7
Buổi tối, Giang Đình Nhu và Cố Tiêu cãi nhau một trận rất to mà xưa nay chưa từng có.
Nguyên nhân rất dễ hiểu, sau khi Giang Đình Nhu đặt cọc tiền váy cưới thì đã mua thêm rất nhiều thường phục mà Tề Phong thiết kế.
Bây giờ cô ta đã gầy đi rất nhiều, đương nhiên quần áo đều phải mua mới, mà sau khi mua quần áo thì sẽ phải thay đổi cả trang sức và phụ kiện cho phù hợp.
Cố Tiêu đang tham dự hội nghị, nghe các cổ đông báo cáo về tổng doanh thu không mấy khả quan của công ty vốn đã không vui, sau khi hội nghị kết thúc còn nhận được tin nhắn thông báo tất cả các thẻ tín dụng của hắn đều bị tiêu gần hết.
Hắn lập tức nổi giận.
Giang Đình Nhu hoàn toàn không hiểu vì sao Cố Tiêu lại nổi giận.
Cô ta sinh ra trong một gia đình giàu có, trước đây dựa vào cha mẹ, sau này dựa vào hôn phu, bản thân cô ta chưa từng kiếm ra một đồng tiền nào nên giờ phút này chỉ cảm thấy vô cùng oan ức.
“Chẳng lẽ anh muốn em không có quần áo để mặc?!” Giang Đình Nhu đỏ mắt gào thét, “Em và anh yêu nhau nhiều năm như vậy, anh còn không chịu chi tiền cho hôn lễ, Cố Tiêu, anh đừng khiến em cảm thấy em đã yêu sai người rồi!”
Trước đây tuy tính cách của cô ta đanh đá và ngạo mạn, nhưng cô ta vẫn vô cùng xinh đẹp.
Mà giờ phút này, tóc tai rũ rượi, gào thét điên cuồng, cô ta chỉ giống như một người đàn bà điên mà thôi.
Biết làm sao được, cơm dinh dưỡng hầu như không có carbohydrate khiến cho cô ta nhanh chóng gầy đi, đồng thời càng lúc càng trở nên dễ cáu gắt và bực bội.
Cố Tiêu hoảng sợ nhìn cô gái đang gào thét vào mặt hắn.
Chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn, tôi có thể thấy được tình yêu nhiều năm đã bắt đầu trở nên sụp đổ.
Mà, chuyện này mới chỉ là bắt đầu mà thôi.
…
Đêm hôm ấy, mãi một lúc sau Giang Đình Nhu và Cố Tiêu mới có thể hòa bình nói chuyện với nhau, sau khi tắm rửa xong bọn họ liền chuẩn bị làm chuyện thân mật.
Trong khoảng thời gian này, bởi vì công ty của Cố Tiêu sắp ra mắt sản phẩm mới nên hắn thường phải tăng ca đến đêm, đã mấy tuần rồi hai người bọn họ không gần gũi với nhau.
Vốn dĩ nên là một đêm nhu tình mật ý, nhưng khi Cố Tiêu chạm vào Giang Đình Nhu, hắn chợt phát hiện ra điểm bất thường.
Làn da khắp cơ thể của Giang Đình Nhu đều nhăn nheo nhão dính, cho dù ánh đèn mờ ảo cũng không thể che được những khuyết điểm xấu xí đó.
Không còn cách nào, ai bảo tốc độ cô ta giảm cân quá nhanh, lại không chịu vận động nên làn da không đàn hồi kịp, bây giờ lại tựa như đắp một lớp da giả, thậm chí có thể nhéo lên từng mảng da thừa.
Cố Tiêu lập tức ngồi dậy, hắn nói, “Anh chợt nhớ ra hôm nay phải tăng ca,”
Tôi đứng trong khuôn viên biệt thự nhìn thấy Cố Tiêu vội vàng đẩy cửa đi ra ngoài, mà trên lầu là âm thanh Giang Đình Nhu đang đập phá đồ đạc cùng tiếng khuyên nhủ của Ngô Mạn vừa vội vàng chạy tới.
Tôi mở điện thoại ra, nhẹ giọng nói với người ở đầu dây bên kia, “Nghe thấy không?”
Trong điện thoại truyền tới một tiếng cười, “Nghe được rồi. Nghe thấy cô ta khóc, tôi thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Dòng ghi chú trên màn hình điện thoại chỉ vỏn vẹn hai chữ – Tề Phong.
Đứa trẻ từng ôm chặt chị gái, lau hết nước mắt nước mũi lên người chị ấy đã trưởng thành, thật sự trở thành một nhà thiết kế thời trang.
Nếu như chị ấy còn sống, biết rằng đứa bé mít ướt năm nào lại là người đầu tiên trong chúng tôi thực hiện được giấc mơ của mình, nhất định chị gái sẽ vô cùng vui vẻ.
8
Giang Đình Nhu bắt đầu phát hiện ra thân thể cô ta xuất hiện rất nhiều vấn đề.
Trước đây, chu kỳ s1nh lý của cô ta cũng không theo quy luật, nhưng bây giờ, đã qua mấy tháng chưa thấy kin h ngu y ệt, cô ta bắt đầu lo lắng.
Mà mỗi ngày tỉnh dậy, điều đầu tiên cô ta nhìn thấy chính là vô số tóc rơi rụng trên gối và ga trải giường.
Thật ra trước đây cũng có, nhưng khi Giang Đình Nhu rời giường Ngô Mạn sẽ lập tức dọn dẹp số tóc ấy.
Nhưng bây giờ cô ấy không dọn chúng nữa, vì vậy tóc rơi trên giường nhiều đến rợn người, lúc này Giang Đình Nhu mới nhận ra đỉnh đầu của cô ta đã lộ cả da đầu.
Giang Đình Nhu lập tức đến bệnh viện kiểm tra.
Sau khi khám xong, bác sĩ nói niêm mạc tử c ung của cô ta rất mỏng nên chu kỳ ki nh ng uyệt mới không đều.
Bác sĩ hỏi Giang Đình Nhu, “Giang tiểu thư, cô thực hiện chế độ giảm cân nào mà có thể giảm nhanh đáng sợ tới như vậy?”
Giang Đình Nhu ngẩn cả người.
Cô ta lập tức gọi tôi tới.
Nhưng Ngô Mạn nói cho cô ta biết, “Hôm qua Tô Thanh Dư đã xin nghỉ rồi, cô ấy đến chăm sóc Cố phu nhân.”
“Cố phu nhân?” Giang Đình Nhu mở lớn hai mắt, “Ý cô là ––– mẹ của Cố Tiêu?”
9
Lúc này tôi đang hầm canh gà, còn bỏ thêm mấy vị thuốc bắc.
Cố phu nhân mới trải qua một cuộc phẫu thuật, hiện sức khỏe không tốt, tôi nói với Cố Tiêu tôi có thể phối dược tẩm bổ, hắn bèn ngỏ ý mời tôi tới chăm sóc mẹ hắn.
Cố phu nhân cũng xuất thân thôn dã như tôi, tôi nấu cơm rất hợp khẩu vị của bà, bà thường xuyên khen tôi trước mặt con trai mình.
Giờ phút này, Cố phu nhân đang nói chuyện với Cố Tiêu ở phòng ăn.
“Tiểu Giang xưa nay chưa từng phải trải qua cực khổ, mẹ cũng không thích nó đến như vậy, nhưng con nói nó có ân với con, con muốn cưới nó, mẹ có thể hiểu được, chưa từng có ý kiến. Nhưng bây giờ nó đi khám lại xuất hiện tình huống như vậy, nhất định sẽ ảnh hưởng tới hương hỏa về sau. Sức khỏe của mẹ không tốt, ước nguyện duy nhất của mẹ là muốn Cố gia ta có người nối dõi tông đường, con đừng khiến mẹ sau này phải chet không nhắm mắt có được không? Vả lại, trước đây nó giúp đỡ con, mấy năm nay con cũng đã trả lại tất cả, không còn nợ nó gì nữa.”
Cố Tiêu yên lặng.
Hắn được Cố phu nhân một tay nuôi lớn, trước khi gặp được Giang Đình Nhu, hắn vẫn phải ngậm đắng nuốt cay mà trưởng thành.
Hắn thật sự yêu thương Giang Đình Nhu, nhưng tâm ý của mẹ, hắn cũng không thể cô phụ.
Đêm ấy, trước khi đi, Cố Tiêu gặp được tôi đang hầm canh ở phòng bếp.
Hắn xoa xoa mi tâm, “Nếu cô nghe được điều gì cũng đừng nói lại với Đình Nhu.”
Tôi vâng lời, “Tôi chỉ là bảo mẫu nấu cơm, chỉ muốn làm tốt công việc của mình. Cố tổng yên tâm, tôi nhất định sẽ không lắm lời.”
Nhưng Cố Tiêu vừa đi, tôi lập tức gửi cho Ngô Mạn đoạn ghi âm cuộc đối thoại giữa hắn và Cố phu nhân.
Sau đó tôi thu dọn hành lý ra khỏi cửa lớn Cố gia, biến mất trong bóng đêm tịch mịch.
Màn diễn trên sân khấu của nhà dinh dưỡng Tô Thanh Dư đã kết thúc rồi, trong vở kịch này, tôi chỉ là một vai phụ nhỏ bé mà thôi.
Những chuyện tiếp theo nên chờ các nhân vật chính lên sân khấu, mang tới màn cao trào chân chính.
10
Không ai hiểu được vị quản gia luôn cẩn thận giỏi giang như Ngô Mạn lại có thể sơ ý như vậy.
Ngay tại thời điểm Giang Đình Nhu rời giường đang tức giận nhất, vậy mà cô ấy vô tình ấn nhầm vào điện thoại.
Vì vậy, đoạn ghi âm mà tôi gửi cho cô ấy vang lên trong phòng ngủ của Giang Đình Nhu, thanh âm của Cố phu nhân vừa rõ ràng lại âm vang, “Tiểu Giang bây giờ không sinh được con…Con cũng đã trả lại tất cả, không còn nợ nó gì nữa…”
Ngô Mạn vội vàng giải thích, “Tiểu thư, đây là Tô Thanh Dư gửi cho tôi, tôi cũng vừa mới nhận được…”
Nhưng Giang Đình Nhu đã không còn nghe được cô ấy đang nói gì nữa.
Vị đại tiểu thư lớn lên trong nhung lụa này nộ khí xung thiên, còn chưa kịp thay quần áo đã trực tiếp chạy đến phòng khách Cố gia, cô ta thật sự đã tức giận đến phát điên rồi.
“Bà là cái thá gì, chẳng qua chỉ là một bà lão ở nông thôn, nếu không có tôi trước đây cho con trai bà tiền tài và nhân mạch, bà có thể sống trong biệt thự lớn như vậy, có nhiều người hầu hạ đến vậy sao?! Còn bảo Cố Tiêu đừng cưới tôi, còn lo lắng nối dõi tông đường, ha, Cố gia các người là cái thá gì chứ? Các người xứng để tôi sinh con cho sao? Tôi nói cho bà biết, nếu tôi không lấy Cố Tiêu, hắn cũng đừng mong kết hôn với ai cả, đám sói mắt trắng các người xứng đáng đoạn tử tuyệt tôn!”
Cố phu nhân toàn thân run rẩy, bà ta chỉ tay vào Giang Đình Nhu mãi vẫn không nói lên lời.
Giang Đình Nhu hất tay bà ta ra, “Đừng dùng ngón tay bẩn thỉu của bà chỉ vào tôi!”
Nhưng ngay khi Giang Đình Nhu hất tay ra, Cố phu nhân đột nhiên hôn mê bất tỉnh.
Giang Đình Nhu sợ đến ngây người, “Bà là thủy tinh chạm vào là vỡ chắc?! Có vỡ cũng đừng đổ lên đầu tôi!”
Nhưng một phút sau, Cố phu nhân vẫn nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Người hầu ở bên cạnh hoảng sợ hét ầm lên, “Mau gọi 120!!!”
11
Bên ngoài phòng cấp cứu, đèn cảnh báo đỏ chói chiếu lên khuôn mặt trắng bệch của Giang Đình Nhu.
Cố Tiêu dẫn đầu một đám người đi từ đầu kia hành lang tới, sắc mặt hắn lạnh buốt như khối băng.
Mười phút trước Ngô Mạn đã gọi điện cho trợ lý Lucy của Cố Tiêu. Lucy hoảng sợ báo với hắn, “Cố tổng, vừa rồi Giang tiểu thư đến gặp phu nhân, vì quá kích động nên đã đánh phu nhân một cái, phu nhân bị ngất, hiện đang cấp cứu…”
Cố Tiêu lạnh lùng đi đến trước phòng cấp cứu, Giang Đình Nhu bối rối đứng dậy, “A Tiêu, em không làm gì cả, là chính bà ấy…”
Cố Tiêu ngắt lời cô ta, “Câm miệng.”
Cảm giác oan khuất trước nay chưa từng có bao vây lấy Giang Đình Nhu, cô ta lập tức khóc nấc lên, “Vì sao em phải câm miệng? Em thật sự không làm gì! Vì sao anh chỉ quan tâm đ ến mẹ anh mà không chịu tin em? Khi hai chúng ta yêu nhau, anh đã nói sau này sẽ luôn bảo vệ em…”
Tiếng khóc vang vọng khắp hành lang, Cố Tiêu phiền chán xoa xoa mi tâm.
Đúng lúc này, Lucy bước đến, “Cố tổng, lúc trước phu nhân vì muốn chiếu cố hai con mèo bà ấy nuôi nên đã lắp camera ở phòng khách, video đã được gửi tới rồi.”
Trong iPad trên tay cô ấy đang chiếu lại hình ảnh trích xuất từ camera. Trong video, Giang Đình Nhu đang giơ cao tay lên đánh xuống. Cố phu nhân ngã xuống đất. Mà trong vòng một phút sau đó, Giang Đình Nhu dường như vẫn gào thét gì đó với Cố phu nhân đang nằm ngất xỉu trên mặt đất.
Cố Tiêu không nhìn nổi nữa, hắn lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Giang Đình Nhu vô cùng hoảng sợ, “Không phải! Mọi chuyện không phải như vậy! A Tiêu, hãy nghe em giải thích…”
Nghe nói khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, họ rất thích nghe nữ nhân đó nói chuyện.
Mà một người đàn ông khi không còn yêu người phụ nữ đó nữa thì sẽ mất hết kiên nhẫn bảo cô ta câm miệng.
Mà ngay lúc này, Cố Tiêu thậm chí còn lười bảo Giang Đình Nhu câm miệng.
Hắn thấp giọng nói, “Hôn lễ tạm hoãn lại.”
12
Tin tức hôn lễ của Cố Tiêu và Giang Đình Nhu bị hoãn lại nhanh chóng lên hot search.
Dư luận ồn ào bàn tán, khắp nơi lan truyền tin tức hai người họ đã chia tay dẫn đến một loạt hiệu ứng dây chuyền.
Fan CP của Cố Tiêu và Mạc Tuyết Nhi chúc mừng không ngớt:
[Biết ngay mà, tôi đã nói Cố Tiêu và Giang Đình Nhu không phù hợp đâu.]
[Cố tổng và con gái của chúng ta là xứng đôi nhất, con gái ngoan, mama chờ con đưa Cố tổng về làm con rể của mama!]
Các cổ đông và chủ nợ của Giang gia bắt đầu tìm tới cửa.
Mấy năm nay tài sản của Giang gia đã suy giảm, nhưng bởi vì có được người con rể tương lai là Cố Tiêu nên các cổ đông và chủ nợ ít nhiều vẫn còn tin tưởng Giang gia – Bọn họ không sợ vị quý nhân là Cố Tiêu của giới khoa học kỹ thuật không trả nổi tiền.
Nhưng bây giờ Cố Tiêu có thể sẽ chia tay với Giang Đình Nhu, chủ nợ của Giang gia không ngồi yên được nữa, trực tiếp tới đập cửa đòi tiền.
Mà Giang Đình Nhu hiện tại không có tâm trạng để lo những chuyện này nữa.
Cô ta bị bệnh, còn bị bệnh rất nặng.
Vì một thời gian dài ăn uống sinh hoạt không điều độ, thân thể của cô ta gặp đủ mọi vấn đề.
Trong phòng bệnh, Giang Đình Nhu đang ôm chăn khóc, “A Tiêu sẽ không chia tay với tôi, hắn không thể làm như vậy…”
Ngô Mạn đứng ở một bên, trầm mặc làm tròn bổn phận của một quản gia.
Mối quan hệ của Cố Tiêu và Giang Đình Nhu đã rơi vào thời kỳ chiến tranh lạnh, hắn túc trực bên giường Cố phu nhân, tất cả mọi người đều khuyên hắn nên chia tay với Giang Đình Nhu.
Mặc dù Giang gia từng là cây đại thụ trên thương trường, nhưng gia tộc giàu có ấy bây giờ đã sắp chìm nghỉm, thậm chí còn có thể liên lụy tới Cố Tiêu.
Cố Tiêu gây dựng sự nghiệp nhiều năm, không kiêu không cuồng, nổi tiếng là bình tĩnh lý trí, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn sẽ lựa chọn quyết định có lợi cho bản thân nhất.
Nhưng không hiểu vì sao, mặc dù hiện tại Cố Tiêu vô cùng thất vọng với Giang Đình Nhu, hắn cũng không chia tay với cô ta.
Ngô Mạn lặng lẽ nhắn tin cho tôi: [Làm sao đây? Tình cảm của Cố Tiêu với Giang Đình Nhu hình như còn sâu hơn chúng ta tưởng tượng.]
Tôi tự hỏi một hồi, trả lời cô ấy: [Nhân vật như Cố Tiêu, có thể ảnh hưởng tới quyết định của hắn, nhất định không phải là tình cảm.]
[Ý của cô là…]
[Tôi nghĩa trong tay Giang Đình Nhu có nhược điểm của Cố Tiêu.]
Mười phút sau, Ngô Mạn đi đến bên cạnh Giang Đình Nhu. Cô ấy giúp Giang Đình Nhu lau khô nước mắt, nhẹ nhàng khuyên, “Giang tiểu thư, trong tình yêu gặp chút mâu thuẫn là chuyện bình thường, chỉ cần gặp mặt nói chuyện rõ ràng là được.”
Giang Đình Nhu giận dữ hất tay Ngô Mạn ra, “Đương nhiên tôi biết! Nhưng hiện tại A Tiêu không muốn gặp tôi! Tôi gọi cho hắn hắn cũng không nghe máy!”
Ngô Mạn bị Giang Đình Nhu hất tay ra cũng không lo lắng, thanh âm vẫn nhất mực dịu dàng, “Tôi và trợ lý Lucy của Cố tổng có chút quen biết, ban nãy tôi đã hỏi cô ấy, cô ấy đồng ý sẽ hỗ trợ chuyển lời cho Cố tổng.”
Hai mắt Giang Đình Nhu lập tức sáng lên.
Ngô Mạn lại nắm tay Giang Đình Nhu, hướng dẫn từng bước, “Tiểu thư cẩn nhận nghĩ xem nên nói gì với Cố tổng, tốt nhất là khiến Cố tổng nghe xong sẽ tới ngay lập tức, nói cách khác…” Ngô Mạn rũ mắt, dáng vẻ một lòng lo nghĩ cho Giang Đình Nhu, “Nghe nói hôm nay Mạc Tuyết Nhi đã gửi thiệp mời cho Cố tổng, hình như Cố tổng còn định đồng ý…”
Giang Đình Nhu lập tức sốt ruột. Cô ta nói, “Cô giúp tôi nói với Lucy, chỉ cần chuyển lời lại hai chữ là được.”
Giây tiếp theo, Giang Đình Nhu nói ra hai chữ ấy.
Sống lưng Ngô Mạn lập tức căng cứng, ở góc độ mà Giang Đình Nhu không nhìn thấy, mấy đầu ngón tay của cô ấy run rẩy kịch liệt.
Hai chữ mà Giang Đình Nhu nói chính là, “Nhạc Nguyệt.”
13
Ngô Mạn chuyển lời cho Lucy, Lucy liền thuật lại với Cố Tiêu.
Quả nhiên, đêm đó Cố Tiêu tới phòng bệnh.
Tất cả người hầu đều bị phân phó chờ ở bên ngoài. Vì vậy, không ai biết đã xảy ra chuyện gì.
Mọi người chỉ thấy, khi cửa phòng bệnh mở ra lần thứ hai, Cố Tiêu và vị hôn thê Giang Đình Nhu của hắn đã thân mật trở lại.
Khi rời khỏi bệnh viện, rất nhiều phóng viên đã chờ sẵn chặn đường Cố Tiêu, đối mặt với những câu hỏi khó nhằn, khuôn mặt Cố tổng xưa nay vốn lãnh đạm lạnh lùng lúc này lại mang thêm chút ôn hòa.
“Tôi vẫn luôn yêu Đình Nhu, lúc trước chẳng qua có chút mâu thuẫn, hơn nữa gần đây sản phẩm mới ra mắt khiến tôi tương đối bận rộn nên mới hoãn lại hôn lễ, đồng thời mấy hôm nay cũng không có thời gian chăm sóc cô ấy. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ không cưới cô ấy, Đình Nhu là vị hôn thê duy nhất mà tôi chấp nhận trên cuộc đời này, tôi sẽ cho cô ấy một hôn lễ long trọng nhất.”
Giang Đình Nhu nằm trên giường bệnh, Ngô Mạn giơ iPad cho cô ta xem video phỏng vấn của Cố Tiêu, trên khuôn mặt bệnh trạng của cô ta hiện ra một nụ cười hạnh phúc.
Sau đó Cố Tiêu còn gọi điện tới, sau khi nói những lời chúc nhau ngủ ngon đầy ngọt ngào, Giang Đình Nhu lại nói, “A Tiêu, hôm nào anh cũng phải tới thăm em đấy, không được đi gặp cô gái khác đâu.”
Thanh âm của Cố Tiêu rất dịu dàng, “Được.”
Nhưng Cố Tiêu không thể hoàn thành lời hứa của hắn.
Sáng sớm hôm sau, trợ lý Lucy vội vàng báo cho hắn chi nhánh công ty bên Mỹ đang xảy ra biến động, cần Cố tổng đích thân ra mặt giải quyết.
Cố Tiêu lập tức đặt vé máy bay đến Mỹ, khi lên máy bay, hắn tắt điện thoại.
Giang Đình Nhu không thấy Cố Tiêu đến thăm, hơn nữa điện thoại Cố Tiêu vẫn luôn tắt máy, vội như kiến bò trên chảo nóng.
Ngô Mạn lập tức trấn an, “Tôi mới gọi cho Lucy, cô ấy nói Cố tổng hiện đang ở Mỹ.”
“Hắn đến Mỹ làm gì?”
“Lucy không nói cho tôi.”
Giang Đình Nhu buồn bực lướt weibo, đột nhiên thấy Mạc Tuyết Nhi vừa mới đăng một status, định vị là đang ở Mỹ.
Mà status viết: [Hành trình cô độc, may mà có anh làm bạn.]
Tâm trạng của Giang Đình Nhu nháy mắt liền lạnh xuống.
“Nghĩa là sao? Hắn lừa tôi? Tôi đang bị bệnh, hắn lại đến Mỹ với Mạc Tuyết Nhi?! Cố Tiêu điên rồi sao, khi tôi yêu hắn một đồng tiền hắn cũng không có! Còn Mạc Tuyết Nhi thì sao?! Tiểu hoa đều muốn leo lên giường của kim chủ, nếu hắn không có tiền, Mạc Tuyết Nhi sẽ thích hắn sao?! Tiền tài để hắn gây dựng sự nghiệp đều là tôi cho hắn! Tiền của hắn đều do tôi giúp mới có! Sao hắn dám bỏ rơi tôi?!”
Giang Đình Nhu vừa gào thét vừa kêu khóc, thuốc an thần mà bác sĩ kê cho cô ta hầu như hoàn toàn không có tác dụng.
Mà ở Mỹ, Cố Tiêu xuống máy bay, kinh ngạc phát hiện công ty chi nhánh ở Mỹ hoàn toàn không xảy ra tình huống gì gọi là náo động.
“Chúng tôi chỉ muốn tạo một bất ngờ cho Cố tổng mà thôi!”
“Sản phẩm mới ra mắt, chúng tôi đã mời truyền thông tới mở họp báo, muốn Cố tổng là người thử nghiệm đầu tiên.”
Cố Tiêu có chút không vui, nhưng bởi vì hiện tại đang họp báo, phóng viên và camera đang ở khắp nơi, lại là sản phẩm mới của chính công ty mình, nên Cố Tiêu không thể không kiềm chế cơn giận mà phối hợp với bọn họ.
Sản phẩm mới là một thiết bị quay phát video giúp cho những cặp đôi yêu xa có thể gắn kết tình cảm, có nhiều công năng phụ trợ khác nhau.
“Hiện giờ Cố tổng và Giang tiểu thư đang là khác nước, chi bằng Cố tổng gọi cho Giang tiểu thư để mọi người được chiêm ngưỡng những công năng đó đi.” Lucy đứng ở một bên gợi ý.
Đề nghị này lập tức được hầu hết mọi người ủng hộ, các phóng viên lại càng hào hứng hối thúc hắn.
Cố Tiêu không còn cách nào, đành phải ở trước mặt mọi người gọi cho Giang Đình Nhu.
Mà cách một đại dương, sau một thời gian dài không liên lạc được với Cố Tiêu, Giang Đình Nhu càng trở nên điên loạn.
Cô ta nằm trong chăn, gần như phát điên mà cắn móng tay của mình.
Ngô Mạn vội vàng đi tới, thấp giọng nói, “Cố tổng vừa mới gọi tới, nói muốn chia tay với cô…”
Giang Đình Nhu như bị sét đánh, cô ta cắn môi mạnh mới mức muốn cắn bật má u, “Không thể nào, Cố Tiêu không có khả năng chia tay với tôi!”
Ngô Mạn đau lòng nói, “Cố tổng nói, chuyện gì đã qua cứ để cho nó qua đi, hắn sẽ quên đi tất cả mọi chuyện.”
Giang Đình Nhu ngẩn người mấy giây, sau đó bắt đầu hét lên ầm ĩ, “Hắn sẽ quên? Hắn dựa vào cái gì mà quên?! Tôi đã làm cho hắn nhiều chuyện như vậy, bây giờ hắn chỉ dùng một câu nói bâng quơ mà định quên đi tất cả?!”
Vừa lúc này, Ngô Mạn kinh ngạc nhìn điện thoại, “A, Cố tổng lại gọi tới…”
“Để tôi nghe!” Giang Đình Nhu đẩy Cố Mạn ra, giành lấy điện thoại.
Thanh âm của Cố Tiêu vang lên, vẫn đầy từ tính như cũ, “Alo?”
Trong nháy mắt nghe thấy tiếng nói của người mà mình đang mong chờ tha thiết, Giang Đình Nhu như hoàn toàn phát điên.
Cô ta bật khóc, “A Tiêu, anh không thể đối xử với em như vậy! Em chu cấp tiền tài, cho anh nhân mạch, anh muốn có thuật toán nòng cốt để phát triển công ty, em liền giúp anh xử lý Nhạc Nguyệt. A Tiêu, thật ra rất nhiều năm sau này em vẫn luôn mơ thấy khuôn mặt đầy má u của Nhạc Nguyệt, nhưng vì anh, cho tới bây giờ em cũng chưa bao giờ hối hận!”