Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 151: Thu lưới






"Tất nhiên là tôi biết." Thần Hạo đanh giọng:

"Biết mà cậu còn hành sự như vậy? Cậu cũng can đảm đấy, không sợ nhà họ Lê vì cậu mà lụy sao?"

Còn dám thách thức quyền uy với anh cơ đấy. Lê Gia Thụy thường ngày không hề có cái can đảm này. Chỉ cần anh liếc hàn một cái, đã sợ rụt cả vòi rồi.

Mọi người nghe xong không khỏi hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy nhà họ Lê sau chuyện này sẽ lành ít dữ nhiều. Khiến nhà người ta bẽ mặt vậy cơ

mà.

Có điều, Lê Gia Thụy lại không hề cảm thấy sợ hãi, còn đáp lại bằng một cái nhếch môi đáng ăn đòn, trì triết:


"Không hổ là người một nhà. Nhà họ Lục các người có vẻ ai cũng đều thích dùng quyền thể uy

hiếp, đe dọa ép người khác nhỉ. Thần Hạo, anh có biết tôi ghét nhất là cái điệu bộ điềm tĩnh dù trời có sập xuống cũng không hề nao núng đầy giả tạo của anh không? Cái gì mà cao quý chứ, đều là giả tạo làm màu!

Còn Lục Nhược Uyên, cô cũng vậy. Cô nghĩ mình tốt đẹp làm sao. Ngoài bản tính ích kỷ, kiêu căng, ngạo mạn và luôn bắt người khác theo ý mình ra thì cô còn có cái gì hau ho không?

Cô chẳng có gì cả! Bao nhiêu lâu nay quen nhau, cô có từng nghĩ đến cảm nhận của tôi không? Không có!

Cô chưa từng chia sẻ giúp tôi cái gì, suốt ngày chỉ biết đòi hỏi, bắt tôi làm thế này, làm thế kia. Nhiều hôm tôi bận đến không kịp thở, nhưng chỉ cần một cuộc gọi của cô tôi vẫn phải chạy về nhà hầu hạ cô, dỗ dành cho cô vui. Trông tôi nào có giống một người bạn trai đâu, mà giống một tháng hầu hơn. Thử hỏi, lấy một cô vợ như vậy thì làm sao có thể hạnh phúc được."

Lục Nhược Uyên không thể tin được, những lời này lại được phát ra từ người đàn ông mà cô hết mực yêu thương. Lồng ngực đau đến nghẹt thở. Lẽ nào trong mắt hắn, cô là người như vậy sao? Cô khóc tức tưởi, mất lí trí quát ầm lên: "Không đúng. Trước đây anh đâu có nói như vậy. Anh nói chiều chuộng em là hạnh phúc của anh kia mà. Sao bây giờ anh lại lật lọng như vậy?" Lê Gia Thụy chẳng hề hấn gì, bật cười chế giễu: "Là do cô khiến tôi phát chán mà thôi, đừng trách tôi lật lọng. Có trách thì hãy trách bản tính "bà nội thiên hạ" của cô ấy."

Rồi chợt nghĩ ra gì đó, sắc mặt Lục Nhược Uyên trắng bệch ra, gắt gao hỏi: "Em hỏi anh, có phải là anh đã có con nào rồi phải không?"

Chỉ có khả năng này, hắn mới thay lòng đổi dạ mà rũ bỏ hết tình cảm bao lâu nay.

Tuyết Vũ nghe câu hỏi này, cảm thấy Lục Nhược Uyên vẫn chưa tới mức đau quả mất khôn. Hôm nay cô chỉ là diễn viên quần chúng, không có đất dien

Lê Gia Thụy không hề tránh né, nhìn thẳng vào mắt Lục Nhược Uyên, thản nhiên gận đầu: "Không sai! Cô cũng thông minh đấy!

Bốn người nhà họ Lục còn lại nghe xong bất ngờ, tức giận.

Nữ chính Lục Nhược Uyên suy sụp. Biểu cảm của khách khứa họ hàng càng thêm đặc sắc. Có không ít người vui vẻ khi thấy nhà người ta có chuyện, coi đây là bộ phim hài kịch miễn phí, thích thú đứng yên một bên chờ xem diễn biến tiếp theo.


Lục Khang Dụ bất bình thay chị gái, hai mắt long sòng sọc, xông lên túm cổ áo Lê Gia Thụy, văng tục:

"Thằng chó. Mày không phải là con người. Mày đã có chị gái của tao rồi, vậy mà còn dám ngoại tình. Uổng công chị gái tạo hết lòng yêu thương mày như vậy, thế mà mày đáp lại chân tình của chị tao như vậy hả?"

Đám phóng viên được Lục Bạch Văn mời tới, thấy vậy không ngừng bẩm máy lia lịa. Tuy rằng diễn biến bị thay đổi một cách chóng mặt, nhưng mà drama càng hấp dẫn càng hút người đọc hơn nha.

Chưa rời khỏi đây thì bọn họ đã nghĩ ra được tiêu đề của bài viết rồi.

Cú bẻ lái cực gắt của cậu con rể quý nhà họ Lục trong ngày trọng đại.

Đảm bảo sẽ trở thành tít giật gân, chiếm spotlight nhất trong mấy ngày tới.

"Kẻ nào chụp, tôi đập máy kẻ đó!" Giọng nói lạnh lùng và ánh mắt cảnh cáo, chết chóc của Thần Hạo vang lên, truyện những tay nhiếp ảnh gia rùng mình, ngừng luôn động tác, không dám tiếp tục nữa.

Tuyết Vũ thầm cười nhạt. Cô không hề cảm thấy lo lắng bởi sự ngăn cấm này. Thật ra cô đã ngầm cho lắp camera ghi hình phát trực tiếp rồi. Nếu như cô đoán không lầm, bây giờ những chuyện đang diễn ra ở đây đều đã được cộng đồng mạng nhìn thấy hết cả.

Thần Hạo lại nói với Lục Khang Dụ: "Bỏ hån ra đi, đừng để hắn làm bẩn tay chú."

Đã nói Lục Khang Dụ rất nghe lời và sợ ông anh trai này. Nghe anh nói vậy, hắn không cãi lại, hắn học buông ra.

Mà Lục Nhược Uyên làm gì còn tâm trí đầu mà để ý xung quanh, trong đôi mắt đỏ ngầu thống khổ chỉ có mỗi Lê Gia Thụy mà thôi. Cơn ghen tuông trỗi dậy. Lục Khang Dụ vừa thả ra, cô lại lao tới túm lấy cổ áo Lê Gia Thụy, gay gắt chất vấn bằng những câu hỏi không lưu loát:

"Cô ta là ai? Anh nói đi, con khốn đó là ai? Anh quen cô ta bao lâu rồi? Anh nói đi, cô ta có gì hơn em mà anh lại đối xử với em như vậy để theo cô ta. Anh nói đi..."


Nước mắt Lục Nhược Uyên rơi lã chã, son phấn trôi tèm lem hết.

Là ai mà lại có thể khiến hắn đối xử tệ bạc với cô như vậy. Cả chồng của tiểu thư cô đây mà cũng dám cướp. Rốt cuộc con hồ ly tinh đó có bao nhiêu đuôi?

Chọn lúc nào không chọn lại phải chọn vào ngay ngày cưới trọng đại nhất đời cô, ngay trước mặt khách khứa nói lời cay đắng rũ bỏ cô. Hắn có biết làm như vậy là tàn nhẫn với cô lắm không? Lê Gia Thụy lần nữa hất Lục Nhược Uyên ra, cao giọng:

"Cô không có tư cách biết tên cô ấy. Cô chỉ cần biết tôi đã tìm được một nửa kia thật sự của mình. Nhưng không phải là cô!

Cô ấy xinh đẹp, tài giỏi. Không giống như cô, ngu ngốc vô dụng, suốt ngày chỉ biết ham chơi, shopping mua sắm, đàn đúm làm đẹp, chẳng được tích sự gì cả."

Từng chữ từng chữ rơi vào lỗ tai Lục Nhược Uyên như từng cú nện của cây búa vào đầu, đau đớn, choáng váng. Có đánh chết, cô cũng không ngờ trong mắt Lê Gia Thụy, mình lại là một người như vậy.

Bà Lục nghe không thể nào lọt được lỗ tai, không im lặng nữa, tức giận chỉ tay vào mặt hắn: "Sao miệng mày lại có thể phun ra những từ hôi thối như vậy? Mày đã quên ban đầu là ai theo đuổi con gái tao sao. Mày đã quên con gái tao nói cái đỡ nên Hải Vận mới đồng ý góp vốn đầu tư cho cái công ty giẻ rách Lê Thị sao. Bây giờ phất lên rồi, có nhiều tiền rồi lại muốn qua cầu rút ván. Sống như vậy có ngày nghiệp quật đấy con ạ." "Không phải đầu Gia Thụy..." Lục Nhược Uyên hình như bị chấn động nặng, không còn tỉnh táo lắc đầu, mặc kệ vừa bị hất ra, lại kéo tay hắn, lụy tình mà hèn mọn cầu xin tình yêu của hắn:

"Em không vô tích sự, em có thể giúp đỡ anh. Anh đừng bỏ em... Có phải cô gái đó đã sử dụng bùa mê với anh không? Nếu không sao anh có thể đối xử với em như thế chứ... Anh hãy quên cô ta đi, cô ta không phải thứ tốt đẹp gì đâu... Chỉ cần anh đồng ý trở lại làm hôn lễ với em, em sẽ coi như anh chưa nói gì... Nghe lời em, quay đi Gia Thụy. Em xin anh đấy..."

Trong thâm tâm mình, Lục Nhược Uyên vẫn hy vọng những gì hắn nói đều là nhất thời hồ đồ.