Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 52: "chú nhỏ" thức giấc






Nhìn ai kia đắp chăn kín mít chỉ lộ mỗi cái đầu, Lục Thần Hạo bất giác lại nghĩ tới nụ hôn kia. Không nghĩ thì thôi, nghĩ rồi thì lại không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là lại nhìn thấy cảnh hôn kia. Xoay tới xoay lui cũng đã hơn nửa tiếng, vẫn không xua tan được nó ra khỏi đầu nói gì đến ngủ.

Oái oăm nhất là, "người anh em" của anh đang yên

đang lành lại bỗng thức giấc, ngóc đầu dậy. Mọi khi, anh chỉ thả mình xuống giường một lát là ngủ say, cơ thể không có phản ứng gì với mùi tử định hương dịu dàng của Tuyết Vũ. Bây giờ không ngủ được, càng thức lâu, càng bị mùi hương kia câu dẫn, so với xuân dược chẳng khác là mấy.

Mọi khi, chỉ cần muốn, anh đều sẽ đi tìm Liễu Tư Linh. Bây giờ, cô ta bị đi đày rồi, không có ai giúp anh cứu hỏa nữa.

Nhắc tới mới nhớ, cũng khá lâu rồi "người anh em" của anh chưa đòi ăn. Từ ngày Tuyết Vũ vì cứu anh bị thương cho tới giờ, anh vừa bận chăm sóc cô theo trách nhiệm vừa bận xử lý chuyện công ty, không có đi tìm Liễu Tư Linh lần nào. Lục Thần Hạo chợt hoài nghi, phải chăng chính vì anh không đến chỗ Liễu Tư Linh, nên cô ta mới làm ra chuyện hại Tuyết Vũ?

Cho dù là như vậy, cô ta cũng không được phép làm chuyện xấu sau lưng anh.

Gạt chuyện Liễu Tư sang một bên. Lục Thần Hạo không biết có nên đè Tuyết Vũ ra giải tỏa nhu cầu không. Nói sao, cô chính là vợ hợp pháp của anh, giúp anh giải tỏa cũng là điều nên làm, không ai trách được.

Nghĩ vậy, Lục Thần Hạo nâng tay lên, toan kéo Tuyết Vũ quay lại, nhưng khi sắp chạm tới lại không thể nào hạ tay được, cứ cứng đơ lơ lửng giữa không trung mãi.

Nói sao, chính anh tự đồng ý với thoả thuận của cô, giờ anh mà làm trái, vậy chẳng phải trở thành kẻ lật lọng, không giữ chữ tín, so với đám man rợ không bằng súc vật ngoài kia không khác là mấy sao.


Thế này không được, thế kia cũng không được. Cuối cùng, Lục Thần Hạo buồn bực hết chăn xuống giường, đi vào phòng tắm. Anh không tin, không đụng vào cô thì anh chết!

Một người đàn ông thành đạt đã kết hôn, có vợ, lại vì điều này mà chật vật thì đúng là không gì nhục bằng! Đợi cửa phòng tắm đóng lại, Tuyết Vũ vốn ngủ im như chết bỗng hé mắt ra, thở mạnh ra. May mà không bị hắn phát hiện. Không thì toi rồi. Nụ hôn kia, coi như cái giá đổi lấy an toàn vậy Nghe tiếng xả nước ào ào, cô ngây ngô nhìn về phía phòng tắm, chớp mắt, không hiểu ra làm sao. Nửa đêm nửa hôm còn đi tằm. Hắn bị bệnh à? Nhưng, vậy cũng tốt. Cô sẽ có thời gian cất đồ. Cong môi cười nửa miệng, Tuyết Vũ đứng dậy đi xuống giường, tranh thủ Lục Thần Hạo đang tắm, đi mở vali lấy hộp gỗ ra, cất vào túi xách được treo bên trong quần áo. Món đồ này quá quan trọng, để ở Lục gia quá nguy hiểm. Ngày mai cuối tuần, cô sẽ về Trần gia, tiện thể đem nó đi cất ở nơi an toàn hơn.

Xong xuôi, Tuyết Vũ trở về giường, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Chờ khi Lục Thần Hạo đi ra, cô đã thật sự đi vào cõi mơ.

Nghe âm thanh thở nhè nhẹ của Tuyết Vũ, Lục Thần Hạo càng buồn bực thêm. Anh thì khổ sở phải đi ngâm nước lạnh, còn cô thì hay rồi, sung sướng ngủ ngon lành trong chăn...

Được cái, lần này anh không còn trằn trọc nữa, lên giường nằm một lúc là ngủ say rồi.

Chuyện về đêm, vẫn chưa kết thúc. Tuyết Vũ gặp ác mộng.

Vào một ngày đẹp trời, cô cùng ba mẹ và em gái đi leo núi. Khung cảnh nhìn từ trên đỉnh rất đẹp, bốn phía đồi núi chập chùng, cây xanh bát ngát, không khí trong lành.

"Tường Lam, mau qua đây chụp hình nào."

Giọng nói thân thương của mẹ gọi cô. Tuyết Vũ chạy tới, cùng cả nhà chụp rất nhiều hình. Ba bảo: "Chà, hai con gái của ba xinh quá."

"Chúng ta sẽ mãi ở bên nhau như thế này, được không ba?" Tuyết Vũ đã hỏi như thế.

"Tất nhiên rồi!" Ba vòng tay qua ôm cả mẹ và hai chị em cô: "Cả nhà chúng ta sẽ luôn luôn sống vui vẻ cùng nhau, không bao giờ xa cách."

Ba vừa nói xong, bầu trời đang trong xanh là thế bỗng chốc biến đổi, mây đen từ đâu ùn ùn kéo tới, gió lớn mối lên, sấm sét oanh tạc, mưa đổ ập xuống như trút. Nơi ba mẹ và em gái đang đứng bỗng bị lở, cả ba người họ cùng rơi xuống vực ngay trước mắt Tuyết Vũ.

"Ba mẹ, đừng đi..." Cô kinh hãi gọi, nhưng họ vẫn rơi xuống.

"Không... ba mẹ... đừng đi... con xin hai người... đừng đi..."

Lục Thần Hạo bị đánh thức, bật đèn.

Cứ tưởng cô đã tỉnh, nhưng không, Tuyết Vũ vẫn mê man thều thào không ngừng, khổ sở lắc đầu mãi, khóc ướt hết cả mặt lẫn hai bên gối.


Anh sững sờ, vội lay cô tỉnh: "Tuyết Vũ, em sao vậy?

Tỉnh lại đi. Tuyết Vũ."

Tuyết Vũ choàng mở mắt, tựa như vừa được vớt lên từ dưới nước lên, hít sâu một hơi nặng nề, mắt lờ đờ như người mất hồn, nằm im, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Lục Thần Hạo sững người, anh chưa bao giờ có cảm giác hoảng sợ như vậy.

Anh vội đỡ cô ngồi dậy ôm vào lòng, ôm rồi càng giật mình. Người cô lạnh quá!

Sợ làm cô kinh hoảng thêm, anh khẽ khàng lên tiếng: "Tuyết Vũ, em nghe thấy tôi nói không. Đó chỉ là ác mộng mà thôi. Đừng sợ. Có tôi ở đây rồi."

Rốt cuộc cô đã mơ thấy gì mà lại khóc một cách thương tâm và như người mất hồn như vậy?

Cứ như chính cô từng trải qua nó vậy.

Hơi ấm từ cơ thể và giọng nói ấm áp đến bất ngờ của Lục Thần Hạo truyền tới đánh thức thần trí Tuyết Vũ, bừng tỉnh.

Tiêu cự trong ánh mắt đã trở về.

Cô vừa gặp ác mộng. Cơn ác mộng y như cơn ác mộng ba kể trong thư...

Sau ngày cả nhà cô bị sát hại, đêm nào cô cũng mơ thấy ác mộng. Hầu như chỉ cần nhắm mắt ngủ là thấy. Ác mộng đeo bám cô không buông, Tuyết Vũ sợ tới nỗi không dám ngủ.

Sau đó ba mẹ nuôi đã đi chùa Long Đức xin bùa bình an do đích thân trụ trì làm, cô mới ít gặp ác mộng hơn. Dần dần, không còn mơ thấy nữa.

Hình như là từ sau khi vào đại học, cô đã không còn gặp ác mộng. Đêm nay bỗng mơ thấy, chắc là vì đọc được lá thư của ba.

Bình tĩnh lại, cô mới phát hiện ra bản thân vậy mà lại trong vòng tay của Lục Thần Hạo. Con trai của kẻ đã tạo ra ác mộng của đời cô.

Càng không thể chấp nhận được là ý thức của cô còn tiếp nhận quan tâm của hắn.

Sao có thể?!

Cô vùng dậy, đẩy Lục Thần Hạo ra, giọng trầm thấp, không cảm xúc, cứ như người vừa gặp ác mộng không phải là cô.


"Tôi không sao. Cảm ơn anh!"

Vòng tay đong đầy bỗng chốc trống rỗng, Lục Thần Hạo chợt có cảm thấy hụt hẫng.

Mà tại sao anh lại phải hụt hẫng?

Gạt cảm giác lạ đó ra khỏi đầu, Lục Thần Hạo nhíu mày, hoài nghi: "Em thật sự không sao?"

Làm sao một người gặp ác mộng, vừa khóc vừa đau khổ như chính mình đang trải qua chuyện đó chỉ trong chốc lát đã có thể không sao rồi? Như vậy cũng mạnh mẽ quá rồi.

"Ừ. Làm anh thức giấc rồi. Ngủ đi."

Cô nằm xuống giường, đưa lưng về phía Lục Thần

Hạo, kéo chăn, nhắm mắt lại.

Lục Thần Hạo trợn mắt.

Thái độ gì kia?

Nửa đêm nửa hôm anh bị cô đánh thức, còn lo cho cô như vậy mà chỉ nhận được một câu hời hợt như vậy là sao?

Đồ không tim không phổi!

Anh cảm thấy mình đúng là lo chuyện dư thừa. Một người ngay cả bị thương cũng không nặn ra được một giọt nước mắt thì chuyện gặp ác mộng có là gì.