin. Lúc nóng lúc lạnh, lúc băng giá, lúc ấm áp, cứ như thời tiết, chả biết đường nào mà đối phó. Để tránh làm hại tim mạch, Yuuto quyết định hỏi Kouta đang đi bên canh.

- Kouta này, tớ có chuyện muốn hỏi cậu.

- Chuyện gì vậy? - Kouta quay sang.

- Khi nãy trên đường đi học, cậu bảo Rin có biểu hiện hiền lành là có lí do phải không? Cậu có thể giải thích cho tớ lí do Rin làm vậy được không?

- À..Chuyện đó hả. - Kouta ôn tồn. - Lúc nãy Rin có nói với cậu là khi ở trong học viện thì cậu phải cẩn thận lời ăn tiếng nói phải không? Thực ra việc đó là do chú Kazuki (Bố Natsuki và là bố Rin hàng FAKE) nói với cô ấy đấy. Tập đoàn Minohara tuy là "Kẻ thù" (nói dối) của chúng ta, nhưng đó vẫn là đối tác quan trọng của Chủ tịch, nên chúng ta không thể làm mất mặt danh dự của ngài Hiệu trưởng được. Ý thức được điều đó nên cho dù phải giả vờ ôn hòa, hiền lành đi nữa, Rin vẫn chấp nhận. Đó là chưa kể rằng 70% học sinh là các thiếu gia tiểu thư của các tập đoàn lớn trong nước và thế giới, vậy nên giữ mối quan hệ thân thiện với họ cũng có lợi cho nhà Yamazaki trong các công chuyện, các hợp đồng,... Vì vậy có đôi lúc tính cách cô ấy hơi khó đoán, nhưng chủ yếu vẫn là lạnh lùng lắm nhé. Cô ấy chỉ hiền lành trong các ngày đi học, các buổi lễ hay dạ tiệc gì đó thôi. Tuy rằng nếu người ta biết thì cô ấy sẽ mang tiếng là con người giả tạo, nhưng từ lâu lắm rồi, cô ấy đã không còn cái thứ cảm xúc vui vẻ ôn hòa đó. Cậu cứ coi như là cô ấy đang diễn một vở kịch tình bạn ấy, rồi cậu sẽ hiểu. Lạnh lung là bản tính vốn có của cô ấy, cô ấy làm vậy cũng cảm thấy khó chịu lắm, nhưng vì danh dự gia đình nên phải giả vờ như cậy thôi. Vậy nên nếu cậu muốn làm thân với cô ấy thì nên lựa thời điểm thích hợp. Nhưng cậu vẫn không được quên rằng cậu nên cẩn thận vì đây là danh dự của Hội học sinh cũng như là danh sự của Học viện và Hiệu trưởng. Nên tớ mong cậu cẩn thận.

- Ừm…Thì ra là vậy. Tớ hiểu. – Yuuto gật đầu, ra vẻ hiểu chuyện. Nhưng bên trong, cậu nghĩ thế này đây: “What??? Chỉ là đóng giả thôi à…Hiccc…Thật là đau lòng…Mình thích cô ấy ở hình dạng thục nữ hơn, chứ ở cái hình mẫu lạnh te kia, thấy mà phát khiếp, cứ như quỷ cái vậy…Hiccc…Buồn quá…Giá như cô ấy ở hình mẫu này suốt đời thì tốt biết mấy, mình sẽ không bị bắt nạt, sẽ được thể hiện bản lĩnh đàn ông của mình, cưa đổ cô ấy chứ…Haayyyyy...Chỉ là tính cách hàng FAKE thôi, nếu vậy thì trong lúc cô ấy còn hiền thục, mình sẽ cố gắng chiêu trò để cưa đổ cô ấy…Hahaha!!!” =>Một ý nghĩ không được trong sáng cho lắm.

Một lúc sau, cả bốn người đã đứng trước cửa phòng Hiệu trưởng, tại đây, màn kịch để bảo vệ danh tính được bắt đầu. Rin quay sang nói với 3 người còn lại:

-Các cậu đứng đây chờ một lát nhé, tớ vào gặp Bố để bàn chuyện của Yuuto nhé. 

-Ừm, cậu đi đi. – Cả ba người đồng thanh.

Rin bước tới, gõ cửa

“Cộc…cộc…cộc”

-Bố ơi, con là Rin đây, con có chuyện muốn gặp bố một chút. – Rin lên tiếng.

-Rin hả, vào đi con. – Bên trong có tiếng nói vọng ra, là một giọng nói dịu dàng nhưng không kém phần uy nghiêm.

“Cạch”, Rin mở cửa bước vào.

-Con chào bố, chúc bố buổi sáng tốt lành. – Rin lên tiếng.

Người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay khẽ quay người lại, ông chính là Fujioka Kazuki, Hiệu trưởng của Học viện Tư thục Sakura, là bạn thân từ Hồi học cấp 3 của bố mẹ Rin và cũng chính là bố ruột của Fujioka Natsuki. Ông là một người giống như Chủ tịch Haruka, là một người nghiêm khắc trong công việc nhưng rất dịu dàng với gia đình và rất tốt bụng. Ngài khá đẹp troai, đã từng đấu tranh với ngài Haruka trong cuộc thi Sắc đẹp của Học viện Sakura ngày xưa, cùng với phu nhân Yuriko và bà Miyuki- mẹ của Natsuki, cả 4 người đều là bạn bè thân thiết với nhau từ hồi đó cùng với bố mẹ của Hiro và Kouta. Ông rất yêu thương Natsuki và cũng rất yêu quý Rin và Ryuuki, luôn coi 2 đứa con của bạn mình như con ruột. Ngoài ra ông cũng là một thành viên chủ chốt của SJC cùng với bà Miyuki mà hồi cấp 3, ông đã gia nhập và ông là một tay súng cừ khôi. Chính vì những điều đó mà ngài Haruka tin tưởng giao cho ông điều hành Học viện Sakura.

-Chào con Rin, chúc con buổi sáng tốt lành. – Khẽ quay người lại, ngài Kazuki nói, trên môi nở nụ cười ấm áp. Ngài đang ngồi trong bàn làm việc khá lớn, trong căn phòng khá lớn chỉ có bộ bàn làm việc ở phía dưới căn phòng, một bộ bán ghế tiếp khách sang trọng ở giữa phòng. Bên trái căn phòng là chiếc tủ tường khá lớn có thể nhìn thấy bên trong những chiếc cúp, những huy chương, những tấm giấy chứng nhận được trưng bày một cách trang trọng cùng với những bộ ấm trà được dung để tiếp khách để ở tầng dưới của chiếc tủ và những loại trà thượng hạng. Bên phải căn phòng là những bức ảnh, những bức tranh đẹp tuyệt mà học sinh các khóa tặng cho Học viện. Còn có những bình hoa được chuẩn bị cẩn thận với đủ sắc màu làm cho căn phòng trở nên ấm áp. Căn phòng của người đứng đầu Học viện nhưng rất bình dị…Chắc vậy.

Quay lại cuộc trò chuyện, Rin nở trên môi một nụ cười đáp lại nụ cười của ngài Kazuki, cô trình bày vấn đề bằng một giọng nói tôn kính:

-Thưa bố, con đã mang học sinh mới đến Học viện hôm nay, chắc việc này bố cũng đã nghe bố Haru nói. Con hy vọng là bố có thể sắp xếp cậu ấy vào lớp A của năm nhất cùng với con, Koutarou và Chihiro. Như vậy con có thể quan sát cậu ta cũng như đảm bảo cậu ta sẽ không gấy rối trong Học viện. Con mong bố sẽ giúp con trong chuyện này.

- Được chứ, con cứ mang cậu ta đến lớp của con đi, giấy tờ ta sẽ làm giúp con. Con chỉ cần quan sát cậu ta cẩn thận là được rồi. – Ngài Kazuki nói bằng một giọng nói nhẹ nhàng.

-Con cảm ơn bố vì đã giúp con trong nhiệm vụ lần này và con cũng xin lỗi vì đã khiến bố và mẹ Miyuki phải lâm vào tình thế nguy hiểm trong nhiệm vụ. Con rất xin lỗi. – Rin cúi đầu.

- Không, không sao đâu, ta và Miyu đã nói với Haru và Yuri rồi, con không phải lo. Chỉ cần là nhiệm vụ cần đến sự giúp đỡ của ta thì ta sẽ cố gắng giúp đỡ con.- Ngài Kazuki xua tay đáp. – Nhưng Rin này, con không cần phải làm nhiều như vậy vì ta và Miyu đâu. Natsuki nó cũng đã mất lâu rồi, đó cũng không phải là lỗi của con, con không cần phải mạo hiểm như vậy đâu. Nhỡ con có xảy ra chuyện gì thì làm sao ta ăn nói với Haru và Yuri đây. – Ngài Kazuki lo lắng.

- Bố không cần phải lo cho con đâu, bố Kazu. Con làm việc này để trả lại mối thù cho Natsuki mà, và cũng vì chính con nữa. Con sẽ cẩn thận mà, bố không cần lo đâu. – Rin cười trấn an ngài Kazuki.

-Nếu con đã nói như vậy thì ta không ý kiến nữa. Mà cậu học sinh mới – Kousaki Yuuto – đó, tuy đã nghe qua tình hình từ Haru, nhưng cậu ta có đủ khả năng vào lớp A không? Ta thấy không ổn cho lắm. 

- Về việc đó thì con đã điều tra trước rồi, bố không cần lo. Cậu ta khá thông minh, chỉ số IQ cũng khá cao. Tuy bề ngoài thường tỏ ra ngốc nghếch nhưng cậu ta cũng khá giỏi đấy. Con chắc là cậu ta sẽ khiến cho bố cũng như Kouta và Hiro bất ngờ đấy. 

- Ồ…Nếu Rin đã nói vậy thì ta muốn xem mặt cậu ta lắm, mau gọi cậu ta vào đây. Cả Kouta và Hiro nữa.

- Con sẽ đi ngay ạ.

Rin bước ra phía cửa, mở cửa và gọi:

-Kouta, Hiro, Yuuto…Ngài Hiệu trưởng muốn gặp 3 cậu này.

- À..Ừ…Tụi tớ đến ngay. – Hiro nhanh nhảu đáp. – Nào Yuuto, đến lúc phải đi rồi. Nhanh chân lên nào.

- Hả…À Ừ…Tớ đến ngay. – Yuuto hơi ngây người nhưng cũng nhanh chân bước vào phòng cùng Kouta và Hiro.

- Chào buổi sáng, chúc ngài một ngày tốt lành, ngài Hiệu trưởng. – Cả ba cúi đầu, đồng thanh.

- Chào các con, chúc các con buổi sáng tốt lanh. – Ngài Kazuki cười nhẹ. – Chà, Kouta và Hiro lớn rồi nhỉ. Trông xinh trai xinh gái gớm nhỉ!

- Cảm ơn bố Kazuki, bố trông vẫn phong độ như ngày nào – Hiro cười, nháy mắt với ngài Kazuki.

Cả 5 người cùng cười to. Ngài Kazuki quay sang Yuuto, cười và hỏi:

-Cậu chắc là học sinh mới phải không?

- A…Dạ vâng…Con tên Kousaki Yuuto, rất mong được ngài giúp đỡ. – Yuuto lung túng cúi đầu đáp.

- Ta cũng vậy. Ta là Yamazaki Kazuki, Hiệu trưởng của Học viện Sakura, rất mong cậu giúp đỡ. – Ngài Kazuki cười trấn an Yuuto bé nhỏ.

- Vâng…- Yuuto đáp. Cậu thầm nghĩ:”Đây là cha của Rin sao, trông ngài ấy thật thân thiện, chứ không lạnh lùng như Rin”. Vừa nói cậu vừa quay qua nhìn Rin đang nói chuyện với Kouta và Hiro.

-Cũng sắp đến giờ vào học rồi, tụi con xin phép đi trước đây. – Rin xem đồng hồ và nói.

- Ừ…Vậy các con đi đi. 

- Tụi con xin phép. – Cả 4 cúi đầu và đi ra ngoài. Cửa phòng đóng lại, ngài Kazuki ngả người ra phía sau ghế. Ngài thầm nghĩ: Chúc con may mắn Rin!