Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 177: Kẻ vô gia cư






Bà Lục ngẩng đầu, giọt ngắn giọt dài thêm thắt:

"Còn ai vào đây nữa. Là con Vũ mất dạy, độc ác đó chứ đâu. Mẹ xem chương trình phát trực tiếp nó mở cuộc họp nội bộ, bức xúc quá mới đi tìm nó nói lý. Không ngờ nó chẳng những mắng mẹ không ra gì, còn bắt mẹ vào viện tâm thần. Mẹ xin nó tha, nó không

nương tình còn đẩy mẹ vào tường." Các khớp tay của Thần Hạo kêu răng rắc. Anh chợt nhận ra, vì tình yêu của mình nên mềm lòng với cô, thành ra mới dẫn đến cơ sự này.

Đáng lẽ, lúc đó anh không nên trốn tránh. Anh nên đối mặt, giải quyết ngay từ lúc đấy. Anh không nên vì tình cảm mà lưỡng lự, bi lụy.

Anh sai rồi!

Bà Lục vẫn chưa nói xong, giọng điệu mỗi lúc càng cay nghiệt hơn:

"Con nói xem, sao lại có loại người đề tiện như nó chứ. Nó nỡ lòng nào cướp nhà, rồi đuổi Khang Dụ và Nhược Uyên thân mang bệnh như vậy ra ngoài đường chứ.

Mẹ sống từng này tuổi, chưa gặp loại ác ma như nó bao giờ. Mẹ già rồi, không sống được bao lâu nữa, nó hành hạ mẹ sao, mẹ cũng chịu được. Nhưng hai em của con, Nhược Uyên và Khang Dụ còn trẻ như vậy, chúng nó không có lỗi gì cả. Vậy mà nó cũng không tha. Nhược Uyên thì điên điên dại dại, Khang Dụ lúc tỉnh lúc lên cơn nghiện. Cứ như vậy bao giờ mới hết đời đây. Con phải lấy lại công bằng cho em con, nếu không, mẹ sẽ tức chết mất."


Bà đấm tay bùm bụp vào ngực mình. Thần Hạo xót, vội giữ lại:

"Mẹ đừng làm như vật. Con biết mình phải làm gì mà. Trần Tuyết Vũ đã tuyệt tình như vậy, con nhất định sẽ không để yên cho cô ta."

Anh đứng dậy, hỏi Thạch Đường:

"Súng của tôi đâu?"

Thạch Đường ngẩn ra một giây, rồi vội lấy từ trong áo ra một khẩu súng: "Đây ạ."

Trước ánh mắt còn vương lệ "bi ai" của bà Lục, Thần Hạo cầm lấy súng bỏ vào trong áo. Anh quay sang nói với bà:

"Mẹ nghỉ ngơi đi, con đi tìm cô ta. Sẽ về sớm thôi."

Anh nói đi là đi, dứt khoát ra ngoài. Sát khí bủa vây lấy người anh chỉ có tăng chứ không có giảm.

Thạch Đường thấy thế, vội ngăn lại: "Tổng giám đốc, hai ngày nay anh còn chưa ăn gì. Hay là anh ăn gì đó trước đi."

Nếu không, dạ dày ang sẽ hỏng mất. Anh trợ lý âm thầm bổ sung trong lòng.

"Không cần." Thần Hạo chẳng nghĩ ngợi gì, từ chối. Giờ anh chẳng thiết tha ăn gì cả, bụng cũng không thấy đói.

Thạch Đường thừa hiểu tính anh, không cố khuyên nữa, muốn đi theo, lập tức bị anh quát: "Không ai được theo tôi."

Thế nên, anh trợ lý đành mặt ngắn mặt dài bất động tại chỗ, nhìn theo Boss với ánh mắt lo lắng.

Boss mang súng đi, không phải là muốn giết Trần Tuyết Vũ đấy chứ? Ai làm người đó chịu. Người gây ra tội lỗi năm xưa là ba anh, không phải mẹ và em của anh.

Cô bỏ độc ba anh khiến ông nửa sống nửa chết, lừa dối anh. Anh có thể không tính toán. Nhưng cô đụng vào mẹ và em của anh, thì tuyệt đối không chấp nhận được.

Gia đình anh chịu đựng như vậy là quá đủ rồi.

Hôm nay cô đuổi người, cướp nhà. Không biết ngày mai cô ta sẽ làm gì tiếp theo. Nếu anh vẫn còn chần chừ, lưỡng lự, e rằng sẽ còn điều khủng khiếp nữa xảy đến. Vậy thì trước khi Trần Tuyết Vũ gieo rắc thêm tai ương cho gia đình anh, anh sẽ chặn đường chấm dứt trước.


Thần Hạo chạy xe rời khỏi biệt thự riêng Kỳ Luân.

Mặc dù đã tận tai nghe thấy tất cả, sâu trong lòng Thần Hạo vẫn nuôi một tia hy vọng nhỏ bé, rằng Tuyết Vũ sẽ không tuyệt tình tới mức phá nhà đi. Anh mang theo chút hy vọng ấy, mơ hồi chạy xe ghé qua nhà. Để rồi bị cảnh tượng điêu tàn trước mắt hung hăng đập tan tành chút hy vọng mong manh ấy không thương tiếc.

Mới mấy ngày trước, tòa nhà cao bốn tầng tráng lệ ấy vẫn còn sừng sững ở đây, vững chắc tưởng như dù có giông bão cấp mười cũng không thể nào sụp đổ được. Ấy vậy mà giờ đây, nó chỉ còn là một đống đổ nát, hoang tàn đến không thể ngờ nổi.

Nhưng, nó không đổ nát hoàn toàn. Ngôi nhà cũ trước đây của Mạc Lâm vẫn còn y nguyên, không sứt mẻ gì. Thứ bị phá hủy chỉ có phần được ông già anh sau này xây đắp thêm.

Điều này chứng tỏ, Tuyết Vũ đã thật sự muốn cắt đứt hoàn toàn với anh. Thần Hạo cay đắng nhận ra một điều phũ phàng. Anh... trở thành kẻ vô gia cư rồi! Thần Hạo xiết chặt vô-lăng, ý nghĩ muốn giết chết Tuyết Vũ dâng trào mãnh liệt. Anh quay đầu xe, điên cuồng rồ ga, lao đi như gió lốc...

Mà lúc này, Lục Bạch Văn nằm liệt trên giường bệnh, vừa được nhân viên giao hàng chuyển tới một cái USB. Anh ta giúp ông cắm vào ti vi, mở cho ông xem. Còn rất "chu đáo" nâng giường cho ông dễ xem rồi mới đi.

Ấy là một clip dài nửa tiếng, nội dung là quay toàn cảnh ngôi biệt phủ bị máy múc phá dỡ.

Cảm giác tận mắt nhìn thấy ngôi nhà của mình bị phá tang bành là thứ tồi tệ nhất trên đời này. Ông ta xem mà như có một cơn mưa gai đâm vào mắt. Nhưng hận nhất là sự bất lực vì không thể lao qua đó đập nát cái ti vi đi ngay lập tức.

Ông ta gọi người, nhưng chẳng có ai vào tắt giùm. Đoạn phim vẫn chầm chậm chạy, như trêu ngươi Lục Bạch Văn.

Quá kích động, Lục Bạch Văn ho khù khu liên hồi, cuối cùng nôn ra máu, thứ kéo tới sau đó là lục phủ ngũ tạng đau quằn quại, đau lên đau xuống như có bàn tay nhào nặn. Thống khổ cùng cực.

Cái gọi là sống không bằng chết chỉ đến thế là cùng.

Trần Tuyết Vũ... Con khốn đó ra tay cũng thật ác!

Nghĩa trang.

Tuyết Vũ đã cho người tới đào ba ngôi mộ giả lên rồi. Hai ngôi mộ mang danh của mẹ và em gái cô trống không, không có gì cả. Duy chỉ có phần mộ mang danh ba cô có một cỗ quan tài. Bên trong cũng có đồ, nhưng không phải di vật của ba cô, mà là tang chứng gây án của Lục Bạch Văn năm đó.

Tất tần tật từ quần áo, giày, găng tay, súng... Những thứ có liên quan, đều ở đây.

Nhìn từng món đồ vệ sĩ trình tới, cả người Tuyết Vũ run lên vì căm phẫn. Có ai ngờ, ngôi mộ này lại chính là nơi cất giấu tang chứng của ông ta.


"Cô chủ, cô ổn không?" Việt Duật nhìn cô mà lo lắng. Mỗi khi cô im lặng, là lúc cảm xúc của cô đáng sợ nhất.

Tuyết Vũ điều chỉnh lại cảm xúc, lắc đầu: "Tôi không sao. Anh không cần lo đâu."

Chuyện kinh khủng nhất cô còn chịu được, nói gì chỉ là đống đồ bỏ đi này.

Cô vứt con dao đã hoen rỉ trong tay vào hộp sắt cũng hoen rỉ như vậy, đứng dậy, lạnh lùng phán: "Lấp lại đi." "Hả?" Việt Duật khó hiểu. "Không mang chúng đi sao?"

Khó khăn lắm mới tìm thấy một đống tang chứng tốt thế này, thế mà cô lại bảo lấp lại là sao?

Tuyết Vũ nhìn ánh nắng nhạt nhòa cuối ngày đậu trên đỉnh bia một đằng xa, thở ra: "Mọi chuyện đã giải quyết xong hết rồi, mang chúng đi chẳng được tích sự gì. Cứ lấp lại thôi."

Nếu muốn mang tội trạng Lục Bạch Văn ra ánh sáng, thì số tang chứng này

chính là vật vô giá. Chẳng qua, mục đích trả thù của cô không theo hướng thánh thiện đó, nên chúng đối với cô có cũng được, không có cũng chẳng sao. Không có chút quan trọng nào cả.

Lấp xuống, không nhìn thấy cô còn nhẹ nhõm một chút. Chứ ngày ngày thấy chúng, cô không chắc mình có thể giữ vững kiên định mà đi giết người hay không đâu.

Việt Duật ngờ ngợ hiểu được suy nghĩ của cô, không nói gì nữa, hất tay ra lệnh cho vệ sĩ lấp lại.

"Sớm đã biết mộ giả. Sao còn đào lên làm gì?"

Sau lưng chợt vang lên giọng nói quen tai.