Sự Trả Thù Đầy Đam Mê (A Most Passionate Revenge)

Chương 5




“NHƯNG TẠI SAO LẠI LÀ TÔI CHỨ?” cô hỏi thầm, bộ óc khôn ngoan của cô đang hoạt động hết tốc lực.

Điều đó thật vô lí. Xavier là loại đàn ông có thể có được bất kì người phụ nữ nào anh ta muốn. Anh ta chắc chắn không cần phải hăm dọa để buộc người ta lấy mình.

“Tự anh nói rằng mình là con người theo chủ nghĩa truyền thống, vậy sao anh không đi hỏi cưới một cô gái Tây Ban Nha trẻ trung nào đó? Tôi chắc phải có cả tá cô sẽ nắm bắt lấy cơ hội để trở thành vợ anh đấy.”

“Tôi đã thử điều đó lần đầu tiên rồi. Lần này tôi muốn một người vợ chín chắn với những công việc riêng để không làm phiền tôi. Một người phụ nữ hiểu rõ vấn đề. Tôi muốn có cuộc dàn xếp hai bên đều có lợi mà không vướng chút ràng buộc tình cảm nào. Một người phụ nữ làm ấm giường tôi, không cần phải giả vờ sưởi ấm con tim tôi. Như những gì tôi đã biết về cô thì cô đúng là một ứng viên hoàn hảo.”

Anh không hề biết gì về cô cả, trừ một lần họ đã ngủ với nhau, và giờ đây anh không chút ân hận nào lại gán cho cô là loại đàn bà không có chút phẩm giá, như lời anh đã nói nhiều lần. Tại sao cơ chứ, cô không hiểu nổi. Nhưng thật đau đớn, thực tế làm cô giận dữ, giận chính bản thân mình và điên tiết lên với anh. Cô ngước mắt lên nhìn vào khuôn mặt anh; một nụ cười mỉa mai nhưng không chút đùa cợt cong lên nơi khóe môi anh, để lộ vẻ tự tin đầy nam tính trước sự đầu hàng miễn cưỡng của cô.

Cái tuyên bố hiển nhiên cùng vẻ ngạo mạn hờ hững của anh làm cô nổi xung lên. “Cút xuống địa ngục cùng cái lời đề nghị điên khùng của anh đi!” Cô không đề cao nó bằng một câu trả lời nhưng đằng sau cơn giận dữ của cô là cảm giác sợ hãi đang lớn dần bên trong.

Anh cười một cách cay nghiệt. “Có lẽ tôi sẽ xuống địa ngục như lời cô đã lịch sự diễn tả, nhưng tin tôi đi quý cô à, tôi sẽ đem cô xuống đó cùng tôi. Cô nợ tôi, mà tôi thì luôn đòi cho được những món nợ của mình.” Anh ta đứng gần lại, quá gần.

“Tôi nợ anh hả?” cô la lên vẻ ngờ vực, người đàn ông đã gây cho cô nhiều đau đớn và khổ sở hơn những gì cô có thể nghĩ tới lại trơ tráo nói rằng cô nợ anh ta!

Anh ta chắc phải mất trí rồi.

Khuôn miệng Xavier cong lên thành một nụ cười làm cho cô khiếp sợ. “Cô nên tin vào điều đó,” anh nói với mối đe dọa ngầm ẩn trong giọng điệu của anh. “Sebastian đã kể cho tôi nghe hết về cuộc gặp với cô và cái cách cô ngã vào vòng tay cậu ta ra sao ngay trước khi cô bỏ tôi mà đi. Vì vậy, đừng có làm ra vẻ ngây thơ nữa, không có tác dụng lần nữa đâu.”

“Anh ta đã cố an ủi tôi.” Cô vô tình đang thú nhận đã từng ở trong vòng tay của Sebastian nhưng cô không hề nhận ra điều đó, cô đã quá giận dữ. “Ít ra Sebastian cũng còn thành thực kể cho tôi nghe sự thật,” cô điên tiết nói, mắt cô mở to với sự khinh miệt cay đắng. “Còn hơn những gì có thể nói về anh. Anh với những truyền thống cổ hủ và cái thứ đạo đức không hơn gì một con mèo hoang. Chúa giúp cho người vợ quá cố của anh, cô ta chắc đã phải sống như ở trong địa ngục.” Cô biết ngay khi nói ra điều đó rằng mình đã đi quá xa.

Mắt anh tràn ngập sự tức giận đến lạnh người. “Người vợ quá cố của tôi không liên quan gì đến cô cả. Nhưng với tư cách là vợ tương lai của tôi, cô sẽ học vài cách cư xử cho tốt.”

“Đừng có mơ,” cô hất anh ra và rùng mình trước thái độ kiên định lạnh lùng trong những đường nét khắc nghiệt của anh.

“Suy nghĩ về điều đó đi Rosalyn,” Bàn tay anh khép chặt đến đau đớn quanh vai cô. “Và tôi chắc cô sẽ phải đồng ý,” anh lè nhè khi ép cô lại quá gần đến nổi cô có thể ngửi được mùi nước hoa xạ hương ngây ngất từ anh, làn da cô phản bội nóng bừng lên ở bất kì nơi nào anh chạm tới.

Cứng người lại vì sốc và vì cái gì đó mãnh liệt hơn nữa, cô quan sát đầu anh cúi thấp xuống. Miệng anh cứng rắn đầy tính chiếm hữu gần như hoang dại, hoang dại như ngọn lửa đang cháy rực khắp người cô trước cái hôn của anh. Cô đấu tranh để có thể bất động dưới sự tấn công dữ dội, bàn tay cô nắm lại thành nắm đấm ở hai bên, và cô đã có thể thắng được, nhưng miệng anh vẫn lướt nhẹ trên cô, môi anh chà xát êm ái từ môi trên xuống môi dưới của cô còn lưỡi anh thì trêu chọc, tận hưởng mùi vị cho tới khi bờ miệng cô hăm hở mở ra cho anh. Điều đó như được trở về nhà sau mười năm khô khan vô vị. Cô lắng nghe hơi thở rời rạc từ anh, cơ thể cô mềm mại dựa vào anh, rồi với tiếng rên khàn khàn, cô đưa tay ra vòng quanh cổ anh.

Khi anh nhấc môi ra khỏi cô rồi nâng tay cô lên khỏi gáy anh thì ý chí yếu ớt của cô đã đầu hàng. Bàn tay anh rơi xuống sau vai cô và nhẹ nhàng đẩy cô ra, anh lim dim mắt ngắm nhìn khuôn mặt cô đang đỏ bừng vì xấu hổ. “Đúng như tôi đã nghĩ; có vài thứ chẳng bao giờ thay đổi được. Tôi sẽ quay trở lại vào lúc bảy giờ để nghe câu trả lời từ cô rồi đưa cô đến buổi ăn tối.” Anh cười một cách xảo quyệt. “Có lẽ cô muốn được nói chuyện với Ann trước, tôi chắc cô ấy sẽ hoàn toàn ủng hộ mối quan hệ của chúng ta.”

Mặt cô trở nên trắng bệch không còn chút hơi ấm. Cô bẽ bàng nhận thấy anh đã đúng về mọi mặt. Với một nụ hôn, cô đã bị sự thành thạo nhục dục của anh chinh phục, còn Ann thì lại quyết tâm kết hôn với Jamie. Cô mở to đôi mắt thất vọng đầy giận dữ nhìn Xavier bước về phía cánh cửa.

Anh quay người lại đối mặt với cô, vẻ ngụy trang thờ ơ rơi xuống để lộ sự tức giận vô cùng tăm tối. “Và đừng có sai lầm mà đánh giá thấp tôi lần này Rosalyn. Tôi nói là làm đấy. Chưa bao giờ trong đời tôi có ý nghiêm túc như thế.” Rồi bỏ đi, để lại cánh cửa đóng im lìm sau lưng.

Rose không biết mình đã đứng nhìn cánh cửa đó bao lâu rồi. Cái cách anh nhẹ nhàng đóng cửa thậm chí còn đáng sợ hơn nhiều so với bất kì sự ra đi giận dữ nào, tâm trí cô rối bời. Cô chắc chắn anh có ý định thực hiện lời hăm dọa phá hủy hôn ước của Ann và Jamie. Nhưng còn tệ hơn nữa là cô biết anh hoàn toàn có khả năng làm được điều đó.

Cô thích Jamie và cô biết cậu ta yêu Ann, nhưng cậu ấy còn quá trẻ. Có bao nhiêu chàng trai hai mươi bốn tuổi có khả năng chống lại những cám dỗ mà một người đàn ông thạo đời như Xavier đem lại? Xavier sẽ nhanh chóng chia rẽ được đôi trẻ, cộng thêm lời đe dọa sẽ rút lại tiền trợ cấp nếu hai người kết hôn đã đặt Xavier vào thế thượng phong.

Cô nhìn chằm chằm khắp căn phòng xa hoa, lộng lẫy mà chỉ muốn bật khóc. Thực tế mắt cô đã nhòe nước nhưng cô thô bạo lấy tay chùi hết. Vào một lúc nào đó có thể lời cầu hôn của Xavier đã biến ước mơ của cô thành sự thực. Nhưng giờ đây thì không còn như vậy nữa.

Cô đã từng đi qua chặng đường như vậy. Mười năm về trước, chỉ một tháng sau khi trở về Anh, cô phát hiện ra mình có mang. Vì mọi người vẫn cho rằng cô còn đang đi nghỉ nên cô dễ dàng giấu thím việc đó. Nhưng lúc ở một mình, cô độc đến vô vọng và lại có thai đến gần ba tháng, cô đã phải nuốt đi niềm kiêu hãnh của mình mà gọi điện đến căn hộ ở Barcelona.

Sebastian đã trả lời điện thoại và đồng ý chuyển lời cho Xavier rằng cô muốn nói chuyện với Xavier gấp, mặc dù cô không hề đưa ra lí do gì. Sebastian gọi lại cho cô nửa tiếng sau đó với cái tin Xavier sẽ tổ chức đám cưới vào tuần tới và khi nhắc tới Maylyn thì anh ta chẳng còn gì để nói với cô cả. Chính Xavier đã lệnh cho Sebastian không được cho cô địa chỉ nhà riêng hay số điện thoại cá nhân của anh. Cùng ngày đó cô bắt đầu bị ra huyết rồi sảy thai ngay trong đêm ấy. Cô đổ lỗi cho cơn sốc vì bị phản bội đã làm cô mất đứa trẻ quí giá, nỗi đau ấy vẫn còn đó dù đã mười năm trôi qua.

Đôi mắt màu lục của cô trở nên khắc nghiệt. Nhắc lại chuyện quá khứ cũng chẳng giải quyết được gì. Rose giận dữ bước vào phòng tắm; lúc ngó qua phòng thay đồ cô nhận thấy ai đó đã dỡ hành lý ra giùm mình. Mở nước vào bồn tắm thủy lực, cô cởi quần áo rồi cuốn mái tóc dài lên và giữ nó lại bằng vài cái kẹp. Cô nhanh chóng bước xuống bồn. Một lát sau, cô tắt vòi rồi ngả đầu về phía sau trên miếng đệm đặt ở một phía bồn cẩm thạch trắng, và mọi phiền muộn đều tan biến cả.

Nhưng thật không dễ dàng như vậy. Nghĩ lại cuộc đấu khẩu giữa cô và Xavier trên máy bay, cô nhớ ra anh đã thú nhận rằng cô đúng một nửa, anh thật sự là kẻ độc đoán. Anh đã không hề nói đùa... Nhìn lại hai mươi bốn giờ qua, cô vẫn không thể tin được mình lại dễ dàng bị đẩy vào tình thế như hiện giờ. Xavier đúng là một kẻ khốn xảo quyệt, nhưng chửi anh bằng tên gì đi nữa cũng không thể giải quyết được vấn đề.

Cô thong thả đứng dậy, bước ra khỏi bồn tắm, kéo một chiếc khăn lông mịn trắng ra khỏi giá treo, cô cuốn lại quanh người và chợt rùng mình. Vấn đề không có lối thoát ở đây chính là kí ức về khuôn mặt của Ann khi nài xin cô cư xử cho tử tế với anh vẫn còn trong tâm trí. Cô không có cách nào thoát khỏi, trừ khi cô gia nhập trò chơi này cùng anh và tàn nhẫn như những gì anh đã làm!

Với quyết tâm mới mẻ trong bước đi kế tiếp, bờ miệng căng mọng của cô mím chặt lại khi cô lau khô người. Trong phòng thay đồ, cô chọn lấy chiếc áo ngực cùng quần tất đen từ trong một ngăn kéo, rồi đi đến dãy tủ lớn, cô rút lấy chiếc đầm đen ra từ ít quần áo cô đem theo mình. Một nụ cười chế nhạo xoắn lại trên môi cô. Màu đen rất là thích hợp.

Mười phút sau cô bước trở về buồng ngủ và sững người lại. Xavier đang đứng cạnh cửa sổ trong bộ vest trắng, quần màu sẫm, sơ mi trắng và chiếc nơ cổ màu đỏ. Anh trông đẹp trai đến choáng váng nhưng cô vẫn nhìn chằm chằm vào hình bóng khắc nghiệt của anh bằng nổi căm ghét không hề che giấu. “Theo thông lệ thì anh phải gõ cửa chứ.”

“Tôi có gõ rồi.” Xavier nói khi quay qua đối mặt với cô.

Đôi mắt anh lướt khắp người cô với cái nhìn đầy bí ẩn. Cô đã để tóc thả lỏng xuống vai thành những lọn dày xoăn đỏ. Chiếc đầm lụa của cô để lộ bờ vai và nửa lưng trần trong khi phần phía trước lại che tới cổ, nơi có một xâu chuỗi đen bao quanh.

Chiếc váy chữ A phủ trên đầu gối cô vài inches. Dưới chân cô mang đôi dép gót thấp để lộ những móng chân được sơn tinh tế cùng màu sắc tô điểm trên móng tay, còn bờ môi căng mọng của cô cũng được phủ lên lớp son hợp tông màu. Cô đã tận dụng mọi kĩ năng trang điểm thời còn làm người mẫu, kem làm ẩm cho làn da cần chút sắc hồng hào khỏe mạnh. Màu phấn phủ mắt được pha trộn làm tăng vẻ đẹp của đôi mắt to xanh rồi dùng chút chì kẻ mắt màu nâu sẫm cộng thêm hai lớp mascara cho hàng mi cong, cô đã sẵn sàng cho cuộc chiến.

“Liệu màu đen còn nói lên điều gì với tôi không ngoài việc cô là một phụ nữ vô cùng gợi cảm?” Xavier lè nhè chế giễu. Chỉ vài bước chân anh đã thu hẹp khoảng cách giữa họ.

“Nó dường như thích hợp cho một người đi kèm.” Rose đáp lại cũng chế giễu không kém. “Chúng ta đi được chưa?” Rồi cô chuẩn bị đi ngang qua anh về phía cánh cửa, nhưng anh đã kéo tay cô dừng lại.

“Không nhanh vậy đâu. Tôi muốn có câu trả lời từ cô. Cô sẽ lấy tôi chứ?” Cô đã không ngừng cầu nguyện để có một phép lạ và mong cuộc đối thoại vừa rồi của họ chỉ là bóng ma quá khứ về anh thôi nhưng cô không gặp may được vậy.

“Nghe này Xavier.” Cô cố gắng đề cập hợp lí trong khi thực sự cô chỉ muốn quát vào mặt anh. “Tôi hiểu là anh muốn làm cha anh vui lòng, nhưng tôi không muốn kết hôn. Tôi là một bác sĩ, tôi có sự nghiệp của riêng mình.”

“Một bác sĩ thất nghiệp vào lúc này.” Xavier trông có vẻ thích chí. “Xin lỗi Rosalyn nhưng lời phản đối của cô không có tác dụng gì đâu. Cô vẫn còn muốn tôi. Tôi biết điều đó ngay lúc nói chuyện với cô ở nhà Teresa. Cô nhìn tôi bằng đôi mắt mở to và mạch đập nhỏ xíu nơi cổ họng.” Anh nâng tay lên chạm vào chính xác chỗ đó. “Đúng thế, nó cũng đập nhanh như bây giờ vậy. Tôi cũng cần một người vợ. Đồng ý là câu trả lời duy nhất mà tôi sẵn sàng để chấp nhận.”

Cơn nóng giận bùng lên trong mắt cô khi nhìn vào mặt anh nhưng cô đấu tranh để kiềm chế lại. Cô có một kế hoạch, nó đi ngược bản chất tốt đẹp của cô, nhưng cũng tại anh đã không hề cho cô bất kì sự lựa chọn nào, và dù sao thì kế hoạch đó còn tốt đẹp hơn việc cưới người đàn ông mà cô căm ghét.

“Tôi không phải là một con điếm mà leo lên giường của bất kì người đàn ông nào đề nghị,” cô khẽ nói. “Và tôi chắc chắn sẽ không cưới anh. Nhưng nếu anh cứ khăng khăng thì tôi sẽ làm tình nhân của anh trong suốt chuyến đi này với điều kiện anh không được gây trở ngại cho Jamie và Ann.”

Nếu lần này cô có mang thì cô sẽ có một đứa bé để thay thế cho đứa mà cô từng mất. Cô đã gần ba mươi và nhận thức rất rõ về việc mình đang sắp trở nên quá tuổi có con. Cô ao ước có được một đứa con và có đủ tiền để chu cấp cho đứa bé một hai năm. Là một bác sĩ, cô cũng không lo gì không kiếm được việc. Như vậy có nghĩa là cô sẽ phải mất liên lạc với chú thím nhưng điều đó dù sao cũng không thể tránh được khi Ann được gả vào nhà Xavier. Mặt khác bù lại cô sẽ có đưa con của riêng mình để mà yêu thương.

“Tôi không cần nhân tình, tôi đã có một người tình rồi.” Xavier thờ ơ nói. “Tôi cần một người vợ. Đồng ý hay không.”

Sự xúc phạm lộ liễu làm cô sững sờ. Cô không biết nên cười hay khóc nữa. Cô từng đấu tranh với con quỉ nội tâm trong mình, tự hỏi sẽ như thế nào nếu cô lại có được Xavier lần nữa rồi lên kế hoạch sinh con mà không để cho anh biết. Cho đáng đời anh ta, cô nghĩ. Cô từng tưởng tưởng anh muốn cô quay trở lại trên giường anh. Giờ đây thì cô biết rằng người tình của anh đã thế vào vị trí đó rồi.

“Để tôi nói thẳng nhé.” Cô thận trọng tìm đường thoát khỏi những ý nghĩ rối bời của mình. “Ý anh là tôi chỉ đóng vai trò làm vợ anh để cha anh vui lòng thôi, không có gì hơn.” Cô liếc nhìn anh nhưng đôi mắt đen của anh không biểu lộ điều gì. “Trong khi người tình của anh chăm sóc về những nhu cầu khác từ anh.”

“Cũng gần như thế,” anh nói ngắn gọn, bàn tay anh rơi khỏi cánh tay cô.

Cô nhìn anh chằm chằm thật lâu và thật cay nghiệt. “Vậy sao anh không đi mà cưới người tình của mình đi?”

Một bên chân mày của anh cong lên mỉa mai. “Cô không khờ dại nữa Rosalyn. Một người đàn ông không kết hôn với nhân tình của anh ta. Như lời một người nước cô từng nói, it only creates a vacancy.' (Mình bó tay không hiểu nổi câu này, bạn nào biết thì giúp mình nha! )

Cô không biết tại sao nhưng cô thực sự sốc trước những lời nhẫn tâm của anh. Anh hôn cô cho tới khi cô đầu hàng trước anh đơn giản chỉ để chứng tỏ uy thế với cô. Trong khi đó cô lại tự dối mình rằng anh thật sự muốn cô. Cô có còn ngốc hơn được nữa không chứ! Anh đã không muốn cô của những năm mười chín tuổi thì làm sao giờ đây anh lại có thể say mê cô khi cô đã già hơn mười tuổi rồi... Người tình của anh có lẽ là một phụ nữ đẹp lộng lẫy nào đó khá sẵn lòng nằm ngửa kiếm ăn.

“Vậy là cô đã đồng ý.” Giọng nói trầm sâu của anh cắt ngang dòng suy nghĩ nơi cô, cô liếc qua anh đang xắn tay áo khoác lên nhìn vào chiếc đồng hồ Rolex vàng với chút mất kiên nhẫn.

“Khi nào đám cưới sẽ diễn ra?” cô hỏi, vẫn còn do dự, nhưng không thể nghĩ ra cách nào khá hơn để khỏi làm Ann đau lòng.

“Hai hay có lẽ là ba tuần tới. Tối nay cô sẽ cư xử với tôi thân thiện như cách cô đối với Ann và Jamie. Trong vài ngày tới, chúng ta sẽ thúc đẩy niềm tin của mọi người rằng tôi và cô là một cặp bằng việc thỉnh thoảng hôn hay âu yếm nhau. Cha tôi sẽ thấy được khả năng đó rồi trước cuối tuần tới tôi sẽ tuyên bố về đám cưới của chúng ta. Mọi chuyện khác cô cứ để tôi lo.”

“Liệu tôi còn có sự lựa chọn nào không?’ cô hỏi khô khốc.

Đôi mắt sắc như dao của anh tàn nhẫn lướt nhìn cô. “Không nếu cô còn quan tâm đến hạnh phúc của Ann như cô đã tỏ ra thế. Nhưng cô cũng khá giỏi trong việc giả vờ thể hiện những cảm xúc mà thực sự cô không hề có mà.”

Một nụ cười cay đắng cong lên trên bờ môi căng mọng của cô. Để cho một người như Xavier chất vấn về sự thành thật về niềm tin cũng như biểu cảm của cô quả thật là đáng mỉa mai. “Được rồi, tôi đồng ý,” cô nói dứt khoát.

Một bàn tay to lớn đặt lên sống lưng cô. “Quý cô biết điều đấy,” ngữ điệu của anh nghe có vẻ tự mãn với Rose, rồi anh giục cô rời khỏi phòng cùng nhau đi xuống chiếc cầu thang rộng lớn.

Rose bước ngang tránh khỏi bàn tay bàn tay điều khiển của anh khi họ tiến đến lối vào phòng khách. Cô đã đầu hàng trước sự hăm dọa của anh, nhưng cô vẫn chưa sẵn lòng cư xử như một người phụ nữ đang chìm trong tình yêu mơ mộng nào đó. Cô còn quá giận dữ.

Cô ngẩng cao đầu lướt ngang qua Xavier đi vào căn phòng lớn tao nhã. “Ann, Jamie,” cô gật đầu chào cặp đôi đang vui vẻ ngồi dài cạnh nhau trên chiếc sô pha bọc gấm. Cái nhìn của Rose hướng về phía người đàn ông đang đứng lên từ chiếc ghế tựa.

Ông ta cầm cây gậy có cán bằng ngà lên rồi bước về phía cô. Ông đã từng cao to nhưng tuổi già và bệnh tật đã làm bờ vai rộng xưa kia còng xuống. Bộ lễ phục màu đen khoác lỏng lẻo trên khung người ốm yếu của ông, còn cái nơ cổ trên chiếc áo sơ mi trắng xếp nếp thời xưa thì không thể che giấu được chiếc cổ mảnh khảnh của ông. Chỉ cần nhìn qua Rose cũng biết được người đàn ông này đang bệnh rất nặng và ông chỉ có thể đứng dậy khi cô bước vào căn phòng vì bản chất lịch thiệp vô cùng nơi ông. Cô liền đi về phía ông, đưa một bàn tay mảnh mai tao nhã ra.

“Bác đây chắc là Don Pablo Valdespino.” Tạ ơn Chúa là cô còn nhớ được cái tên ấy, cô tự khen mình. “Ông ngoại của Jamie, còn cháu là bác sĩ Rosalyn May, chị họ của Ann kiêm người đi kèm cho cô ấy một tuần.”

Đôi mắt nâu mờ đục trên khuôn mặt nhăn nheo bị tàn phá vì đau bệnh chợt rạng rỡ lên. “Xin lỗi cháu yêu nhưng cháu còn quá trẻ và xinh đẹp để làm một người đi kèm. Thực tế là mấy bà mẹ sẽ phải lo sợ cháu cướp chú rể mất thôi.” Ông cười thầm. “Không phải vậy sao con trai?”

Rose bất ngờ nhận thấy Xavier đã di chuyển đến đứng cạnh cô. Cô liếc nhìn anh và nhận thấy một nụ cười dịu dáng nở ra trên những đường nét vốn lạnh lùng của anh. Không nghi ngờ gì cả, cô chắc rằng anh rất thương cha mình. Mặc dù cô ghét ý nghĩ bị ép buộc phải kết hôn, cô vẫn chợt hiểu được những lí lẽ của Xavier. Cô thấy quí ông già quá.

“Có lẽ cha nói khá đúng đó,” Xavier đáp lại: “Nhưng cha làm ơn ngồi xuống đi, để con lấy đồ uống cho khách của chúng ta.” Rồi đi đến quầy thức uống, anh hỏi Rose, “Cô muốn dùng gì?”

“Làm ơn cho tôi một ly dry sherry,” cô đáp êm ả mà không rồi mắt khỏi ông già.

Don Pablo ngồi lại xuống ghế, rồi ngước lên nhìn Rose. “Cháu là bác sĩ nhưng không giống những người bác sĩ khác ta đã từng gặp, và tin ta đi những năm qua ta đã gặp rất nhiều rồi. Nếu có bất kì ai trong số họ giống cháu, ta chắc đã được chữa khỏi ngay tức khắc.”

“Thưa bác đã quá khen rồi!” Rose vừa cười vừa nói.

“Đó là tất cả những gì giờ đây ta có thể làm,” ông già quay lại với cái nháy mắt kì khôi, còn Rose thì bật cười lớn.

“Ông ấy là kẻ hay tán tỉnh dở tệ, đừng khuyến khích ổng thêm nữa,” Xavier lè nhè, đưa cho cô chiếc ly pha lê chứa đầy chất lỏng màu hổ phách.

Cô lấy nó từ tay anh, những ngón tay cô chạm nhẹ vào tay anh, đem đến một khoái cảm không mọng đợi râm ran khắp người cô. Nâng ly lên môi, cô hớp một ngụm rượu sherry, hơi ấm của rượu làm ẩm bờ miệng khô bất chợt của cô. Cô tự nhủ mình phải vượt qua được cái phản ứng ngu ngốc này chỉ vì đã chạm nhẹ vào Xavier. Anh đã bày tỏ hết sức rõ ràng rằng anh chỉ muốn có vợ để làm vui lòng cha mình. Giữ ý nghĩ đó lên hàng đầu trong tâm trí mình, cô tham vào cuộc nói chuyện chung chung với tâm trạng vui vẻ đầy quyết tâm.

Max tới báo rằng bữa tối đã được chuẩn bị xong và tất cả bọn họ liền đi đến phòng ăn. Rose đưa mắt nhìn quanh, hơi bồn chồn bởi vẻ tao nhã và giàu có đang hiện ra trước mắt. Chiếc bàn ăn đủ chỗ cho hai mươi người được bày biện cùng thứ đồ sứ cầu kì và bộ dao nĩa bạc, còn ly tách thì đều được làm bằng thứ pha lê cao cấp nhất.

Don Pablo ngồi ngay đầu bàn rồi chỉ Ann ngồi bên phải ông cùng Rose ở bên trái. Jamie ngồi cạnh Ann, để Xavier chỗ kế bên Rose.

Rose cầm lên một chiếc ly và ngạc nhiên khi nhìn thấy chữ viết lồng nhau biểu tượng cho dòng họ là một chữ V uốn lượn được chạm trổ kín đáo. Đúng là giới quý tộc có khác.

Mái đầu đen của Xavier nghiêng về phía cô, môi anh ghé sát tai cô, “Chúng đã được truyền cho dòng họ từ đời này sang đời khác đấy,” anh thì thầm trong khi đọc tâm trí cô và cùng lúc khởi đầu cho sự thân mật giữa họ vì lợi ích của cha anh.

“Chúng rất đẹp”, cô nhẹ nhàng đáp lại, cẩn thận đặt chiếc ly trở lại bàn. Giờ đây cô phải uống bất kì thứ gì vì lo ngại sẽ đánh rơi nó. Không dám tin tưởng vào bản thân nếu nhìn Xavier, cô quay ra hỏi Ann nghĩ gì về Seville.

Mọi thứ đều diễn ra êm xuôi. Một cô hầu trẻ giúp Max phục vụ thức ăn và rượu. Sau món rau xanh trộn quả hạch là món bò phi lê mềm nấu với dầu oliu và cà chua, tiêu, tỏi và hành tây theo kiểu Andalucia. (Andalucia: tên một vùng hành chính của Tây Ban Nha, có thủ phủ là thành phố Seville)

Don Pablo là người dí dỏm hiểu biết sâu rộng về lịch sử địa phương và là một vị chủ nhà tuyệt vời. Câu chuyện không lúc nào trở nên nhạt nhẽo cho tới khi Max bước vào lúc họ đã dùng xong món tráng miệng và báo với Xavier rằng anh có điện thoại. Xavier đứng dậy nhưng cha anh lên tiếng ngăn lại.

Cha con họ nói chuyện vơi nhau bằng thứ tiếng Tây Ban Nha liến thoắng, cuộc trao đổi nóng lên theo từng giây cho đến khi Xavier nói “Xin mạn phép,” rồi bước ra ngoài.

“Ta xin lỗi vì cách cư xử thiếu lịch sự của con trai ta,” Don Pablo nói bằng sự tự trọng thầm lặng, phá vỡ sự yên ắng kéo dài, làn da tái xám của ông hơi đỏ lên.

“Bác đừng lo,” Rose nói, cô không thích thấy người già phải buồn phiền. “Đó chỉ là một cú điện thoại. Bác có một căn nhà vô cùng xinh đẹp đấy bác Don Pablo. Nó hẳn phải có lai lịch rất thú vị,” cô cố ý đổi đề tài.

Nhưng đó lại là điều tệ hại nhất cô đã nói ra.

“Đúng vậy. Dinh thự của dòng họ Vadelspino đã tồn tại nơi đây năm trăm năm rồi, ngôi nhà từng thay đổi nhưng gia tộc Valdespino luôn là chủ sở hữu của nó. Giờ đây bất hạnh thay, dòng họ Valdespino có vẻ như sẽ lụi tàn dần mất thôi.”

Xavier quay trở lại ngay khi cha anh nói ra những lời đó, anh nhìn ông vẻ bất bình. “Tôi xin lỗi; nhưng tôi e rằng mình phải đi ra ngoài một chút.” Anh nói với Ann và Jamie, không thèm nhìn Rose lấy một cái, rồi nói điều gì đó giận dữ với cha anh bằng tiếng Tây Ban Nha và bước ra ngoài.

“Cháu hiểu ý ta rồi đó,” Don Pablo nói, hất đầu về phía cánh cửa nơi con trai ông vừa đi khỏi, đôi mắt đen của ông ánh lên cái nhìn nóng nảy. “Điều đó ngày càng rõ hơn với ta; con trai ta không hề muốn cho cha nó có cháu thừa kế. Tối đầu tiên ở nhà mà nó đi bỏ lại khách khứa...” Rồi như chợt nhận ra mình đã nói quá nhiều, ông dừng lại rung chuông gọi Max.

“Ta xin lỗi nhưng ta e là rời khỏi các cháu bây giờ thôi.” Để cho người hầu đỡ ông ra khỏi ghế, ông nói thêm, “ta mệt quá, nhưng các cháu cứ tự nhiên thưởng thức buổi tối đi,” rồi ông rời khỏi.

“Chao ôi... về cái biến cố lúc nãy,” Ann nói trong lúc cười gằn.

Jamie nói vào. “Quên nó đi. Anh gặp cảnh này hoài rồi. Ông ngoại và cậu lúc nào cũng cãi nhau. Bọn họ quá giống nhau đến nỗi không thể sống chung được.”

Bản thân Rose thì thắc mắc liệu không biết có ai trên đời này có thể sống chung với Xavier - anh ta chắc chắn là quá độc đoán đến thánh còn phải lên tiếng đừng nói chi đến người cha tội nghiệp của anh ta.

“Jamie em biết tiếng Tây Ban Nha, vậy họ đã cãi nhau về cái gì thế?” cô hỏi, hơi tò mò về cơn nóng giận vừa rồi.

Jamie cười toe toét. “Ông ngoại điên tiết vì cậu Xavier lại đi đến chỗ cô tình nhân. Đó chính là người đã gọi điện cho cậu.”

Ann tinh nghịch thúc vào Jamie. “Anh tốt hơn hết là đừng bắt chước cậu anh đó, nếu không em sẽ siết cổ anh chết cho mà coi.”

Rose hiểu cảm giác đó; cô cũng sẽ rất hài lòng nếu được tự tay cô siết cổ Xavier. Nhưng khi nhìn ngắm cặp đôi trẻ này, Rose thấy mình đã có quyết định đúng đắn khi đồng ý cưới anh. Jamie yêu Ann và cô thì sẽ không để cho con người đê tiện như Xavier phá hoại hạnh phúc của chúng nó.

Sau khi dùng cà phê, Rose nói lời chúc ngủ ngon rồi đi lên lầu về giường với cơn đau đầu nát óc. Quả đúng là một ngày kinh khủng... Xavier giờ thì tốt rồi, anh ta có lẽ đang thoải mái trong vòng tay của người tình... Còn về phần Rose thì không lấy gì làm dễ chịu cả khi cô chuẩn bị giường.

Đầu óc cô quay cuồng như cối xay gió gặp bão. Gặp Don Pablo rồi cô mới hiểu tại sao Xavier lại muốn hôn lễ diễn ra. Nhưng Chúa giúp cô chứ! Làm sao cô có thể chung sống với anh như là một người bạn khi mà anh chỉ cần chạm vào thôi cũng đã làm cô nóng bừng cả lên?

Mặc bộ đồ ngủ ngắn màu trắng, cô cứ bồn chồn đi lại quanh căn phòng ngủ to lớn; cô quá căng thẳng đến nỗi không ngủ được. Cô cảm thấy mình như một con chim bị nhốt trong chiếc lồng vàng. Cô lẽ ra phải ở dưới lầu cùng đôi trẻ; xét cho cùng thì cô cũng là người đi kèm họ. Thật lố bịch! Xavier đã dễ dàng lừa cô đến Tây Ban Nha.

Cô dừng lại bên cửa sổ nhìn xuống sân thì thấy một chiếc xe hơi rẽ qua lối vòm, cô nhận ra chiếc xe đó. Xavier trở về khá sớm từ cuộc hẹn hò với người tình của anh. Anh bước ra khỏi xe, đầu anh ngửa ra sau khi anh nhìn thẳng về phía khung cửa nơi cô đang đứng như thể anh cảm nhận được sự hiện diện của cô. Cô vội bước lùi lại, chỉ ngay sau khi nhận thấy anh không hề mặc áo khoác và cà vạt.

Thực ra thì cũng không sớm gì cho lắm, cô thừa nhận. Rốt cuộc thì anh đã ngủ với cô ta bao lâu rồi? Anh đã đi được hai tiếng. Rose tự nhủ cô nên nhẹ người vì anh có người tình, phớt lờ đi cảm giác trống rỗng tận sâu lòng cô. Điều đó khẳng định lại những gì Xavier đã nói. Anh ta muốn một người vợ không quấy rầy cuộc sống của anh, một người vợ có công việc yêu thích riêng.

Cuối cùng thì cô cũng sẽ lại trở về với công việc của mình. Sau khi gặp Don Pablo, cô buồn bã phải thú nhận rằng ông ấy có lẽ sẽ không sống qua được ba tháng kì nghỉ của cô. Cô nhủ mình phải suy nghĩ tích cực lên, cưới Xavier cô có thể làm ít nhất ba người hạnh phúc: Ann, Jamie và Don Pablo. Sao điều đó lại tệ hại cơ chứ? Một kì nghỉ dài ở Tây Ban Nha. Rồi nhắm mắt lại, cô cố nắm lấy giấc ngủ.

Cô trở mình không ngừng, cố gắng thư giãn nhưng mọi cơ bắp của cô chẳng hiểu sao cứ căng hết lên. Những hình ảnh nhảy mùa sau hàng mi nhắm nghiền của cô. Xavier với cơ thể màu đồng khỏa thân nằm vắt qua giường, sức mạnh nam tính của anh hứa hẹn đem đến những khoái cảm nhục dục mà cô vẫn còn nhớ rất rõ. Hình ảnh đó khiến cô rên lên, cơ thể cô chán nản nóng bừng, rồi vùi đầu vào gối, cô cầu cho giấc ngủ đến với mình.

Sáng hôm sau, âm thanh của những giọng nói đưa cô đến phòng ăn sáng. Xavier trông mạnh mẽ đầy vẻ nam tính, cười với Rose khi cô đi vào.

“Chào buổi sáng Rosalyn, hôm nay trông cô có vẻ rất thoải mái.”

Ánh mắt lấp lánh của anh đầy sự ngưỡng mộ từ đàn ông lướt qua thân hình quyến rũ của cô. Cô không mang áo ngực mà chỉ mặc một chiếc đầm cotton đỏ đơn giản ôm sát người với dây áo mỏng manh. Chiếc váy kéo dài tới nửa đùi còn chân cô thì mang một đôi xăng đan. Trời quá nóng đến nổi cô không thể mặc thêm thứ gì hơn.

Hiển nhiên là thời gian tìm hiểu công khai đã được bắt đầu, Rose nghĩ mỉa mai nhưng nhớ đến lời hứa của mình, cô bèn nói, “Sao, à cảm ơn anh, Xavier,” dù vậy cô vẫn gần như nghẹn lại khi gọi tên anh.

“Đó là niềm vịnh dự của tôi. Tôi xin lỗi vì sáng nay không thể đi cùng cô được.” Rồi quay sang Ann và Jamie đã ngồi xuống bàn ăn sáng, anh nói thêm, “Dĩ nhiên cùng hai cháu nữa,” điều này rõ ràng đã thể hiện anh quan tâm đến ai.

Rose vô cùng oán ghét cái giọng điệu mỉa mai của anh vì nó cho cô biết anh đã cảm nhận được và đồng thời rất thích chí trước cơn giận đang ngấm ngầm trong cô. “Ba người sáng nay cứ đi thăm quan thành phố nhưng đừng quên là phải trở về trước một giờ đấy. Chúng ta sẽ đến Hacienda dùng bữa trưa.”

Đó là lí do tại sao mà giờ đây Rose đang tan chảy dưới ánh nắng mặt trời giữa trưa và hoàn toàn bị lạc lối. Seville là một thành phố đẹp đầy lôi cuốn; nó cổ kính với những con đường chật hẹp lộn xộn mà mới thoắt một cái, Ann và Jamie đã biến mất vào trong đó, để lại Rose đứng trên một con đường với những tán cam dọc theo lối đi, tự hỏi cô đang ở đâu và quan trọng hơn cả thì chính xác là bọn họ đang ở đâu rồi? Cô đã kiếm họ cả hơn một tiếng đồng hồ và giờ đây cô đang nóng nực, khát nước và hoàn toàn chán nản.

Đi qua một con đường chật hẹp khác, cô lê bước mệt mỏi cho tới khi cuối cùng cũng phát hiện ra một người đàn bà ngồi bên ngoài một quán cà phê nhỏ bên lề đường. Rose quyết định làm điều tương tự rồi một cách đầy biết ơn, cô ngồi lên chiếc ghế nhựa trắng không lấy gì làm sạch sẽ cho lắm. Một người đàn ông trông khá thô lỗ bước ra và cô gọi một tách cà phê cùng một ly nước lọc.

Khi đã đỡ khát, cô nhìn quanh vẻ uể oải rồi chợt nhận ra những con đường ngày càng trở nên chật hẹp hơn cùng không khí ẩm mốc tỏa ra từ những tòa nhà cổ xưa. Một người đàn ông hoàn toàn lạ mặt dừng lại nói chuyện với cô. Cô mỉm cười ngớ ngẩn không hiểu anh ta đang nói về cái gì, nhưng khi hắn với lấy tay cô, cô nhảy dựng lên rồi vùng ra khỏi hắn.

Đến lúc phải đi rồi và cô không thèm ngồi đợi người bồi bàn nữa. Cô lao vào trong quán rồi tiến đến quầy trả tiền và mở ví ra.

Sao cô có thể ngu ngốc đến thế cơ chứ? Cô chỉ có vài tờ bảng Anh cùng tiền xu nhưng không có lấy một đồng Tây Ban Nha. Cô cố đưa cho ông chủ thẻ tín dụng nhưng ông ta nói rất rõ rằng ông ta không nhận những thứ đó. Cô cố đề nghị ông ta đợi cô chút xíu để cô tìm một máy rút tiền đổi lấy ít tiền Tây Ban Nha nhưng ông ta lại không cho cô đi ra khỏi quán.

Ông ta chửi cô bằng tiếng mẹ đẻ của ông và từ duy nhất cô nhận ra là Policfa, cô biết nó có nghĩ là cảnh sát. Tình hình đang trở nên nguy hiểm. Cô ghét phải làm điều này nhưng trong cơn tuyệt vọng, cuối cùng cô cũng nói tới Xavier Valdespino, Don Pablo rồi ra hiệu xin được gọi điện cho họ. Ông chủ quán nhìn cô xem xét và nhắc lại “Xavier Valdespino à” rồi chỉ vào cô, “Tên.”

“Bác sĩ Rosalyn May,” cô thở phào nhẹ nhõm khi thấy ông ta cầm điện thoại lên từ quầy.

Một cuộc đối thoại bằng thứ tiếng Tây Ban Nha tốc độ theo sau đó và vài phút sau có đã sự thay đổi đáng ngạc nhiên, người đàn ông mỉm cười rồi chuyển ống nghe cho cô.

“Cô nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy Rosalyn?” Xavier hét trong điện thoại.

“Còn Ann với Jamie đâu rồi?’

“Tôi lạc họ rồi,” cô quát lại vì không thích bị hét vào mặt như thế.

“Lạy Chúa! Cô không an toàn khi ra ngoài đâu. Ngồi xuống đó đợi tôi. Đừng đi đâu hay nói chuyện với bất cứ ai cả. Ông chủ quán sẽ đem đến cho cô bất kì thứ gì cô muốn. Hiểu chứ...”

“Được rồi,” cô ngoan ngoãn đồng ý. Cô đâu có sự lựa chọn.

“Rồi bây giờ thì chuyển máy cho ông chủ đi.”

Cô từ từ bỏ điện thoại xuống. Một phút sau, ông chủ quán giục cô quay trở ra ngoài, ông lau chùi chỗ ngồi sạch sẽ trước khi bắt cô ngồi xuống. Một chai rượu cùng chiếc ly sạch bóng được đem ra. Ông ta đề nghị cô uống chút nước giải khát và cô hoảng hốt khi ông chủ quán ngồi xuống cạnh cô. Cô thấy mình như đang bị canh giữ.

Cô thở dài nhẹ nhõm khi thấy chiếc Ferrari đỏ đỗ xuống đường mười phút sau đó. Nó dừng lại cùng tiếng rít của bánh xe ngay bên ngoài quán nước, hiệu quả chắn ngang con đường hẹp. Một nụ cười bắt đầu nở ra trên môi Rose khi cửa xe mở tung ra và Xavier bước xuống. Nụ cười của cô biến mất ngay khi thấy vẻ mặt của anh, mắt cô hạ thấp xuống. Anh mặc chiếc quần dài may đo màu kem cùng chiếc áo sơ mi ngắn tay màu xanh ngải đắng mở ra ở cổ, để lộ đám lông đen xoăn.

“Rosalyn,” anh gọi tên cô và cô miễn cưỡng ngước lên nhìn anh. Vẻ mặt của anh làm cô run sợ. “Điên tiết” vẫn còn chưa đủ để diễn tả anh lúc này.