Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 84: Mặt dày vô đối






Tuyết Vũ vỗ tay bà, cam đoan: "Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm, đừng lo cho con. Con nhất định sẽ không để bản thân gặp nguy hiểm." Còn đám Kim Ngư, Việt Duật cô đã sắp sếp rất kỹ càng. Lục Bạch Văn tuyệt đối không thể tra tới họ được. Dù vậy, cô vẫn không nên chủ quan. Đang nói, chú Lý từ ngoài đi vào, bẩm báo: "Ông chủ, bà chủ. Cậu Hạo tới ạ." Cả nhà Tuyết Vũ dừng lại cuộc nói chuyện, cùng nhìn ra cửa. Đúng là Lục Thần Hạo đang đi phía sau chú Lý.

"Ba, mẹ." Anh lễ phép chào, rất chuẩn mực. Nhìn kỹ thì có thể nhận ra, gương mặt như được gọt dũa tỉ mỉ ấy phảng phất vài nét mệt mỏi do không ngủ đủ giấc.

Ông Trần gật đầu: "Thần Hạo tới rồi đấy à. Qua đây ngồi đi."

Anh lễ phép từ chối: "Để khi khác ba ạ. Con sang đón Tuyết Vũ đi làm."

Ông Trần nhìn đồng hồ treo trên tường đối diện, thấy đúng là không còn sớm, không giữ nữa, gật đầu một cái, lại bảo Tuyết Vũ:

"Vậy con mau đi làm đi, sắp muộn rồi đấy."

"Dạ. Con đi làm đây, tối gặp lại ba mẹ." Tuyết Vũ đứng dậy, cầm theo túi xách cô đã chuẩn bị từ trước, theo Thần Hạo ra ngoài.


Chờ Tuyết Vũ và Thần Hạo lên xe, chiếc Limousine phiên bản PT Cruiser Wedding Limo đỗ ngoài cổng nhẹ nhàng rời khỏi vị trí, lăn bánh. Ấy cũng là lúc Thần Hạo bỏ sự nghiêm túc, điềm tĩnh của mình xuống, thay vào đó là một anh chồng nhớ vợ đến đáng thương:

"Bà xã, hay... tối nay em về nhà nhé? Không có em, anh không ngủ được."

Anh tài xế sốc suýt chệch tay lái. Trợn mắt với khoảng không trước mặt, không thể tin nổi. Trời ạ! Tổng giám đốc... vừa mè nheo hả? Đây là tổng giám đốc cao cao tại thượng của hắn hay là bị kẻ khác giả mạo rồi? Boss của hắn sao lại có thể có bộ dạng này được?

Tuyết Vũ cũng đâu khác gì, rùng mình, khắp người nổi đầy da gà. Cô cứ nghĩ Lục Thần Hạo chỉ biết bá đạo, ngang ngược, lạnh lùng, tàn nhẫn. Cho dù có yêu vào thì cũng không thể nào lãng mạn nổi. Thế mà hắn còn biết bày ra bộ dạng đáng thương như trẻ lên ba, buồn nôn này nữa hả? Cô lạnh nhạt từ chối:

"Không. Chính anh đã đồng ý cho tôi về ba ngày, giờ lại muốn nuốt lời sao."

Có người xua tay, yếu ớt sửa lại: "Không, đâu có. Anh chỉ đùa thôi mà. Em muốn ở nhà mẹ bao lâu cũng được."

Đờ!

Anh tài xế không nhịn được lỡ văng cả tục. Boss từ khi nào lại ngoan ngoãn, nói một không cãi hai như vậy? Boss bị vong nữ nào nhập vào người rồi phải không?

Chả lẽ sức mạnh của tình yêu lại có thể khiến con người ta thay đổi một trăm tám mươi độ như vậy? Có cần đáng sợ vậy không?

Tuyết Vũ ngược lại thở nhẹ ra. Cô biết ngay mà, một kẻ cao ngạo mắt cao hơn đầu, suốt ngày chỉ có người khác vây quanh nịnh nọt, hạ mình vì hắn sao có thể duy trì được vẻ đáng thương kia mãi được. Chỉ một câu là hết "đát"!

Nhưng cô đã lầm. Không phải Thần Hạo bỏ cuộc sớm, mà là anh có âm mưu khác.

Chiều tan ca, thay vì đưa cô về nhà mẹ rồi đi luôn, anh lại xuống xe, còn bảo tài xế lấy đồ gì đó xuống. Tuyết Vũ nghĩ chắc là đồ gì đó anh muốn tặng ba cô, không để ý lắm.

Nhưng, đồ mà đựng hẳn trong vali thì có vẻ hơi kỳ quặc, phô trương rồi.

"Cái gì thế?" Cô chỉ vào vali, hỏi.

"Đồ của anh." Có người thản nhiên đáp, trông hiền như "khúc gỗ" vậy.


"Đồ của anh là sao?" Tuyết Vũ không hiểu, nhăn mày.

"Thì là đồ sinh hoạt của anh chứ sao."

Đồ sinh hoạt? Tuyết Vũ cau chặt mày. Đừng nói, hắn cũng về đây ở nha?

Cô chưa kịp nói gì, Thần Hạo đã vừa nghịch tóc cô, vừa bảo: "Bà xã à, anh cảm thấy em vừa đồng ý hẹn hò với anh mà đã về nhà mẹ ở, như vậy em bảo anh hẹn hò với ai đây? Vì thế anh đã nghĩ ra một cách thuận cả đôi đường, em ở đâu, anh ở đó. Như vậy, em vừa được ở cùng ba mẹ, anh cũng được ở bên em. Thấy anh chu đáo không?" Chu đáo con khỉ!

Mặt Tuyết Vũ đen như bầu trời kéo giống về, gạt tay anh ra khỏi tóc mình. Bảo sao khi sáng hắn tỏ vẻ ngoan ngoãn, nghe lời như vậy. Hóa ra là có âm mưu.

Thì ra cái bản mặt dày, không đúng, phải là mặt dày vô đối của hắn, không phải mới tập tành có được, mà đó là bản chất nguyên thủy của hắn, gian xảo, ranh ma, nói lưu manh cũng không ngoa. Giờ cô mới nhận ra, có phải hơi muộn rồi không?

Bốn chiếc xe Limousine cùng hãng màu đen từ xa chạy tới, đỗ ngay cạnh xe Thần Hạo, cắt ngang cuộc nói chuyện không đâu vào đâu của hai vợ chồng nào đó.

Tuyết Vũ và Thần Hạo không hẹn cùng nhau quay đầu nhìn. Chỉ liếc qua, cô đã nhận ra dàn xe quen thuộc không thể quen hơn.

Từ chiếc xe dẫn đần, ông Trần và Khắc Dương lần lượt đi xuống, phong thái trầm ổn, khí thế sắc bén, khiến người ta có cảm giác chỉ cần một ánh mắt của họ, cũng có thể bóp chết một người.

"Ba, anh Hai mới về ạ?" Tuyết Vũ lập tức gạt Thần Hạo sang một bên, đi tới ôm lấy tay ông Trần.

Ông Trần và Khắc Dương sớm đã nhìn thấy cô và Thần Hạo từ khi còn chưa xuống xe. Ông gật đầu "ừ" một tiếng, xoa đầu cô, gương mặt cương nghị có thêm vài nét hiền hậu của người cha.

"Về rồi sao còn chưa vào nhà?" Rồi ông chuyển ánh mắt về phía Thần Hạo, mở lời: "Thần Hạo cũng ở đây à?"

"Vâng. Con chào ba." Thần Hạo nghiêm túc, trầm ổn đã trở lại, làm gì còn vẻ lưu manh khi nãy. Anh không có một chút ngượng mồm nói ra mục đích của mình. "Con tới xin phép ba mẹ cho con ở nhà ta ít hôm. Mong được ba đồng ý."

Đáy lòng Khắc Dương vang lên một tiếng, phản đối!


Ông Trần nhìn cái vali đặt bên cạnh anh, biểu cảm vẫn như cũ, ôn hòa cười:

"Đều là người nhà cả, xin phép với không xin phép cài gì. Đây là nhà Tuyết Vũ cũng là nhà của anh, anh muốn ở bao lâu cũng được. Hồng Bảo, mang hành lý của cậu Hạo lên phòng đi."

Được sự cho phép của ba vợ, Thần Hạo càng thêm đắc ý, vui vẻ vào trong cùng mọi người.

Tuyết Vũ không muốn hắn ở lại, nhưng cô có thể phản đối sao? Trên giấy tờ, cô và hắn chính là vợ chồng hợp pháp. Trừ khi xảy ra mâu thuẫn, bằng không, đang yên đang lành không cho hắn ở nhà mình thì không được hay chút nào.

Thằng cha này chắc chắn là nắm được điểm này mới tự tin chuẩn bị đồ sẵn như thế. Tiền trảm hậu tấu, ba cô đâu thể nói không. Hừ! Đồ gian thương khôn lỏi!

Một chàng rể cực phẩm như Thần Hạo, tất nhiên không bao giờ làm ba vợ mất hứng. Nhất là khi anh thật sự đặt tâm tư của mình vào từng cử chỉ, lời nói hành động.

Cùng ba vợ nói chuyện công việc, sau đó chơi cờ là nhiệm vụ tối nay anh phải làm.

Có câu kính trên nhường dưới, ba vợ là bề trên, nếu để ông thua thì thật khó coi. Thần Hạo khó nghĩ, quyết định nhường ông, thành ra hai ván đầu, ông Trần toàn thắng.

Ông Trần là bậc lão luyện, sao lại không nhìn ra điều này. Ông bâng quơ bảo:

"Anh cứ chơi hết mình, không cần nhường ba. Đạo lý thứ nhất trong môn đánh cờ, nếu tôn trọng đối thủ cũng là tôn trọng bản thân."

Thế là Thần Hạo không dám lơ nữa, tập trung toàn bộ tinh lực cho từng trận đấu. Có ván thắng mà cũng có ván thua. Thế mới biết, ba vợ của mình không chỉ là một lão doanh nhân tài ba, mà còn là một tay đánh cờ cừ khôi.