Sự Trả Thù Của Thế Thân

Chương 26: 26: Tống Phương Văn





Lâm Lạc trở về nhà của mình với tâm thái vui sướng vô cùng.

Cậu liền lên phòng tắm rửa, xong, cậu ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa ăn trái cây.
Lâm Lạc nhấn nhấn đồ điều khiến vài cái rồi đặt xuống.

Hiện tại là 6 giờ tối và tivi đang chiếu chương trình mà cậu yêu thích.
Nếu để người khác nhìn thấy chương trình mà cậu đang xem thì sợ rằng bọn họ sẽ té xỉu thành hàng dài từ trên lầu xuống tận phòng khách.
Và chương trình mà Lâm Lạc đang xem chính là.......
Thám Tử Lừng Danh Conan!
Lâm Lạc năm nay đã là 20 tuổi rồi nhưng lại rất thích xem phim hoạt hình.

Mỗi lần xem là cậu phải ở trên phòng mà xem, vì nếu ở phòng khách mà xem thì không biết quản gia cùng người hầu trong nhà sẽ biểu cảm ra sao.
Đoán thôi cũng biết bọn họ sẽ nhanh chóng đến bệnh viện.

Chính là để khám mắt, xem xem có phải là hoa mắt hay không.

Người quản gia chính là có một lần như thế.
Nghĩ tới đây Lâm Lạc bắt đầu hoài nghi.

Cậu thế nào cũng là thường ngày luôn vui vẻ, rất dễ gần, thân thiện, tính cách cũng tốt,...Nhưng tại sao người hầu trên dưới đều mặc định rằng cậu là một người lạnh lùng, khó gần,....
Lâm Lạc nào biết được bản thân trong mắt mọi người.

Đối với người quen thì đương nhiên họ sẽ nhìn thấy những thủ đoạn của Lâm Lạc.

Còn về phía người ngoài.....gặp qua một lần liền biết.
Lâm Lạc rất ghét người lạ lại gần mình, đã có lần có kẻ muốn tiếp cận cậu, sau đó tên kia liền đã nằm bệnh viện mất nửa năm.

Nguyên lai là bị Lâm Lạc đánh cho một trận bán sống bán chết.
Lâm Lạc mất thật lâu để suy nghĩ, nhưng vẫn chưa hiểu tại sao.

Ngay lúc này cậu chợt nhớ ra vài chuyện cần làm.

Cậu lấy điện thoại gọi cho người quản gia.

Vẻ mặt cậu mang theo tia nghiêm trọng.
Ninh Phúc: Thiếu gia, ngài có việc gì?
Lâm Lạc: Điều tra Bạch Vân cho tôi, tôi muốn toàn bộ thông tin về việc phẫu thuật thẫm mỹ của cậu ta.

Không được sót chi tiết nào, cần đến tiền thì cứ dùng.
Ninh Phúc: Đã rõ, thưa thiếu gia.
Lâm Lạc chính là cái gì cũng có, tiền thì càng là không thiếu.

Chỉ là hiện tại...vẫn chưa có người yêu.
Về chuyện của Bạch Vân khiến Lâm Lạc rất thắc mắc.
Tại sao Bạch Vân lại phải phẫu thuật thẩm mỹ? Chẳng lẽ Hàn Minh không biết điều này ư?
Lâm Lạc cũng không nghĩ nhiều làm gì nữa, bởi vì chỉ cần có được thông tin thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ.

Những nghi hoặc hiện tại của cậu cũng sẽ được giải thích.
Dung mạo giống mình? Từ nước ngoài về? Thế thân?
Từ mấy chi tiết đó khiến Lâm Lạc nghĩ đến một khả năng khác.


Chỉ là cậu vẫn chưa khẳng định.
Có một số việc hiện không hợp lí nên cậu nhất quyết phải tìm ra chân tướng thật sự.
Bạch Vân so với Lâm Lạc còn thần bí hơn nhiều.
Lâm Lạc thở dài một hơi, cậu cầm điện thoại lên và gọi thêm một cuộc điện thoại nữa.

Lần này vẻ mặt của cậu vui vẻ hẳn ra.
Ngay sau đó phía bên kia truyền qua một giọng nói quen thuộc khiến Lâm Lạc hoài niệm.

Cậu vui vẻ nói.
Lâm Lạc: Thật lâu không được gặp anh, rất nhớ làm sao a.
Một bụng ủy khuất, Lâm Lạc hướng người bên phía đầu dây bên kia nói.
Tống Phương Văn: Anh cũng thật nhớ Tiểu Lạc.
Lâm Lạc: Em nói cho anh nghe nè, em đã có được dự án rồi.
Tống Phương Văn: Vậy à, chúc mừng em.
Lâm Lạc: Cảm ơn anh vì phần hiệu ứng nha.

Tống Phương Văn: Giữa chúng ta thì còn cần phải cảm ơn nữa à?
Lâm Lạc: Hì hì, anh biết không, nhìn cái tên kia tức giận mà không làm gì được khiến em vui lắm luôn.

Đã vậy còn chính tay em đánh bại hắn nữa.
Nói tới đây Lâm Lạc thật phấn khích, cậu cười cười hỏi tiếp.
Lâm Lạc: Đúng rồi, dạo này anh có rảnh không?

Tống Phương Văn: Anh cò vài dự án cần làm, thời gian rảnh thì không có.
Lâm Lạc: Hic....hic.....
Tống Phương Văn: Em làm sao vậy?
Lâm Lạc: Em nhớ Văn ca ca, muốn gặp.
Lâm Lạc giọng nói mang theo ai oán, hướng Phương Văn nói.
Tống Phương Văn: Nếu em đã nói như vậy thì anh ngay lập tức không bận gì nữa.

Anh sẽ dẹp hết mọi dự án rồi sau đó đến gặp em.
Lâm Lạc: Làm như vậy sao được chứ, anh bận thì cứ lo việc của anh đi.

Em chỉ nói vậy thôi.
Tống Phương Văn: Được rồi, anh sẽ xử lí mọi việc nhanh nhất có thể.
Lâm Lạc: Nếu như vậy thì anh nhớ giữ gìn sức khỏe nha, tạm biệt.
Kết thúc cuộc trò chuyện, Lâm Lạc hí hửng ngồi ăn trái cây, vui vẻ xem tivi.
===============
Tác giả:
Ahihi, đố mấy bẹn biết Tống Phương Văn là ai nà ^-^