Sự Trả Thù Của Thế Thân

Chương 37: 37: Lựa Chọn





Lâm Lạc làm như không thấy ánh mắt của mọi người rồi lại hướng ba mẹ mình chào.
"Ba, mẹ".
Lâm Vân Ngọc gật đầu nhìn con trai "Tiểu Lạc, có chuyện gì sao?"
Lâm Lạc đi đến bên mãu thân mình rồi ngồi xuống, cậu đáp "Mẹ, gia đình Diệp thúc thúc mời chúng ta dùng cơm.

Mẹ và ba xem lại xem có bận gì không rồi đi đến nhà thúc ấy".
Lâm Tiêu Vũ nghe đến đây thì cười sang sảng "Ha ha, Diệp thúc của con cũng nhanh thật.

Ta cũng định sẽ mời họ đến nhà mình ăn một bữa cơm sẵn tiện cảm ơn họ đã chiếu cố con.

Ai ngờ ta chưa kịp mời thì họ đã mời trước rồi".
"Nếu vậy thì có qua có lại, mình đến nhà thúc ấy ăn cơm rồi lại mời thúc ấy đến nhà mình." Lâm Lạc cười cười nói.
Lâm phụ và Lâm mẫu đồng ý tán thành.

Thế là cuối tuần này họ quyết định sẽ cùng nhau đến Diệp gia.
Lâm Lạc nhếch môi cười, "Vậy thì trước khi chúng ta đến ăn cơm nhà người khác, con có thể ăn cơm nhà mình chứ.

Đói lắm rồi đó".
"Được, được chứ, cơm chuẩn bị xong rồi, mau ăn thôi".

Hàn mẫu đứng dậy kéo tay Lâm Lạc đi đến phòng ăn trong nhà.
Để lại Hàn phụ nhà chúng ta vẻ mặt đầy ai oán ở phía sau.
"Này! Anh cũng đói mà vợ yêu, em thiên vị thiệt đó!".

Hàn mẫu quay đầu trừng mắt nhìn: "Em chính là thiên vị đó, anh có ý kiến gì à?".
Hàn phụ nhất thời câm nín không biết nói gì, nhưng trong lòng lại điên cuồng gào thét.
Ý kiến? Hắn nào dám có ý kiến, lời nói của tức phụ là mệnh lệnh phải tuân.

Hắn mà có ý kiến thì thế nào tối nay cũng bị đá thẳng xuống giường.
Thế nên là...Nhịn!
Lâm Lạc một bên cười ra tiếng, có ba mẹ bên cạnh thật vui vẻ.
Chậc, nếu như lúc trước mà chết thật thì lỗ to rồi!
Cũng may, may mắn là mình trọng sinh.
Nghĩ tới nếu bản thân thật sự chui xuống mồ, cậu khẽ run.
Không được! Không thể cứ như vậy cho qua được, phải đòi nợ!
Vậy thì nên bắt đầu từ ai nhỉ? Hàn Minh ư?
Hàn Minh tuy kiếp trước là người đánh chết cậu nhưng cũng là do có kẻ giật dây.

Mà cái kẻ giật dây là tên Bạch Vân thối tha vô sỉ kia.
Kiếp trước dựng chuyện nhiều vô cùng, chẳng hạn như nói mình cho người lái xe tông cậu ta, đánh cậu ta, sai bảo cậu ta, chửi cậu ta, vân vân và mây mây.
Aiz...
Lâm Lạc nhíu mày tức tối: Sao mà kiếp trước mình hiền lành tốt bụng đến đáng thương như vậy chứ?
Bị tính kế mà không trả đũa, ngốc nghếch!
Lúc trước lẽ ra mình cũng không muốn ôm thù hận trong lòng, nhưng mà bây giờ nghĩ lại thì không thể bao dung như thế được.
Chí ít cũng phải khiến Bạch Vân khổ sở cùng cực!
Còn Hàn Minh....vứt sang một bên cái đã, tên đó thì mình muốn xử lý lúc nào cũng được, dù gì cũng chưa nghĩ ra cách nào để xả giận.
Không thể cứ trên thương trường đấu tranh, giành giật dự án này đến dự án nọ.

Não mình sẽ bị hành đến phẳng a!
Cũng không thể đòi đánh đòi đập hắn được, quá không có hình tượng!
Đang tính toán trong đầu thì mùi thức ăn thơm ngon đâm sầm vào tâm trí của Lâm Lạc.
Hai mắt cậu sáng lên, đòi nợ tính sau, ăn no tính trước!
Nếu mà để bản thân đói là tội lỗi đó nha.
Thế là Lâm Lạc lôi kéo mẫu thân đến bên bàn ăn, Lâm mẫu tủm tỉm cười nhìn cậu.
"Con xem con đi, đói như vậy sao? Cũng không phải bỏ đói con".
Lâm Lạc cười hì hì đáp: "Chỉ là hôm nay được ăn cơm cùng ba mẹ nên con mới háo hức đấy thôi".
"Chỉ biết nịnh nọt".

Lâm mẫu nhéo nhéo mũi cậu.
Hai mẹ con cười cười nói nói khiến Lâm phụ phía sau đã vắt cả một ly lớn nước chanh nguyên chất.
"Nịnh nọt cũng chằng chuyên nghiệp gì".

Lâm phụ mở miệng nói.
Miệng nói một đằng mà suy nghĩ một nẻo, trong lòng phỏng chừng tung bông ăn mừng rồi.
Con trai bảo bối vì được ăn cơm với mình mà háo hức chờ mong a.


Hạnh phúc hạnh phúc!
Lâm Lạc hỏi: "Vậy thì xin thỉnh giáo phụ thân đại nhân".
Lâm mẫu bên cạnh cười đến híp cả mắt.
Lâm phụ nghĩ nghĩ rồi nói: "Cứ gọi ba là ba thân yêu hoặc ba yêu dấu là được.

Gọi mẹ cũng như vậy".
"Dạ, ba yêu dấu của con".

Lâm Lạc nói xong thì cầm lấy chén, xới ra từng chén rồi hướng phụ mẫu "yêu dấu" đưa đến.
"Ba yêu dấu, mẹ thân yêu của con dùng cơm nào".
Lâm mẫu nhận lấy chén cơm: "Thằng bé này thật là, mau ăn đi, nếu không là đói chết đó".
Lâm phụ miệng cười lớn không ngừng, tâm trạng tốt vô cùng, ly nước chanh mới vắt vừa rồi đã bị quăng vào xó xỉnh nào không biết.
Một nhà ba người cười nói vui vẻ ăn cơm, khung cảnh gia đình đong đầy hạnh phúc.
Chuyện không vui trước đó tạm gác qua một bên.
...
Một nhà thì khung cảnh ngập tràn tiếng cười, một nhà thì ảm đạm.
Trên bàn ăn, Hàn Minh đang ăn mà cứ thất thần, ăn được vài miếng thì ngừng.

Thơ thẩn bước lên lầu.
Hàn phụ và Hàn mẫu nhìn nhau rồi thở dài.

Thôi thì để cậu từ từ lấy lại tình thần.
Hàn Minh về phòng của mình, sự lạnh lẽo trong phòng khiến cậu nhíu mày lại.
Sự lãnh lẽo này có lẽ là do không khí, cũng có thể là do sự vắng vẻ nào đó.
Ít ra khiến cậu tỉnh táo được một chút.
Nhìn qua nhìn lại một lúc lâu, Hàn Minh thở dài.
Đã mấy tháng trôi qua rồi nhỉ? Căn phòng này và cả căn nhà này đã mấy tháng không có cậu ấy.
Hàn Minh trước đó đi ngang qua phòng chứa rượu của nhà mình, cậu tiện tay cầm lấy một chai.

Là một loại rượu vang, còn tên là gì thì cậu không nhìn.


Chủ yếu là cậu chọn loại rượu mạnh.
Đi đến bên mép giường, đặt chai rượu lên cái tủ nhỏ đặt đèn ngủ cạnh giường.
Cầm lấy chiếc ly thủy tinh có sẵn, rót rượu vào chiếc ly.
Đưa đi đến miệng, một hơi uống sạch.
Ly này đến ly khác, chưa gì mà một phần ba của chai rượu đã bị cậu uống.

Hàn Minh vốn muốn mượn rượu để có thể say, say rồi thì quên hết chuyện không vui.
Sau đó ngủ một giấc, nếu ngày mai tỉnh dậy mà vẫn còn nhớ thì uống tiếp, uống đến quên không còn gì thì xong.
Đến đó thì bắt đầu lại từ đầu, không u sầu, lòng tỉnh táo, sẽ không phạm sai lầm nữa.
Chỉ là Hàn Minh nhanh chóng nhận ra rằng điều đó là chuyện bất khả thi.
Một là vì càng uống rượu thì cậu càng tỉnh, chuyện muốn quên lại nhớ rõ ràng vô cùng, từng câu từng chữ từng chi tiết.
Hai là vì cậu thấy bản thân mình đúng là thằng khốn nạn! Hảo khốn nạn!
Cậu đã nghĩ: Liệu có nên buông tay Lâm Lạc không?
Em ấy sẽ tìm thấy một người đối tốt với em ấy hơn mình.

À mà chắc không cần tìm, có không ít người thầm mến em ấy.

Sớm muộn cũng theo đuổi em ấy thôi.
Hàn Minh nghĩ liền thấy sợ, cậu không muốn mất Lâm Lạc.

Vậy....cậu nên làm sao đây? Làm thế nào mới được Lâm Lạc tha thứ?