Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 138: Du xuân (2)






"Xin lỗi. Hai vị có muốn chụp hình kỉ niệm không?" Chợt một người đàn ông khá trẻ người bản địa đi tới, dùng Anh ngữ lịch sự hỏi. Trong tay anh ta còn có một chiếc máy ảnh.

"Không. Cảm ơn anh." Tuyết Vũ vừa từ chối, Thần Hạo đã nhanh miệng sửa lại hơn:

"Có chứ. Bà xã của tôi chỉ nói đùa thôi. Anh chụp cho chúng tôi vài tấm nhé."

Anh tiến lại gần cô với tốc độ chớp nhoáng, đưa mắt về phía ống kính, tư thế đã trong trạng thái sẵn sàng. Còn không quên nháy mắt với người thợ bản địa kia một cái ái như ra hiệu để bắt đầu.

Người thợ nhiếp ảnh bản địa thấy vậy, hiểu ý anh, cầm máy ảnh lên "tách" một tiếng âm thầm, một tấm với tốc độ chỉ trong vòng 1 nốt nhạc. Động tác so với Thần Hạo còn nhanh hơn.

Tuyết Vũ vẫn chưa biết đến sự tồn tại của tấm hình kia.

Khi anh ta nâng máy ảnh lên, là lúc Tuyết Vũ quay qua nhìn Thần Hạo muốn nói phản đối. Và thế là tấm hình đã lưu lại được cảnh tượng ấy. Một góc nghiêng vô cùng tự nhiên mà lại không có một góc chết nào. Khuôn mặt của Tuyết Vũ đẹp trên từng milimet không có điểm nào chê được.


Người thợ chụp hình, nhìn lại tấm hình không khỏi cảm thán và ngưỡng mộ. Thật hoàn hảo.

Anh ta không dừng lại vẫn tiếp tục chụp hình. Lần này Tuyết Vũ quay mặt lại định nói gì đó với anh ta, nhưng chưa kịp mở miệng thì tấm hình đã được lưu lại rồi. Đây chính là một tấm hình chính diện so với tắm trước còn xuất sắc hơn.

Tuyết Vũ thấy bực mình rồi. Nhưng cô không nổi giận được với người thợ kia, bởi nụ cười và ánh mắt của anh ta quá vô hại, thân thiện. Hơn nữa, kẻ đầu têu là Thần Hạo.

"Tôi không chụp. Muốn chụp, anh tự mà chụp." Cô tằng hắng, bỏ đi. Chỉ là Thần Hạo làm sao có thể cho cô cơ hội trốn thoát.

Anh vươn tay kéo lấy tay cô. Người thợ lại nhanh chóng bắt được góc hình, "tách" thêm cái nữa. Mà động tác của Thần Hạo vẫn chưa dừng lại ở đó. Anh dùng sức nhẹ kéo cô về, ôm lấy eo cô. Và thế là tấm hình thứ ba đã được ra đời với góc nghiêng thần thánh của hai nhân vật chính. Tuyết Vũ đen mặt, nhìn anh như muốn ăn tươi nuốt sống. Chẳng qua, vẻ mặt này lại không lọt vào ống kính của người thợ chụp hình bản địa được. Thứ chính diện với ống kính là một bên sườn mặt không quá rõ và tấm lưng ngọc ngà hơi nghiên ẩn sau mái tóc dài uốn lượn sóng và lớp váy màu thanh thiên nhẹ nhàng của cô. Còn có, cái đầu hơi cúi xuống của Thần Hạo.

Nhưng đấy không phải là điểm đáng chú ý, thứ nên nói ở đây, chính là góc hình mà người the chụp được. Nhìn giống như kiểu Tuyết Vũ và Thần Hạo đang môi kề môi với nhau, rất tình tứ, mặn nồng.

"Bà xã, em thật đẹp!"

Đối diện với khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi môi mỏng đỏ hồng tự nhiên cực kỳ quyến rũ cuốn hút của cô, Thần Hạo không kìm được đưa tay lên nhẹ nhàng nâng cằm của cô nhanh chóng hôn xuống một cái. Bất chấp nơi đây là chốn đông người. Người thợ có vẻ là dân chuyên nghiệp. Anh ta thấy vậy nhanh chóng đổi vị trí chí bắt lấy khung cảnh kia vào trong tấm hình.

Tuyết Vũ tức xì khói: "Anh thật quá đáng!" Có người đẩy Thần Hạo ra, bực bội bỏ đi. Hình ảnh này rơi vào trong mắt người khác lại giống như cô ngượng ngùng vì bị "ăn đậu hũ" trước mặt nhiều người. Ai bảo trên mặt cô xuất hiện hai rặng mây hồng.

Có người vừa được ăn kẹo", phởn cả chí. Cứ nhìn theo bóng lưng mỏng manh kiều diễm đang đi xa dần, tủm tỉm cười.

Anh không vội đuổi theo cô. Anh còn phải lấy mấy tấm hình đã chứ. Dù sao, đã có người của anh âm thầm đi theo bảo vệ cô rồi. Sẽ chẳng lạc được đầu.

"Của ngài đây. Mời xem qua." Người thợ chụp hình bản địa đưa cho Thần Hạo mấy tấm hình, thành quả của đoạn thời gian làm việc trong chớp nhoáng.

Thần Hạo nhận lấy, xem từng tấm một. Không thể phủ nhận, tay nghề của gã nhiếp ảnh này rất khá. Rất biết căn chỉnh, chọn góc chụp.

Nhìn mà xem, sáu tấm hình thì đều được chọn góc khác nhau. Mỗi một tấm đều bộc lộ được góc nghiêng thần thánh của bà xã nhà anh. Dù là kiểu chụp lén, nhưng không có cái nào chê được.

Trong lòng Thần Hạo rung rinh, nhốn nháo cả lên.


Nhìn mấy tấm hình này, trong đầu chợt lóe ra một ý tưởng.

Anh nhìn người thợ bản địa, hỏi bằng tiếng Anh: "Một ngày anh kiếm được bao nhiêu tiền?" Người thợ không hiểu Thần Hạo hỏi câu này là có ý gì, vẫn lịch sự trả lời:

"Khoảng một trăm Euro."

"Tôi sẽ trả anh gấp 3 lần nếu như anh đồng ý với tôi việc này."

"Mời ngài nói."

"Chúng tôi sẽ ở đây năm ngày. Trong những ngày này, muốn anh đi theo chụp lại những khoảnh khắc đã trải qua. Nhưng, phải hành động bí mật, không được để vợ tôi biết. Anh làm không?"

"Sao lại không? Đây là một đề nghị dễ thương!" Người thợ cười lộ ra hàm răng trắng bóng. Một ngày được trả những ba trăm Euro, chỉ có tên ngốc mới không đồng ý.

Thỏa thuận, trao đổi cách thức liên lạc xong với người thợ chụp hình bản địa, Thần Hạo mới đi tìm Tuyết Vũ.

Lúc này, cô đang đứng bên lan can, ngắm hồ nước từ xa.

Thời gian đã chuyển về chiều muộn. Hoàng hôn dần buông xuống, hồ nước trong xanh lại khoác lên mình chiếc áo lung linh màu vàng dịu dàng, ngập tràn sự thơ mộng, ảo diệu.

Đàn hồng hạc dần ngừng cuộc kiếm ăn, lần lượt tung cánh bay lên không trung hướng về phía Đông.

Khung cảnh này mới bình yên làm sao. Tuyết Vũ nghe như trong lòng mình dịu lại cảm thấy thật sự rất nhẹ nhõm.

"Vẫn giận anh sao?" Thần Hạo tới bên, đặt tay lên lan can, hỏi.

Tuyết Vũ vuốt tóc, hờ hững đáp: "Anh thử nói xem?"

Kỳ thật, cô không hề giận. Bị hắn lợi dụng "ăn đậu hũ" nhiều lần, thành ra cũng quen rồi, mỗi lần như vậy cô đều coi như bị cún hôn, nên cảm thấy không cần phải giận.


Thần Hạo lại không biết điều đó, tưởng cô giận mình thật, bắt đầu dụ khị:

"Đừng giận nữa. Anh đưa em đi xem chợ đêm, nhé?"

"Nghe được đấy." Tuyết Vũ nghiêng đầu thích thú đáp: "Đi thôi."

Cô cũng muốn xem chợ đêm ở Larnava có gì đặc biệt hay không.

Nhìn cô vợ mình tung ta tung tăng đi trước. Thần Hạo hơi... không biết phải làm sao? Hình như anh vừa bị trêu đùa, nhỉ?

Từ Hồ Muối đến khu chợ đêm nổi tiếng nhất của Larnaca, phải chạy xe thêm hai chục phút nữa. Lúc này, màn đêm đã thật sự buông mình khắp mọi nẻo đường đều đã bật sáng đèn sáng choang. So với ban ngày còn lung linh, lộng lẫy hơn. Cũng giống như các chợ đêm khác khắp thế giới, chợ đêm ở đây đều có rất nhiều món ăn đặc sản ngon và lạ miệng, đậm chất hương vị sử Địa Trung Hải.

Như Kebabs, bánh nướng phô mai nhiều lớp, bánh hạnh nhân chiên, cà tím nhồi cà chua và hành. Sheftalies, một loại xúc xích được làm từ thịt cừu hoặc thịt lợn băm. Và nhiều món ăn đa dạng khác, có liệt kê hết ngày cũng không xong.

Tuyết Vũ thật sự hòa mình vào không khí náo nhiệt của buổi chợ đêm, vui vẻ, vô ưu vô lo. Cô kéo Thần Hạo đi hết quần này sang quần khác nhìn ngó như cô bé mới lớn lần đầu được ra ngoài khám phá.

"Ông chủ, cho tôi hai phần." Cứ thấy món ăn nào ngon mắt, cô đều mua hai phần nhỏ, rồi chia cho Thần Hạo một phần.

Trông đến rộn ràng.

Chờ khi Tuyết Vũ đi hết một vòng chợ đêm, cái bụng của cô cũng đã no căng rồi, thật sự không cần phải đi ăn tối thêm nữa.