Sự Trả Thù Hoàn Hảo

Chương 20




Ngày thứ hai trôi qua, Sở Công an huyện vẫn không có bất cứ thu hoạch gì về hành tung của nhóm tội phạm bắt cóc.

Sau khi tiến hành điều tra, khả năng bọn tội phạm ẩn náu ở đường An Lạc đã bị loại bỏ. Công việc điều tra dò hỏi ở khu vực lân cận không hề có tiến triển gì, khi Giang Tiểu Binh mất tích không có người chứng kiến. Thông tin tìm hiểu được qua bạn bè của Giang Tiểu Binh cũng vậy, không có thêm bất cứ manh mối nào.

Sở Công an huyện đã gửi đoạn băng ghi hình theo dõi ô tô - nội dung trọng điểm cần điều tra cho Sở Công an thành phố, nhưng vì độ sáng quá thấp, độ phân giải của camera theo dõi thấp, việc xử lý hình ảnh cần có thời gian, hơn nữa kết quả xử lý cuối cùng cũng có thể không được rõ lắm.

Đến ngày thứ ba, Vương Lệ Cầm sốt ruột không yên, liên tục gọi điện thoại đến hỏi xem đã bắt được bọn tội phạm hay chưa, khiến Vương Các Đông vô cùng phiền não, đành cố gắng tìm lời an ủi.

Đến chiều, Vương Lệ Cầm lại gọi điện thoại đến bảo cô ta đã hẹn mấy người bạn để vay tiền, bây giờ sẽ đi viết giấy vay nợ, đồng thời chuyển tiền vào tài khoản của cô ta, hẹn trước với ngân hàng, sáng sớm ngày hôm sau là có thể rút được ba triệu tệ.

Căn cứ vào hai điểm, một là bọn tội phạm không cho con tin nói chuyện điện thoại, hai là tình trạng tai của con tin, Vương Các Đông phán đoán Giang Tiểu Binh đã chết, nhưng phán đoán này chỉ là suy luận hợp lý dựa trên những manh mối đã biết, nếu xem xét một cách cẩn trọng từ góc độ của một chuyên gia hình sự, hiện giờ vẫn chưa có chứng cứ để kết luận Giang Tiểu Binh đã chết. Nếu nói với Vương Lệ Cầm, e là cô ta sẽ lập tức mất bình tĩnh, không thể kiểm soát nổi, lúc đó muốn đấu trí với bọn tội phạm để tất cả bọn chúng sa lưới sẽ rất khó khăn.

Vì vậy, dù là xét về tình hay về lý, anh đều không thể nói với Vương Lệ Cầm về phán đoán chưa được kiểm chứng của mình.

Sau khi suy đi tính lại cẩn trọng, Vương Các Đông đồng ý để Vương Lệ Cầm đi chuẩn bị tiền, bên anh cũng chuẩn bị toàn bộ kế hoạch hành động ngày mai, nếu bọn bắt cóc lại gọi điện đến, nhất định phải yêu cầu được nói chuyện với Giang Tiểu Binh qua điện thoại.

Nếu bọn bắt cóc kiên quyết không đồng ý, thì khả năng Giang Tiểu Binh đã bị hại là rất lớn, lúc đó sẽ cử cảnh sát mặc thường phục đi cùng Vương Lệ Cầm, mang theo tiền giả để nhử bọn tội phạm. Khi đó trọng tâm công việc sẽ không phải là giải cứu con tin, mà là bắt hung thủ.

Nếu bọn tội phạm đồng ý cho Giang Tiểu Binh nói chuyện điện thoại, chứng minh được là Giang Tiểu Binh chưa chết, lúc đó dùng tiền thật hay tiền giả để trao đổi, Vương Các Đông cũng đã lên sẵn kế hoạch. Anh đã tính toán kĩ lưỡng, chỉ cần bọn tội phạm dám trao đổi, anh nhất định sẽ không cho chúng có cơ hội chạy thoát.

Sau khi đã bố trí xong công việc, buổi tối hôm đó, đầu tiên Vương Các Đông cử cảnh sát mặc thường phục kiểm soát chặt những con đường chủ yếu, theo dõi xem có kẻ khả nghi nào rình mò ở khu vực gần đó hay không, sau khi xác nhận là không có, anh và sáu cảnh sát hình sự mặc thường phục lặng lẽ đến nhà Vương Lệ Cầm trong đêm tối, tránh không để bất cứ người nào biết.

Vương Các Đông mang đến một túi "tiền" rất lớn, số tiền này được chia thành từng cọc, mỗi cọc một trăm nghìn tệ theo yêu cầu của bọn tội phạm, có điều mặt trên và mặt dưới của mỗi cọc tiền là hai tờ một trăm tệ tiền thật, ở giữa đều là phiếu dùng để thực tập đếm tiền giấy của nhân viên ngân hàng, mặt bên của cọc tiền đã được quét màu, nếu không mở ra thì rất khó phân biệt được thật giả.

Vương Các Đông dặn dò Vương Lệ Cầm kĩ lưỡng về nội dung trao đổi với bọn bắt cóc, bao gồm cả cách ứng phó trong các tình huống có thể xảy ra, tất cả mọi người đều trong trạng thái sẵn sàng hành động, chuẩn bị ngày mai bắt nhóm tội phạm.

Chín giờ sáng ngày hôm sau, điện thoại di động của Vương Lệ Cầm đổ chuông, thấy là một số lạ, mọi người lập tức hành động theo kế hoạch.

Nhân viên kỹ thuật của Sở Công an huyện lập tức bắt đầu dò tìm tín hiệu, tất cả những người có mặt ở hiện trường đều đeo tai nghe không dây, có thể đồng thời nghe được cuộc đối thoại và mệnh lệnh của Vương Các Đông, Vương Các Đông đeo một chiếc mic nhỏ dùng để đưa ra chỉ thị, cũng có thể trực tiếp đối thoại với bọn tội phạm qua điện thoại di động.

Vương Lệ Cầm nghiến răng, vẫn phải nghe điện thoại.

Đối phương nói với giọng rất thoải mái: "A lô, vẫn là tôi. Có bất ngờ không, hay là không bất ngờ? Có chờ đợi không, hay là không chờ đợi?"

Vương Lệ Cầm nhìn Vương Các Đông, ánh mắt tỏ ý cần giúp đỡ, đúng là Vương Các Đông đã hướng dẫn cô đối phương nói gì thì ứng phó thế nào… nhưng Vương Các Đông không hướng dẫn cô nếu đối phương mở đầu bằng một đoạn chẳng hiểu ý tứ ra làm sao thì ứng phó thế nào.

Vương Các Đông ra hiệu bằng khẩu hình miệng: "Hỏi hắn trao đổi thế nào?"

Vương Lệ Cầm đành nói: "Hôm nay nộp tiền chuộc phải không?"

"Tất nhiên rồi, không phải chúng tôi đã cho cảnh sát thời gian là ba ngày sao, tiếc là bọn chúng quá ngu ngốc, không tìm ra chúng tôi, giờ tôi cũng không thích chơi tiếp nữa. Ba triệu tệ đã chuẩn bị xong chưa?"

"Vẫn… vẫn ở ngân hàng."

Đối phương có vẻ hơi bực bội: "Sao vẫn chưa rút ra? Nếu chị không muốn mất tiền để đổi lấy mạng con trai chị thì cũng không cần lãng phí thời gian nữa đâu!"

Vương Lệ Cầm vội đáp: "Ba triệu tệ, một khoản tiền lớn như thế phải hẹn trước với ngân hàng, vừa hẹn hôm qua, hôm nay… hôm nay sẽ rút được ngay."

Đối phương cười bảo: "Hóa ra là hôm qua mới hẹn à, xem ra mấy hôm trước cái ông Vương giám đốc Sở Công an chuyên phụ trách điều tra hình sự vô cùng lợi hại ấy chắc là rất đỗi tự tin, cho rằng nhất định sẽ tóm được tôi hả, ha ha. Xin lỗi nhé, thời gian hết rồi, tôi phải ngắt điện thoại đây, lát nữa nói chuyện tiếp."

Nói rồi liền ngắt luôn điện thoại.

Nhân viên kỹ thuật lập tức nói với Vương Các Đông: "Anh cả, vẫn là số mới, thời gian quá ngắn chưa dò tìm được tín hiệu đã ngắt điện thoại rồi."

Vương Các Đông hừm một tiếng, quay đầu đi, không nói gì.

Mấy phút sau, đối phương quả nhiên lại gọi điện thoại đến, vẫn là một số mới: "A lô, vẫn là tôi, ha ha, có phải là chị thấy tôi cứ như ma ám không? Bây giờ chị đi rút tiền trước đi, nhớ là mỗi cọc tiền một trăm nghìn tệ, sau đó tôi sẽ thông báo cho chị cách thức trao đổi. Đúng rồi, chị đừng có nghĩ đến chuyện dùng tiền giả, nếu là tiền giả tôi sẽ giết con tin luôn. Còn nữa, chị nói với cái ông Vương giám đốc Sở Công an chuyên phụ trách điều tra hình sự vô cùng lợi hại ấy là, nghe trộm điện thoại thì tôi không để ý, nhưng đến lúc trao đổi mà còn cử người đi theo là tôi sẽ nổi giận thật đấy."

Tất cả mọi người đều tái mặt, không ít cảnh sát mới vào nghề thầm nghĩ trong lòng, làm sao bọn bắt cóc lại biết được là chúng ta đã theo dõi điện thoại?

Vương Các Đông không hề bất ngờ, bọn tội phạm đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, hiển nhiên sẽ ý thức được là một khi cảnh sát đã nhúng tay vào thì chắc chắn sẽ không rút lui, tất nhiên sẽ theo dõi điện thoại di động của Vương Lệ Cầm.

Vương Lệ Cầm làm theo chỉ thị, hỏi: "Đợi đã, trước khi rút tiền, tôi muốn nghe giọng con trai tôi."

Đối phương đáp: "Tại sao tôi phải đáp ứng điều kiện này của chị?"

Giọng Vương Lệ Cầm nghèn nghẹn: "Các anh… các anh chưa lần nào cho tôi nghe giọng con trai tôi, có phải là… có phải là nó đã bị các anh…"

"Ồ… Tôi hiểu rồi, chị lo là Giang Tiểu Binh đã chết, bây giờ chúng tôi yêu cầu chị nộp tiền chuộc chỉ là để lừa tiền của chị đúng không?"

Mọi người đều không ngờ tên tội phạm lại trực tiếp nói thẳng ra suy nghĩ của họ.

Đối phương tiếp tục nói: "Được thôi, hôm nay Giang Tiểu Binh đang ở cạnh tôi, tôi chẳng có lý do gì không cho chị nói chuyện với nó. Có điều tôi chỉ cho chị mấy giây thôi đấy."

Sau đó từ điện thoại vọng ra tiếng bước chân của tên bắt cóc, mấy giây sau giọng của đối phương lại vang lên, "Bây giờ tao cho mày mở miệng, mày chỉ được nói chuyện với mẹ mày mấy giây, nếu mày nói ra chỗ đang đứng, tao sẽ giết mày luôn, nghe rõ chưa?"

Một giây sau, một giọng nói vọng ra: "A… a… mày định làm gì, đừng… a …" Giọng của Giang Tiểu Binh bị ngắt ở đó.

"Tiểu Binh, Tiểu Binh ơi, con làm sao thế, làm sao thế? Anh làm gì Tiểu Binh rồi?" Vương Lệ Cầm cuống lên hỏi.

"Không làm gì cả, chẳng phải là chị muốn nghe giọng của nó à, tôi chỉ chạm vào vết cắt ở tai của nó để nó nói vài câu cho chị nghe thôi mà. Chị có cần nói chuyện tiếp với nó không? Bây giờ trong tai nó có máu đông, tôi nói, nó cũng nghe không rõ lắm, chắc cũng không nghe rõ được lời chị nói đâu, có cần tôi lấy sạch máu cục trong tai nó ra để chị nói chuyện với nó không?"

Vương Lệ Cầm vội lắc đầu: "Không cần, không cần… Tôi xin các anh đừng hành hạ nó nữa, tôi nhất định sẽ giao tiền cho các anh, xin các anh tha cho nó."

Đối phương cười đáp: "Hợp tác như thế có phải là vui vẻ không, yên tâm, chỉ cần giao xong tiền là Giang Tiểu Binh sẽ được thả. Chúng tôi cũng không muốn giết Giang Tiểu Binh, án hình sự đối với các vụ bắt cóc và án giết người khác nhau rất lớn. Tôi hiểu rõ pháp luật hơn các người. Nếu không phải là bị dồn vào tình thế vạn bất đắc dĩ, chúng tôi cũng không muốn giết người. Chỉ cần chị ngoan ngoãn phối hợp, mọi việc sẽ suôn sẻ. Chị đi rút tiền đi, một tiếng nữa gặp."

Nói xong, lại ngắt điện thoại.

Vương Các Đông cau mày hỏi: "Giọng nói vừa nãy có phải là Giang Tiểu Binh không?"

Vương Lệ Cầm khẳng định chắc chắn, đồng thời lo lắng hỏi: "Anh Vương, bây giờ có phải đi rút tiền không, các anh có chắn chắn cứu được Tiểu Binh không?"

Vương Các Đông phiền não day huyệt thái dương, anh vẫn không nghĩ ra được, tại sao Giang Tiểu Binh vẫn còn sống?

Nghe cách nói của đối phương, có vẻ là chúng không muốn cho Giang Tiểu Binh nói nhiều vì Giang Tiểu Binh biết là lúc đó mình đang ở đâu, sợ Giang Tiểu Binh sẽ nói ra chỗ ẩn náu của bọn chúng. Điều này cũng phù hợp với lập trường của bọn tội phạm. Đồng thời cũng cho thấy nhóm tội phạm này cao tay hơn những phần tử tội phạm thông thường rất nhiều, cẩn trọng hơn rất nhiều.

Rất nhiều phần tử tội phạm thông thường, tự cho là mình thông minh, tự cho là tinh thần cảnh giác của mình rất tốt, nhưng thường thì cứ đối thoại với cảnh sát qua điện thoại là vô thức bị mắc bẫy, đến lúc bị bắt vẫn không hiểu tại sao.

Nhưng nhóm tội phạm này rất tỉnh táo, không lo lắng, căng thẳng, mọi kế hoạch đều được thực hiện một cách nhịp nhàng theo tiết tấu của chúng, không hề bị loạn nhịp vì sự can thiệp của cảnh sát. Thực sự là đối thủ khó lường.

Đồng thời, những gì xảy ra khi nãy cũng cho thấy, trước đó tên bắt cóc nói hắn là người trung gian, Giang Tiểu Binh không ở cạnh hắn, là nói thật. Nếu vậy, việc đem cái tai đã được làm chín có thể chỉ là một tên nào đó trong nhóm tội phạm hơi biến thái, không nhằm mục đích che giấu việc Giang Tiểu Binh đã chết.

Vương Các Đông suy nghĩ một lát rồi bảo: "Cậu Lý, cậu cùng đến ngân hàng để rút tiền đi."

Khi họ đã đi khỏi, Lâm Kiệt sát lại gần, nói khẽ: "Anh cả, anh để Vương Lệ Cầm đi rút tiền thật à, chúng ta dùng tiền thật trao đổi với bọn bắt cóc?"

"Đợi lát nữa xem bọn bắt cóc định trao đổi thế nào rồi quyết định. Vẫn cứ phải đến ngân hàng, biết đâu bọn bắt cóc vẫn đang theo dõi Vương Lệ Cầm mà chúng ta không phát hiện ra thì sao, bọn chúng không thấy Vương Lệ Cầm đến ngân hàng, tất sẽ nghi ngờ là tiền giả. Giờ chúng ta đã biết Giang Tiểu Binh còn sống, thì việc đầu tiên là phải đảm bảo được sự an toàn của Vương Lệ Cầm và con tin, sau đó mới là đảm bảo tiền không rơi vào tay bọn tội phạm."

"Có điều, em vẫn nghi ngờ, bọn tội phạm có thật sự dám đến nhận tiền chuộc hay không?"

Vương Các Đông đáp: "Nếu bọn tội phạm đến nhận tiền chuộc, có khả năng xảy ra ba tình huống, một là bọn chúng trực tiếp dẫn Giang Tiểu Binh đến, nếu tình huống này xảy ra, chúng ta sẽ bao vây chặt, tới lúc đó cử chuyên gia và xạ thủ bắn tỉa cùng đến hiện trường, sử dụng đồng thời cả liệu pháp mềm dẻo và biện pháp cứng rắn, chắc chắn cuối cùng bọn chúng sẽ đầu hàng hết. Tình huống thứ hai là bọn chúng cử tên trung gian khi nãy đến, những tên khác tiếp tục nấp cùng Giang Tiểu Binh ở phía sau, trong trường hợp này, đầu tiên phải khống chế được tên trung gian, sau đó nghĩ cách tóm gọn những tên còn lại, cứu con tin. Tình huống thứ ba, bọn tội phạm yêu cầu chúng ta để tiền ở một chỗ nào đó, sau đó sẽ đến lấy. Chỗ này cảnh sát sẽ không thể mai phục ở gần đó để theo dõi được, chúng ta phải để thiết bị định vị GPS trong tiền, bọn bắt cóc mà dám cầm tiền thì chỉ còn con đường chết."

Lâm Kiệt nói: "Nhưng bây giờ chúng ta vẫn chưa biết gì về tình hình của bọn bắt cóc, cho dù là tình huống nào đi nữa, chắc chắn bọn bắt cóc cũng không thể chạy thoát được, nhưng sợ là không đảm bảo được an toàn tính mạng cho Giang Tiểu Binh."

Ánh mắt của Vương Các Đông thoáng một sắc lạnh, anh khẽ gật đầu nói: "Đúng vậy, cho dù là tình huống nào, Giang Tiểu Binh đều có khả năng bị hại, tùy thuộc vào tình hình cụ thể để đưa ra phương án xử lý vậy, tình huống xấu nhất là tặng cho đối phương một thằng Giang Tiểu Binh, tóm gọn toàn bộ bọn chúng, không để tên nào thoát."

Sự việc đến nước này, với một vụ bắt cóc mà không biết được tội phạm và con tin ở chỗ nào, thì không thể trực tiếp giải cứu được con tin, nhưng vẫn phải tiến hành trao đổi. Vương Các Đông chuẩn bị phương án sẵn sàng đối phó với cả ba tình huống có khả năng xảy ra.

Khi trao đổi, nếu bọn tội phạm trực tiếp dẫn con tin đến là tốt nhất, nhưng bọn bắt cóc này giảo hoạt như vậy, Vương Các Đông đoán bọn chúng chắc chắn sẽ nhận tiền trước, rồi tiếp tục giữ Giang Tiểu Binh làm con tin để đảm bảo sự an toàn cho mình.

Nếu bọn chúng tưởng sử dụng biện pháp này là có thể tiếp tục uy hiếp được cảnh sát, hừm, quá ngây thơ đấy, Vương Các Đông đã có cách đối phó với bọn này.