Sự Trả Thù Của Quỷ - Angels or Devils

Chương 21: Khi huyền thoại calvin ra tay




- Hôm nay nợ củ nợ mới chúng ta sẽ chấm dứt tại đây thôi – Phong nói với tên Vũ đang đứng chết trân tức như điên vì mấy tụi nó chã thèm để ý gì tới bon hắn mà cứ thi nhau khóc cho nên giờ chã nhớ gì luôn.

- Được thôi – Vũ cười nụ cười đắt ý.

- Mấy người đang nói gì thế?? – tên Jim đột nhiên lên tiếng, giờ bọn này mới nhớ là còn có gã Jim nữa. (tg cũng mới nhớ lunz @@)

- Coi như ngươi đã hết sự lợi dụng – Tên Vũ nói rồi không biết từ khi nào đã có 1 khẩu súng trên tay và “BẰNG” một tiếng chói tay vang lên vào ngay thái dương gã Jim, không ai kịp phản ứng gì cả. Mấy tên đàn em thì chẵng có phản ứng gì vì từ lâu bọn họ đã bị áp đảo bởi tên Vũ rồi. (hôhôhô, cấm nhỏ Suhz và tất cả ~ ai đang tò mò tên Jim này chết ntn là k đc ném đá tg nhá, tại cái này ta ghét gã Jim l’ múnk cho gã chết thê lương 1 tí nhưng nghĩ lại lại k nỡ [tg có lòng thuơg người mà] ) )

Tiếng súng dường như đã thức tĩnh 2 con người đang khóc kia, cả 2 bỗng dưng im bặt, rồi thì cùng bật ra khỏi người của Hắn và Joe nhưng cả 2 chàng nhà ta đã kịp thời ngăn lại.

- Bình tĩnh lại đi nhóc, hãy để cho 2 anh ấy làm việc đi, lúc này đừng làm 2 anh ấy phân tâm – Hắn siết chặc Nó vào lòng nói một cách nhỏ nhẹ, bên kia Joe cũng đang cố gắng khuyên can Rika, sau một lúc chống cự thì cả 2 nàng đành thua vì đều không thể nào chống nỗi với 2 chàng nhà ta cả.

- Thôi được rồi, nhưng mi có thể buông ta ra được rồi đấy – Nó nói với hắn.

- Có tin được không??? – Hắn nhíu mày tinh nghịch hỏi.

- Đùa ta à??? – Nó liếc xéo Hắn không thương tiếc luôn.

- Thôi thôi thì bỏ ra – Hắn nói rồi bỏ Nó ra, bên kia Joe thấy vậy cũng bỏ ra chứ không nhỏ Rika mà điên lên thì không lườn được đâu.

- Mày cũng vẫn như xưa nhỉ, có lẽ tao đã phải để ý đến mày ngay từ đầu mới đúng – Anh Phong lên tiếng nói với tên Vũ.

- Quá khen rồi – Tên Vũ cười nụ cười khinh bỉ.

- Nói chuyện với tên này không có ít gì đâu Phong à – anh Minh lên tiếng, không có vẻ gì là nóng nảy cả.

- Cứ từ từ cũng được, để xem thử hắn có gì mà dám khiêu chiến với mình – Phong bình thĩnh nói với Minh rồi quay sang tên Vũ.

- Ngươi cũng hay thật, đúng là kẻ biết dùng thủ đoạn, lợi dụng tên Jim này để làm đà nhảy và bây giờ thì đã thành công – Phong nói giọng có phần kinh tởm.

- Cũng phải cám ơn cái lũ bọn mày đã không giết tao khi đó để bây giờ tao sẽ trả thù – Tên Vũ nói, giọng có phần bức xúc.

- Được sao??? – Minh nhướng mày khiêu khích.

- Cái lũ bọn mày thì chỉ được cái ỷ đông hiếp yếu thôi chứ thì được cái tích sự gì – Tên Vũ lại lên giọng. (hơhơhơ, ai ỷ đông v kà??? cha này nói k bík ngượng. Vũ: cái con nhỏ tg này nó múnk chết sớm mà >”

- Vậy thì để một mình tao đấu với mày, hôm nay thế nào cũng phải trả thù cho Thiên Ân mới được – anh Minh mất bình tĩnh bước lên nói với gã.

- Thôi nào Minh, không nên nói nhiều với tên này đâu, cậu bình tĩnh lại đi – anh Phong liền ngăn anh Minh lại.

- Cậu để mình trả thù cho Thiên Ân mới được – Anh Minh cố gằng tay của anh Phong.

- Tim, Jay với ngũ quỷ ngăn Minh lại cho anh, nó đã mất bình tĩnh rồi, sẽ không biết mình đang làm gì đâu, nhanh! – anh Phong quay sang mấy tên nhóc đang đứng như trời trồng vì ngạc nhiên mà hét. 7 tên nhóc liền chạy đến ngăn anh Minh lại trước khi vươt khỏi tay anh Phong. (hôhô, 7 tên nhóc phải ngăn anh lại thì biết anh Minh của ta mạnh cỡ nào đấy nhớ)

- Trước khi động thủ thì tao muốn hỏi mày vài câu, tại sao mày lại hại Thiên Ân, cô ấy đâu có làm hại gì đến ai bao giờ đâu?? – anh Phong quay sang hỏi tên Vũ khi chắc chắn là mấy thằng nhóc đã giữ được Minh.

- Mày muốn biết tại sao ư?? Vậy thì đi mà hỏi người cha, người mẹ kính yêu của thằng bạn mày đi, vì họ mà cha mẹ tao đã bị sát hại cho nên tao phải trả thù, nhưng không phải là bọn chúng mà phải là người mà chúng yêu thương nhất để chúng biết được sự đau khổ mất người thân. Mà có muốn trách thì phải trách là tại sao con nhỏ đó lại được thằng bạn thân của mày và nhỏ em của hắn luôn luôn yêu thương che chở làm gì, coi như con nhỏ đó xấu số thôi, đáng lẽ là thằng con cưng của bọn chúng cũng phải chết nhưng lúc con nhỏ đó có thai thì 2 đứa kia lại canh quá chặc cho nên xem như bọn chúng còn hên thôi – Gã Vũ cười như điên nói.

- Cha mẹ anh là ai?? – Kyo bây giờ đã bình tĩnh lại lên tiếng hỏi.

- Cha mẹ tao là Trần Thanh Phương và Ngô Hồng Ngọc và tên thật của tao là Trần Thanh Phúc – Gã Vũ bây giờ là Phúc nói. (hôhô, anh này không đánh mà khai luôn ná )

- 2 người họ là sát thủ mà?? – Kyo ngạc nhiên hỏi, đơn giản vì nó không hề biết gì về cha mẹ mình thôi.

- Uhm, cha mẹ của hắn đươc sai đi để ám sát cha mẹ em nhưng không thành cho nên đã bị giết bởi thủ lĩnh của họ – Anh Phong giải thích cho Nó.

- Vậy thì có liên quan gì đâu chứ, tại họ không hoàng thành nhiệm vụ thì thôi, tại sao anh lại tìm đến chúng tôi và chi Thiên Ân càng không liên quan gì đến chuyện này cả mà – Nó bức xúc nói, Hắn phải tập trung để ý đến Nó để nếu có chuyện gì thì còn kịp trở tay, nhưng hình như Nó rất bình tĩnh, không có dấu hiệu gì của sự bất bình cả.

- Vì nếu không phải đi giết cha mẹ mày thì cha mẹ tao đã không chết, mày có biết nỗi đau mất người thân nó đau đớn như thế nào không??? – Gã lại nói, giọng đau đớn.

- Và vì thế mà anh đã hại chị Thiên Ân sao??? Và bây giờ thì tôi đã biết rồi, nhưng anh có biết là anh đã hại chết một người con gái thánh thiện biết bao không??? Nếu có hận thì anh phải hận chính kẻ đã giết chết cha mẹ anh chứ, tại sao lại tìm đến chúng tôi trong khi chúng tôi cũng là người bị hại???? – Nó nói một cách đau khổ, vậy là Thiên Ân, người chị dâu mà Nó yêu thương kính trọng nhất chỉ vì một chút lầm lỗi của gã con trai trước mặt nó mà đã rời xa nó mãi mãi, thật đúng là một sai lầm mà.

- Nhưng nếu không có cha mẹ mày thì cha mẹ tao sẽ không chết!!! – Gã nói như hét.

- Nhưng nếu nói như anh thì bao nhiêu con người đã bị cha mẹ anh giết thì sao??? Họ cũng có con cái vậy, vậy thì nếu như họ tìm anh thì anh có còn sống được đến ngày hôm nay không chứ??? – Nó lại nói, giọng đã vỡ oà vì nước mắt, Nó không hận gã con trai này mà có phần thông cảm nhưng nó thấy thương cho người con gái có cái tên Thiên Ân quá, chị ấy sao lại phải chết như thế, thật không đán mà.

- Tao không cần biết, chỉ tại bọn chúng quá nhu nhượt và nhát gan cho nên đã không dám làm gì, nhưng tao thì khác, tao phải trả thù cho cha mẹ – Gã nói rồi nhanh như chớp chỉ thẳng nòng súng trên tay mình vào ngay giữa trán Nó và ….

“PẰNG!!!” Tiếng súng chói tay vang lên và viên đạn bay thật nhanh lao thẳng về phía Nó, người đang đứng như trời trồng ngay đó và nó nhắm mắt lại, trên tai còn vang vọng tiếng “KHÔNG” của Rika và vài người khác và nó ngã xuống, nhưng lại không thấy đau, rồi thì như có thứ gì như nước âm ấm bắn vào mặt nó, từ từ mở mắt ra thì nó thấy Hắn đang ôm chặt nó và nó đang nằm trên người Hắn.

- Có sao không nhóc?? – Hắn hỏi nó giọng lo lắn.

- Không sao, nhưng tại sao lại có máu??? – Nó thắc mắc một cách ngây thơ vô (số) tội.

- Ken, tay mày chảy máu kìa – Jay chạy lại và thấy vai trái Hắn đang có máu rỉ ra.

- Không s… – Hắn chưa nói hết câu thì đã nghe tiếng của anh Phong.

- Thằng khốn, mày dám chơi lén sao??? – Anh Phong nói như hét rồi lao thẳng về gã Phúc với tốc độ ánh sáng, gã vừa tính quay nòng súng về phía anh thì đã bất ngờ với cú đá nhanh như chớp của anh vào tay và giật lấy khẩu súng một cách dễ dàng cùng thêm một cú đạp mạnh vào bụng là gã đau đến gập người, và không dừng lai ở đó anh còn cho thêm 1 chõ vào lưng gã khiến gã nằm lăn ra đất rồi quay lại chỗ nó đang nằm trong tay Hắn.

- Anh Phong, coi chừng đằng sau!!! – Tiếng hét của Rei làm anh giật mình quay lại và thấy gã Phúc đã đứng dậy khi nào và trên tay còn cầm một cây súng khác nữa đang chỉa thẳng vào anh, chưa kịp phản ứng thì đã thấy anh Minh lao thằng đến và phóng lên nhanh chóng đá thẳng vào mặt gã Phúc môt cước làm gã ngã sống xoài và khẩu xúng văn khỏi tay gã và nằm gọn trong tay Minh. (hơhơ, bay như phim HK k =, ta thấy ta nói hơi quá rùi nhưng mà thôi, ai kêu ta ngưỡng mộ anh Minh làm rì hèz ) )

- Thằng khốn nạn, dám chơi bẩn với tao ư, nếu mày muốn chết thì tao sẽ toại nguyện cho mày – anh Minh nói rồi tiếng thẳng tới chỗ gã đang lồm cồm bò dậy.

- Bọn bây còn không lên, đứng đó ngắm cảnh à??? – Gã nói như hét với bọn đàng em đang đứng mặt đần ra làm bọn chúng lật đật xông vào đánh với bọn Nó lúc này đã đứng dậy.

- Hôm nay sẽ là ngầy tận số của mày – anh Minh nói rồi xông vào đánh với gã, nhưng gã cũng không thường, lúc nãy vì bị bất ngờ với lại muốn đánh lạt hướng anh Phong nên mới chịu 2 cú của anh như thế, còn bây giờ thì mới thấy hết lợi hại của gã. Mỗi cú đánh của gã rất mạnh và chính xát, anh Minh đã phải né tránh một cách khó khăn và đã dùng cách là chỉ né và chờ cho gã mệt thì phản công, và hình như cách đó có hiệu lực vì gã lúc này đã mất bình tĩnh rồi.

Quay sang bọn nhóc thì cũng đánh một cách kịch liệt hơn vì đơn giản bọn trong này được huấn luyện bày bảng hơn và có phần mạnh hơn, hơn 200 tên nếu như la thường thì chỉ cần 5 thằng nhóc là xong nhưng bọn này quá mạnh cho nên tụi nó cũng hơi mệt để đánh.

Khổ nhất là Jes vì chưa bao giờ mà phải đánh với mấy tên mạnh như thế này vì hầu hết là Liz với Tim chỉ cho cô đánh với mấy tên thường thường thôi, nhưng vì là một cao thủ cho nên cũng không tới nỗi nào, còn mấy đứa kia thì chỉ hơi vất vả tí thôi chứ cũng không sao, trong vòng 30′ thì tụi nó cũng đã dẹp loạn hết cái đám này lúc này hầu hết đã được xuống uống trà với anh Diêm Vương đẹp trai rồi ^^~.

Quay lại với anh Minh thì vẫn còn đang phải vất vả né tránh những cú ra đòn mạnh bạo của gã Phúc, nhưng lúc này gã đã thấm mệt rồi cho nên cũng là lúc anh phản công. Chờ cho gã xơ ý anh đã đấm thẳng một cú vào mũi gã làm máu mũi phun ra, tiếp theo là cú đạp thẳng vào chân trái là chân ghi bàn của gã làm xương gãy nghe răn rắc, kế đến anh tặng cho gã một chú đạp vào ngay bụng làm gã lại ngã ra đất. Anh bước lại và đạp thẳng vào bàn tay phải của gã và chà nát luôn, sau đó thì đạp vào chân và tay còn lại, khuyến mãi gã thêm một cú đá vào mặt làm trẹo luôn quai hàm và cú cuối cùng vào 1 bên hông làm gãy phải từ trên 3 cọng sường làm gã rên la đau đớn nhưng không chết.

- Mày giết tao đi!!!! – Gã rên những tiếng rên đau đớn nói với anh Minh.

- Không, tao phải cho mày biết được nỗi đau cả thể xác lẫn tinh thần mà Thiên Ân đã phải chịu trước khi chết, mày là một người học võ mà còn không chiệu được thì huống hồ gì cô ấy chỉ là một cô gái trói gà không chặt chứ – anh nói một cách đau đớn.

- Ken, sao mặt cậu tái quá vậy??? – Anh Vương cùng những người khác vừa mới xữ xong ngoài kia và cùng mọi người vào thì thấy bọn kia nằm rạp dưới đất và nghe hết những gì anh Minh nói, nhưng khi thấy Hắn bây giờ tay đang ôm lấy vai và mặt thì trắng bệt liền hỏi.

- Máu vẫn con chảy kìa – Tim nãy giờ lo nhìn anh Minh mà quên mất là Hắn bị trúng đạn bây giờ nhìn lại liền hoảng hốt lên tiếng. (herher, anh này mà cũng biết hoảng hốt ák??? trời sắp sập à??? Tim: tui chứ có phải là đá đâu con nhỏ kia!!!)

- Không, không sao m…. – Hắn chưa nói hết câu thì đã đứng không vững nữa và chao đảo chuẩn bị ngã thì Nó đứng gần đó liền đỡ Hắn.

- Để tao xem – Tim nói rồi chạy lại kéo tay Hắn ra thì cậu lại càng hoản hơn vì viên đạn ghiêm khá sâu và máu thì không ngừng chảy ra. – Ray đưa anh mượn con dao – Tim nói với Ray.

- Đây ạ – Ray nói và đưa cái dao đã được lau sạch máu và đang cầm trên tay cho Tim. nhận lấy cây dao thì Tim liền xé toạt cái áo khoác của Hắn ra và thằng tay cứa một đường để lấy viên đạn ra rồi cắt đầu viên đạn ra mà rắt một ít thuốc đạn vào đó xong xé toạt cái áo khoác của Hắn đã bị cậu xé từ trước mà cột ngay vết thương lại, bàn tay cậu di chuyển thật nhanh và điêu kuyện cứ như một bác sĩ thật thụ ý. (Kenz nói cho m.ng biết chưa ta, anh này là 1 bs tương lai đấy ná, gia đình kinh doanh b.viện mà lị)

- Bây giờ cần đưa nó tới bệnh viện gấp nếu không vết thương sẽ bị nhiễm trùng, thằng này chỉ được cái cứng đầu là giỏi thôi – cậu thở phào nói, hên là viên đạn đi cũng không sâu lắm.

- Thôi mọi người đưa cậu ấy đi đi, để chỗ này lại cho bọn tôi dọn cho – anh Vương sau khi thấy Tim thở phào thì anh cũng thấy nhẹ nhàng hơn lên tiếng.

- Ở đây giao lại cho anh nhé, nhớ là phải đốt hết đi và không được cho một tên nào sống sót cả – anh Phong nói rôi quay sang dẫn đường cho bọn nó đưa Hắn đi, Nó thì sau khi Hắn ngất thì cũng đứng như trời trồng luôn chứ không cử động gì nữa.

- Thôi đi nào em gái – anh Minh quay sang kéo Nó đi, miệng anh bỗng nhếch lên tạo thành một nụ cười, vì sao thì mọi người tự nghĩ ná.

- Sao mà đau đầu dữ vầy nè – Hắn đang định ngồi dậy thì thấy đầu mình đau nhức như có ai đang lấy búa đập vào ý.

- Tỉnh rồi hả nhóc, em cũng biết cách làm người khác lo lắng lắm hén – Anh Phong thấy thằng em cưng của mình tỉnh thì quên cả lo lắng mà châm biếm Hắn.

- Hai có cần phải đá đểu em như thế không – Hắn nhăn nhó cay cú ông anh kính yêu của mình.

- Thôi thôi đừng có cay cú anh mày như thế chứ nhóc – anh Phong cười đểu chọc tức thêm cái tên đầu đang bóc khói bừng bừng nằm trên giường bệnh kia.

- Hai có thể nào không kiếm chuyện chọc em mỗi lần gặp mặt không vậy hả!!!! – Hắn nghiến răng đai nghiến ông anh mình cùng thảy cho anh đôi mắt hình viên kẹo…ý nhầm viên đạn của mình, đầu thì đang cháy khói bay mịt mù khét lẹt. (hôhôhô, cái này là ta tả wá xa với sự thật rồi ná, mà thôi, k s, ai kêu mấy tên này ăn híp ta khíp wé lèm rì)

- Hôhô, không chọc nhóc thì anh đâu có đc nhìn thấy cái bẻn mẹt của mày khi giận, lúc nào cũng làm mặt lạnh nhìn mà muốn phi cho vài cước cho nó đỡ ghét ý chứ – Anh lại chọc thêm vào cái lò đang cháy nghi ngút kia.

- Hai … – Hắn cứng họng luôn, không biết phải nói gì với ông anh yêu quái của mình nữa, mỗi lần gặp anh là lại bị anh chơi cho tơi tả luôn à.

- Nào nào, đừng có mà mặt nhăn mày nhó như thế chứ, nhăn như vậy thì mất hết hình tượng đấy ná, cái bản mẹt đẹp trai của nhóc là để dành kiếm tiền đấy, nhăn như khỉ thì lại làm anh mày lổ vốn là tao gã mày sang Thailand đi là khỗ đấy ná – anh giả làm mặt nghiêm hù doạ làm Hắn đang tức muốn bốc lửa cũng phải phì cười, “em biết ông anh lắm rồi ạ” Hắn lắc đầu bó tay với ông anh mình luôn.

- Ủa mà sao em lại ở đây vậy??? – Hắn hỏi, giờ mới để ý tới xung quanh, và chắc chắn một điều là nằm trong bệnh viện nhà Tim và là phòng VIP nhất.

- Mất máu và mất sức quá nhiều, sẽ phải ở lại để chúng tôi xem sét lại trong vòng 3 ngày – anh Phong lại nhại giọng ông bác sĩ lúc nãy làm Hắn lại phì cười.

- Gì mà phải ba ngày dữ vậy … ‘bác sĩ dỏm’?? – Hắn nhăn nhó nhìn ông anh mình.

- Thôi đi nhóc, liệu hồn đấy ná, mai là ba mẹ sẽ về đấy, cả con nhóc đó nữa, đừng nói với con nhóc là anh về ná không nó không tha anh đâu – bỗng nhớ ra việc gì anh nói, mặt thì cực kì khó coi.

- Hôhô, em sẽ nói, cho anh chết ở đó mà chọc em – Hắn cười đểu nói với ông anh mình. – Ủa mà còn cái bọn loi choi kia không sao chứ?? – Hắn hỏi khi nhớ lại mấy đứa kia.

- Tất cả từ trên xuống dưới không ai bị gì nặng cả ngoài nhóc đấy, khổ thân con nhóc nó ngồi đấy hết 2 ngày 2 đêm không rời mày, mới lúc nãy anh kêu Minh đưa nó về nhà nghỉ ngơi rồi. – anh nói, lắc đầu ngán ngẩm.

- Con nhóc đó ở đây sao?? – Hắn nghi ngờ hỏi lại.

- Không tin thì thôi, thôi nhóc nghỉ ngơi đi, mai mà còn đối phó với con nhóc đó, hó hé gì anh – vừa nói vừa đưa tay lên cổ ra hiệu giết, – khực mày luôn đấy ná – anh nói thêm rồi cười gian bước ra ngoài.

“Không lẽ con nhóc đó nhớ lại rồi??? Không được, thật là không được!” Hắn nghĩ rồi lại chìm vào sau trong giấc ngủ, cũng đã lâu lắm rồi không đươc ngủ một cách thoải mái không lo lắng gì như thế này.