Sự Trả Thù Của Thiên Thần - NTT2k1

Chương 7: Tại sao lại giúp tôi?




Bên ngoài có tiếng xe bóp còi, là anh đã về.

Quản gia Lâm còn đang bò lên người cô, ánh mắt nhìn chằm chằm cô cảnh cáo.

"Mày dám nói một chữ tao liền lột da mày."

Mộc Hoa dũi thẳng người, chạy lên lầu.

Cô không phải sợ bà, nhưng anh sẽ quan tâm cô sao?

"Tôi dọn bữa sáng cho cậu nhé!"

Lăng Hạo nhíu mày:"Cô ta ăn chưa?"

Lâm quản gia cúi đầu, tiếp tục lui xuống dưới bếp:" Cô ấy đã ăn rồi, nói là muốn ngủ."

"Mới sáng sớm muốn ngủ?"

Nói xong cũng không đợi bà trả lời anh đã nhanh chân lên lầu muốn xem cô ra sau.

Bà rón rén bước lên, thúc giục cậu ăn sáng. Giọng điệu có chút gấp gáp.

"Cô ấy nói do hôm qua chat video với bạn nên hôm nay ngủ bù. Cậu đừng đánh thức cô ấy."

Lăng Hạo quay lại gật đầu rồi xuống lầu ăn sáng.

Vốn dĩ muốn quay lại xem cô thế nào, bây giờ có thể trò chuyện cùng ReaLa cũng như tâm trạng cô cũng tốt hơn rồi.

Vì vậy anh đến thư phòng làm việc. Hôm nay là chủ nhật nên anh muốn nghỉ ngơi ở đây.

Sáng hôm sau. Lăng Hạo đã rời đi công tác bên Mỹ khoảng hơn hai tuần mới xong việc.

Mộc Hoa bị anh cấm ra khỏi nhà nên hai tuần này cô đều bị bà quản gia bỏ đói, mỗi ngày cô sẽ được cho hai bát mì và hai ly nước. Ngoài ra, bà sẽ bắt cô làm tất cả việc nhà.

Quản gia Lâm ngoài năm mươi, tóc đã bạc trắng, thân thể tuy gầy gò nhưng sức lực rất mạnh. Cô căn bản không thể chống cự, còn việc sảy thai năm đó đã làm sức khỏe cô yếu rất nhiều.

Mộc Hoa căn bản không cảm thấy có một chút chật vật nào, bị bà ta đánh cô càng vui vẻ. Bởi vì, tội lỗi cô cũng không nhỏ, bà ta mất đi một đứa con cô cũng có trách nhiệm. Huống hồ anh đưa cô về là để hành hạ, trả thù cô. Dù cô biết anh sẽ không dùng biện pháp này để đối với cô nhưng cô vẫn muốn mình như vậy. Cảm giác đau thấu xương không bằng đau từ tâm lan ra lục phủ ngũ tạng. Nó ngày một ăn mòn cô rồi.

"Á..RẦM!"

"Lão bà bà bị sao thế?"

"Tao trượt nước! Đồ khốn là tại mày!"

Lâm quản gia đau đớn kêu rít lên ngồi phịch ở sàn nhà.

Mộc Hoa vội vã tìm hộp y tế, nhanh tay đỡ bà ngồi dậy.

Cô bị lão bà bà đẩy ra. Mộc Hoa ôm chân lão bà bà xoa xoa thuốc, miệng cười tít mắt.

"Lão bà bà! Da bà đẹp thật, xem mịn màng thế này cơ."

Lâm quản gia trố mắt nhìn cô.

"Bà đã già thế rồi đi đứng cẩn thận hơn mới được, xương cốt người già rất giòn đụng nhẹ là có thể gãy mà đã gãy rồi thì khó bình thường được."

Lâm quản gia không để ý kéo chân mình ra nhưng bị tay cô tóm lại.

"Để tôi kiểm tra xương! Đừng động đậy, ngoan nào!"

Lão bà bà: ^_^!