Mộc Hoa đứng trước nhà ga, gió thổi làm tóc cô bay theo. Gần mười năm trước cô đã từng đứng trước nơi này chờ xe để rời khỏi anh, mười năm sau cô vẫn đứng nơi này ra đi.
Lúc ấy, cô vừa trả thù cho cha xong đã chạy đến nơi này, cô lúc đó có mang thai, tàu chạy hai đêm đưa cô về vùng đất nghèo. Mộc Hoa bỏ đi, cô không nỡ lòng bỏ đứa bé mới gạt anh cô đã lấy nó ra. Nhưng cuối cùng, trời đúng là trêu người, cô mang thai đến tháng thứ tư thì bị sảy thai.
Mười năm sau cô cũng mang thai, anh và cô lại là nghiệt duyên sao?
"Cô muốn làm một tiểu tam giống như mẹ cô không? "
"Cô có biết vì sao mẹ của Lăng Hạo mất không? "
"..Là vì biết chuyện chồng bà ta có con ngoài giá thú, Lăng Hạo mới 7 tuổi đã mồ côi mẹ."
"..Cha cô vì phát hiện ra cô không phải là con của ông ấy mới phát điên đi tìm Lăng Thiếu Đường tính sổ, kết quả bị ông ta giết chết."
"Mẹ cô đi tha hương cầu thực chính là vì hổ thẹn trong lòng, chân đạp hai thuyền."
"Bà ta không dám đem theo thứ nghiệt chủng như cô mới ném cô vào cô nhi viện đấy, ha ha."
"Không phải... Không phải, cô nói láo, tôi không thể cùng Lăng Hạo là anh em."
"Nhìn đi, đây là xét nghiệm ông Lăng Hạo cho tôi, cô xem đi, ha ha... Dù sao thì Lăng Hạo cũng là chồng tôi, cô nghĩ anh ấy sẽ lấy đứa con của hai người sao? Ghê tởm. "
"Cô nghĩ anh ấy sẽ muốn cô sao?"
"Cô nghĩ đứa con của cô sẽ được ra đời sao?"
"Anh em các người, oan có đầu nợ có chủ, đời mẹ dơ bẩn thì đời con sao sạch sẽ được, đời mẹ là tiểu tam thì con gái sao được làm vợ được nhỉ?"
KHÔNG!!
"Khôngggg."
Mộc Hoa bật đầu ngồi dậy, trán lấm tấm mồ hôi, cô đưa mắt lên nhìn đồng hồ.. Gần một giờ sáng. Mộc Hoa sờ cái bụng đã nhô lên của mình, nước mắt lộp độp rơi xuống. Cả người chật vật vượt qua đêm dài. Mỗi lần nhớ đến anh trong lòng cô sẽ hoảng hốt, sẽ hỗn loạn, ác mộng còn kinh khủng hơn trước đây cô sống ở cô nhi viện. Buổi tối cô sẽ một mình trốn trong chăn bông mà khóc.
Nhưng vẫn là một tháng sau đó tiền sinh hoạt cạn kiệt, cô vì không dám sử dụng thẻ đen của anh nên đã vứt ngay ở nhà ga, cô một mình tìm nơi làm công, tập quen với cuộc sống. Tinh thần dần ổn định, cô phải sống tốt, sau này còn có tiểu bảo, nghĩ đến đây cô liền vui vẻ, có động lực mà sống tốt.