Nó nhìn hắn cười khẩy rồi bỏ đi, đi đến hành lang gần cửa lớp thì gặp Kin đang đứng ở hành lang, anh thấy nó vui mừng định chạy lại chỗ nó nhưng nó lạnh lùng đi qua anh mà không thèm quay lại nhìn, cứ như là người lạ, bỗng nhiên anh cầm tay nó nói:
-Sao em lại làm như không quen biết anh vậy?
Nó lạnh lùng gạt tay mình ra khỏi tay anh, vừa đi đến cửa lớp nó đứng lại, nhìn anh và nói:
-Đúng là tôi không quen anh mà!!!
Câu nói của nó như hàng ngàn mũi kim đâm vào tim anh, khiến tim anh vỡ vụn thành nhiều mảnh, anh đứng nhìn nó vào lớp mà không nói được gì. Anh dựa người vào lan can nghĩ “tại sao em lại thay đổi nhiều như thế??? Bảo bối hồn nhiên ngày xưa của anh đâu rồi??? tại sao mới 10 năm không gặp mà em lại lạnh lùng đến như thế??? Có phải vì chuyện đó không...???” Rất nhiều câu hỏi cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí anh, muốn nó trả lời tất cả câu hỏi của anh, nhưng …. Anh buồn bã và đau đớn quay lưng đi thẳng về lớp học. Anh như thế nó cũng đâu có vui, nó buồn, đau lắm nhưng đây chưa phải là lúc nó có thể vui vẻ nhận anh được, bây giờ quan trọng nhất với nó chỉ là trả thù, chỉ có trả thù xong thì nó mới có thể như trước đây.
Hắn ngủ dậy, cảm thấy chán nản không muốn vào lớp nữa nên lái xe đến bar. Nó vào trong lớp, ngủ ngon lành, thì bỗng nhiên bà cô gọi tên nó làm nó bực cả mình, nhìn thẳng vào mặt bà cô với ánh mắt lạnh lùng, bà cô cảm thấy lạnh sống lưng nhưng vẫn hất mặt nói:
-NGUYỄN HÀN THIÊN BĂNG!!!! Ai cho em ngủ trong giờ học của tôi???
Nó nhăn mặt, rồi gục đầu xuống bàn trả lời bằng giọng lạnh tanh:
-Có vẫn đề gì?
Bà ta thấy thái độ của nó, đầu bốc khỏi quát:
-EM TƯỞNG MÌNH ĐẠT ĐƯỢC HỌC BỔNG LÀ GIỎI LẮM À??? CÓ GIỎI THÌ EM HÃY GIẢI HẾT BÀI TẬP TRÊN BẲNG RỒI TÔI SẼ CHO EM NGỦ.
Nó ngẩng đầu dậy, liếc hết một lượt trên bảng rồi gục mặt xuống bàn đáp:
-Bài 1 bằng 0, bài 2 bằng 4xy 3^31, bài 3 bằng 40/3 123xy, bài 4 rỗng, bài 5 rỗng, bài 6 bằng 32xy.
-HẢAAAAAAA????
Nó nói xong cả lớp đồng thanh, trố mắt nhìn nó, bà cô vội vã chạy lên lấy giáo án ra xem, một học sinh hỏi:
-Thế nào cô, có đúng không cô??
-Đ … đú... đún... đúng... đúng Bà cô lắp bắp.
- WHAT!!! KHÔNG THỂ NÀO!!!??? Cả lớp đồng thanh hét lớn lên.
Cả lớp xôn xao, ai cũng ngạc nhiên về nó. Wendy và Sady biết quá rõ về nó nên nhìn cả lớp đang nhốn nháo thì phì cười, Kan há hốc miệng, cậu gần như không tin vào tai mình. Kin thắc mắc nên quay sang hỏi Sady:
-Sao con bé nó giải nhanh vậy??
Sady nhìn anh, nháy mắt rồi mỉm cười nói:
-Anh đừng coi thường Sandy nhé, nó không phải là con người đâu!!
Kin ngỡ ngàng không tin vào tai mình, anh quay sang hỏi Sady thêm lânf nữa:
-Thế là sao??
Sady vỗ lưng anh, giọng trêu đùa nói:
-Thì làm gì có người nào giải nhanh như nó đâu!!?? Nó không còn là Thiên Băng của trước đâu.
REENG … REENG … REENG …
Tiếng chuông báo hiệu kết thúc giờ học vang lên, tất cả học sinh ùa ra. Nó đeo headphone rồi thong thả đi bộ về, Sady và Wendy thì leo lên chiếc Lamborghini Aventador Roadster của bọn họ phóng thẳng về biệt thự.
Nó về đến nhà cảm thấy mệt mỏi lên phòng, tắm, thay đồ rồi lăn đùng trên giường và thiếp đi, 1 lúc sau điện thoại vang lên, nó mở mắt, vơ lấy cái điện thoại đang reo ở trên giường rồi bấm trả lời, đầu dây bên kia cất tiếng chào:
-Tiểu thư.
-Chuyện gì?
-Chúng tôi vừa nhận được tin, họ sẽ sớm nhập học trường Royal ạ.
-Hừm,vđược rồi, tiếp tục theo dõi họ, có chuyện gì hãy báo ngay cho tôi.
-Vâng, thưa tiểu thư.
Nó tắt điện thoại, mắt nhìn ra cửa sổ, đôi mắt nâu đen nhìn ra ngoài cửa sổ, nó nhếch miệng cười và nghĩ “ ĐÃ ĐẾN LÚC CHÚNG TA GẶP NHAU RỒI”.