Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 94: Đỉnh cao của sự tức giận






Trong khi Tuyết Vũ và Kim Ngư vẫn còn nói chuyện qua điện thoại, Thần Hạo và Thạch Đường đã lên xe, rời khỏi sòng bạc ngầm.

Xe chạy bon bon trên đường. Không khí trong xe gần như bị đông cứng bởi ai đó đang không vui. Mặc dù Thần Hạo không nói gì, không bộc lộ biểu cảm nào gọi là nổi giận, nhưng khí lạnh toả ra từ ánh mắt và hơi thở của anh đủ để chứng minh, anh đang rất rất rất không vui.

Đây là lần đầu tiên có người dám dùng ánh mắt kiêu ngạo thách thức quyền uy với anh. Dầu muối, mặn ngọt đều không ăn. Anh không nổi cơn thịnh nộ mới là lạ.

Chỉ là, khi anh càng giận thì càng im lặng. Càng im lặng, lại càng đáng sợ.

Im lặng chính là đỉnh cao của sự giận dữ!

Thạch Đường và anh tài xế gần như phải nín thở, cả cử động mạnh cũng không dám, chỉ sợ làm gì không vừa ý sẽ bị sếp nắm đầu trút giận.

"Theo cậu, ai là người đã mua lại số cổ phần đó?" Giọng nói trầm lạnh của Thần Hạo chợt vang lên, xé tan cái không khí ngột ngạt có thể giết chết người này.

Hả?


Thạch Đường ngơ ngác nhìn Thần Hạo. Sếp hỏi anh ta hả?

May mắn anh trợ lý đủ nhanh trí nhận thức ra câu hỏi này dành cho mình, nuốt nước bọt, cẩn thận trả lời:

"... Tôi nghĩ... có thể là Mạc Tường Lam."

Cẩn thận là cẩn thận dùng từ thôi, chứ anh ta đoán bậy ứng phó đấy. Bởi suy đoán này không lô-gic tẹo nào cả.

Thậm chí Thạch Đường đã chuẩn bị tinh thần chờ Thần Hạo phát hỏa lên người mình rồi. Thế nhưng phản ứng của Thần Hạo lại khiến anh trợ lý ngỡ ngàng.

Anh đăm chiêu, rồi gật đầu: "Có khả năng!" Thạch Đường không theo kịp suy nghĩ của sếp tổng, tròn mắt nhìn phát ngốc. Sếp cũng có suy đoán này hả?

Anh ta nói tầm bậy tầm bạ mà cũng trúng á? Nhưng khả năng này không cao. Thần Hạo trầm mặc.

Nếu người mua số cổ phần kia thật sự là Tường Lam, vậy anh không còn gì phải lo nữa. Công ty Hải Vận vốn là của cô, cổ phần về tay cô chính là vật về với chủ. Nhưng vậy thì phải giải thích thế nào khi người đó là em ấy mà tới giờ em ấy vẫn chưa xuất hiện?

Nếu em ấy đã trở về, sao không tới tìm ba anh? Nhà cửa em ấy đều ở đây mà.

Nếu là em ấy, vậy rốt cuộc em ấy muốn làm gì? Sao phải chơi trò bí ẩn như vậy?

Anh không hiểu!

Thần Hạo thở ra, thu suy nghĩ rối rắm kia lại, không cho trợ lý của mình thời gian suy nghĩ thêm, ra lệnh mới:

"Cậu đi tìm hiểu xem, Kiều Kim Ngư có điểm yếu gì không?"

Con người ai cũng có điểm yếu. Anh không tin, mình lại không thể làm gì được người phụ nữ đó.

"Dạ, tổng giám đốc. Tôi sẽ làm ngay." "Mặt khác, đi điều tra xem cô gái bí ẩn đó là ai, ở đầu. Tôi muốn kết quả trong thời gian sớm nhất." Thạch Đường không dám nói nhiều, "vâng một tiếng rồi bật điện thoại, bận bịu với công việc vừa được giao.

Trong xe chỉ còn giọng nói nghiêm túc của Thạch Đường nói qua điện thoại và hơi thở lạnh lẽo, chết chóc của Thần Hạo.


Dạo này làm việc gì cũng không suôn sẻ. Ngẫm nghĩ lại, giờ anh mới phát hiện ra có rất nhiều điểm bất thường.

Từ vụ chú Ba của anh mất tích, chuyện mua cổ phần trôi nổi, chuyện xảy ra trong lễ đính hôn của Nhược Uyên. Những chuyện này, mỗi sự việc xảy ra đều không có một đáp án rõ ràng.

Ban đầu, anh cho rằng chắc chú Ba anh đã được đàn em của mình cứu đi, rồi ẩn náu ở chỗ kín đáo nào đó, người của anh mới không thể tìm thấy. Nhưng giờ, anh cảm thấy không còn đơn giản như vậy. Giống như có một bàn tay bí ẩn đứng đằng sau lớp màn đen thao túng mọi thứ. Và anh, luôn tự tin rằng không có gì có thể làm khó được mình bây giờ lại thua hắn thảm hại hết lần này tới lần khác.

Anh không thích cảm giác bí bách này. Anh muốn xé rách tầm màn đó xuống xem đứng đằng sau là kẻ nào mà có thể xoay anh vòng vòng như vậy. Nhất định, sớm muộn gì anh cũng lôi hắn ra cho bằng được. Tới lúc đấy, hắn sẽ biết thế nào là "Địa Ngục Nhân Gian".

Không nghi ngờ gì, thông tin này khiến Lục Bạch Văn chấn động.

"Con nói gì? Số cổ phần đó Kiều Kim Ngư bán cho người khác rồi? Đó là ai?" Giọng ông ta không vui vang lên giữa văn phòng chủ tịch rộng rãi, trang hoàng rất đẳng cấp.

Thần Hạo ngồi trên chiếc ghế trước bàn làm việc của ông, sắc mặt cũng chẳng dễ chịu gì khi phải nói điều này:

"Vẫn chưa biết là ai. Kiều Kim Ngư không chịu tiết lộ. Cô ta chỉ nói đó là một cô gái trẻ."

Lục Bạch Văn híp mắt nhìn anh: "Nó không nói, con không biết tìm cách ép cô ta nói sao?"

Thua dưới tay một đứa con gái hình như không phải là tác phong của con trai ông.

Thần Hạo đọc được suy nghĩ của ba mình, ôn tồn phân trần: "Con đang cho người điều tra điểm yếu của cô ta, sẽ sớm có kết quả thô."

Lục Bạch Văn hừ một tiếng, không nói gì. Lẽ đương nhiên, ông ta hài lòng với quyết định này của Thần Hạo.

Con trai của ông, không thể có khái niệm chịu thua được. Cách này không được, phải tìm cách khác.

Thần Hạo nhìn ba mình, chần chừ một lúc, hỏi: "Ba có nghĩ, cô gái đó là Tường Lam không?"

Lục Bạch Văn nhìn anh, sắc mặt tưởng như trong chốc lát đã già đi cả chục tuổi.

Ông ta thở dài: "Nếu là con bé đó thì tốt." Nhưng sự thật là không hề tốt. Nếu số cổ phần đó thật sự đã vào tay con ranh đó, vậy thì khả năng lớn, nó đang có âm mưu muốn thu gom toàn bộ số cổ phần còn lại vào tay. Cộng thêm nó còn giữ trong tay bản di chúc, thì ông ta khó mà chiếm lấy toàn bộ Hải Vận được.


Rốt cuộc mười mấy năm qua nó ở đâu, được kẻ khốn nạn, chết tiệt nào cưu mang mà lại có nhiều tiền như vậy? Cùng một lúc có thể mua 8% cổ phần thì không ít tiền đâu.

Còn giả ma giả quỷ, bí bí ẩn ẩn bao nhiêu lâu mà người của ông ta vẫn không thể moi ra được tin gì. Thần Hạo lần nữa lại bị cảm xúc của người ba mình kính yêu lừa gạt. Anh cho rằng ông đang rất buồn, áy này nhận lỗi:

"Là tại con không có năng lực mới để ba phải buồn phiền như vậy. Ba đừng nghĩ nhiều. Con sẽ sớm tra ra chuyện này, bằng mọi giá cũng lôi kẻ đứng đằng sau tấm màn đen này ra cho ba."

Lục Bạch Văn từ ái nhìn anh, nói: "Ba không trách con. Con mà không có năng lực thì trên đời này chẳng ai có thể khiến ba tin tưởng được. Cố gắng lên, rồi con sẽ làm được."

Anh là niềm kiêu hãnh, là niềm tự hào của ông ta đấy. Ông ta sao có thể trách anh được. Đừng nói là Thần Hạo, mà cả ông cũng bị con ranh đó xoay vòng vòng đây.

Tốt nhất là nó đừng để ông bắt được. Bằng không, kết cục nó nhận được còn đáng sợ gấp trăm lần cha mẹ nó!

Ông tra trầm tư: "Nếu người mua số cổ phần đó là Tường Lam thì không có gì đáng lo. Nhưng nếu là kẻ khác có dã tâm lớn vậy thì chuyện không còn đơn giản nữa."

Ông ta rũ ánh mắt, như sắp ra quyết định trọng đại nào đó, rồi chợt nâng ánh mắt lên, nhìn con trai đầy trầm trọng: "Thần Hạo, con mau đi chuẩn bị thu mua lại toàn bộ cổ phần của những cổ đông khác đi. Hải Vận là tâm huyết của chú Lâm con, tuyệt đối không thể để nó rơi vào tay kẻ khác được."

"Con sẽ đi làm ngay." Thần Hạo không hỏi gì, lập tức đồng ý.

Anh đủ thông minh để hiểu ý ba mình, việc đặt câu hỏi cho vấn đề này là rất ngu ngốc.

Anh đứng dậy, sải bước rộng đi ra ngoài. Chờ Thần Hạo ra ngoài, Lục Bạch Văn lập tức gọi điện cho ông Trần.

"Tìm tay nhà báo nào đấy viết bài cho tôi. Nội trong chiều nay phải lên mặt báo."