Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 12: Dấu hiệu






Không ai nghe được tiếng lòng của Liễu Tư Linh và anh tài xế. Cuộc điện thoại của Tuyết Vũ vẫn tiếp tục. "Vậy à." Người bên kia đầu dây cảm thấy có gì đó không đúng, kéo dài giọng.

Chó đâm vào gốc cây mà có thể phát ra âm thanh lớn vậy sao?

"Đúng thế." Tuyết Vũ nghe thấy giọng điệu hoài nghi của anh, chột dạ: "Em bận rồi, không nói với anh nữa, cúp máy đây."

"Được, khi khác anh sẽ gọi lại." Đối phương cũng không có ý níu giữ.

Tuyết Vũ bye một tiếng, cúp máy.

"Cậu không muốn công việc này nữa?" Lục Thần Hạo chợt cất giọng lạnh lùng, quắc mắt nhìn tài xế như muốn đâm chết hắn.

Tài xế giật thót, sống lưng lạnh toát, vội vàng khởi động xe, mau chóng chuyển đi.

Lục tổng, anh đừng giận cá chém thớt như vậy. Oan uống cho em lắm!

Còn có, tình huống này... hình như nó rất quái đản nha. Vợ hợp pháp và tình nhân đi chung xe, là cái thể loại qủy gì?

Những người khác không biết, nhưng hắn là tài xế của Lục Thần Hạo nhiều năm, sao lại không biết Liễu


Tư Linh là tình nhân được Lục tổng yêu chiều vô đối. Chiếc xe này, không biết đã chở Liễu Tư Linh bao nhiêu lần rồi.

Tuyết Vũ giờ mới phát hiện ra không khí trong xe cực kỳ nặng nề, lạnh lẽo. Chẳng qua, nặng nề mấy cũng không ảnh hưởng tới cô.

Còn một nỗi lo nữa đang chờ cô buồn phiền đây. Người vừa gọi cho cô, là anh trai của cô, con trai độc nhất của Trần gia, Trần Khắc Dương. Anh đi Pháp công tác từ ba tháng trước.

Hai tuần nữa Khắc Dương về rồi...

Phải làm sao đây?

Chuyện cô kết hôn với Lục Thần Hạo, Khắc Dương không hề biết. Anh vốn không đồng ý kế hoạch này của cô, anh nói như vậy quả mạo hiểm. Cho nên, sợ anh làm hỏng kế hoạch, cô đã quyết định giấu anh, không báo cho anh biết.

Dù sao đây chỉ là kế hoạch trả thù của cô, không phải là kết hôn thật.

Nhưng hai tuần nữa anh sẽ về, lúc đó chuyện này sẽ không thể giấu được nữa. Mặc dù cô thấy mình làm vậy không sai, nhưng Khắc Dương yêu thương cô như vậy, đối xử với cô còn tốt hơn cả em ruột, cô lại giấu anh, không nghe lời anh, không biết có giận mà từ mặt cô luôn không.

Chỉ nghĩ đến khuôn mặt anh tuấn ấm áp kia xuất hiện vết nứt, cô đã thấy cực kỳ áy náy. Ách! Phiền não ghê!

"Tổng giám đốc, anh không khỏe ở đâu sao. Nhìn sắc mặt anh kém quá." Giọng nói mềm mại của Liễu Tư Linh vang lên, phá tan không khí ngột ngạt quá mức yên tĩnh trong xe.

Tuyết Vũ nghe vậy, theo phản xạ quay lại nhìn. "Không sao, chỉ hơi đau đầu một chút." Lục Thần Hạo đang dựa lưng vào ghế, sắc mặt Lục Thần Hạo đúng là có chút tái nhợt, hai tay xoa xoa hai bên thái dương. Liễu Tư Linh ngồi bên cạnh, đặt tay lên vai anh, vẻ mặt cực kỳ lo lắng, quan tâm.

Liễu Tư Linh nhanh tay mở túi xách lấy ra thứ gì đó, đưa cho Lục Thần Hạo.

"Vậy anh mau ngậm viên thuốc đông y này vào đi, có tác dụng dưỡng thần, giảm đau rất tốt." "U"

Có vẻ Lục Thần Hạo đã quen với điều này, không nghĩ ngợi gì, cầm lấy viên thuốc, bỏ vào miệng.

Liễu Tư Linh lấy trong túi xách ra một chai nước uống, nhanh tay mở nắp đưa cho Lục Thần Hạo. Bộ dạng của cô ta, còn giống vợ hiền hơn cả người vợ thật sự là Tuyết Vũ.

Nhìn một màn này, Mạc Lam cảm thấy tội lỗi khi mình đã đánh gãy một đôi uyên ương! "Thư ký Liễu thật chu đáo. Còn có chuẩn bị thuốc cho Thần Hạo nữa. Có một thư ký như vậy, tôi cũng yên tâm rồi." Cô lên tiếng, giọng điệu chân thành. Liễu Tư Linh giật mình, giờ mới nhớ ra trong xe còn có một người vợ hợp pháp của Lục Thần Hạo, vội vàng ngồi cách xa Lục Thần Hạo ra, sắc mặt cứng đơ, cười cười chống đỡ.

"Thiếu phu nhân quá khen. Đây là chức trách của tôi mà."

Tuyết Vũ mỉm cười, không nói gì. Chỉ là nụ cười này càng khiến Liễu Tư Linh chột dạ, không thoải mái. Nhìn thái độ hờ hững, bất cần của cô, Lục Thần Kiệt càng khó chịu hơn. Vẻ mặt của cô rất tự nhiên, không hề giống đang "lạt mềm buộc chặt" gì đó.

Tâm trạng này ảnh hưởng khá sâu đến Lục Thần Hạo, tới nỗi ngay cả khi đã đến khu chung cư Liễu Tư Linh ở, cô ấy xuống xe, anh cũng không nói gì, cứ như vậy để tài xế tiếp tục chạy.

Liễu Tư Linh nhìn chiếc xe đi xa dần, xiết chặt bàn tay, hoang mang. Rốt cuộc, cho dù Lục Thần Hạo cưng chiều cô hơn thì vẫn không thay đổi được sự thật, người có thể sánh đôi với anh không phải là cô. Hơn nữa, trực giác của phụ nữ cho cô biết, hình như, Lục Thần Hạo đã bắt đầu lay động...


Tuy Liễu Tư Linh đã xuống xe, Tuyết Vũ vẫn không có ý định ra ghế sau ngồi. Cô mới không muốn chung đụng với con heo giống Lục Thần Hạo. Rất ô nhiễm!

"Tài xế. Đến tiệm thuốc tây, anh dừng lại xe một chút." Tuyết Vũ bỗng yêu cầu.

Lục Thần Kiệt sắc mặt lạnh tanh, khó chịu nhìn cô. "Để làm gì?"

"Mua ít thuốc bong gân." Tuyết Vũ tång hẳng. Nhắc tới lại thấy bực, khi sáng mặc dù cô đã cố bước cẩn thận, nhưng bị tên khốn nào đó kéo cho trẹo chân. Cứ nghĩ chỉ là đau bên ngoài, hạn chế đi lại sẽ không sao, nhưng giờ nó đã xưng vù lên rồi.

Lục Thần Hạo nhìn cô một lát, không bàn luận gì, thu lại ánh mắt, hờ hững nói với tài xế.

"Đến tiệm thuốc tây!"

"Dạ, Lục tổng."

Tài xế chạy thêm một đoạn, thấy có cửa hiệu thuốc tây, cho xe dừng lại.

"Cậu xuống mua thuốc cho thiếu phu nhân." Lục Thần Hạo sai khiến.

Chồng người ta thấy vợ bị đau sẽ đích thân đi mua thuốc. Còn hẳn, lại sai tài xế đi. Tuyết Vũ thầm nghĩ.

Đúng là nhỏ mọn!

Chẳng qua, cô thật sự không cần hẳn làm gì cho mình.

Tài xế nhận lệnh, cung kính đáp một tiếng rồi xuống xe, không qua bao lâu đã quay trở lại.

"Thiếu gia, thuốc đây ạ." Tài xế đã trở lại. Trên tay hắn có một bọc thuốc.

"Đưa cho tôi." Lục Thần Kiệt nhận lấy cái bọc. "Cô, đi xuống đây!"

"Anh không cần giả vờ thương hại, tôi tự làm được. Đưa thuốc cho tôi."

"Tôi nói cô không nghe sao. Thích cãi lời?" Lục Thần Hạo nổi nóng, hiển nhiên là không vui khi nghe cô từ chối.

Tuyết Vũ hừ lạnh, không tình nguyện mở cửa xe, ra ghế sau ngồi.

Tài xế thấy vậy, âm thầm lau mồ hôi hột, cho xe nổ máy, tiếp tục hành trình.

Lục tổng và thiếu phu nhân cứ thế này mãi, chắc thần kinh hắn sẽ liệt mất.


"Tháo giày ra." Lục Thần Hạo ra lệnh.

Tuyết Vũ không nói gì, hờ hững tháo giày, không khách khí giơ cổ chân xinh đẹp đã xưng tím, trông mà xót thương lên, bực bội lên án:

"Nhìn thấy chưa, đây là kết quả anh tạo ra đấy. Trông tôi bị vậy anh hài lòng rồi chứ."

Tài xế: "..."

Rét run!

Chưa có ai dám giơ chân vào mặt tổng giám đốc vậy đâu. Thiếu phu nhân, cô là người đầu tiên.

Hãy nhận kẻ hèn này một lạy! Hy vọng chân cô sẽ bình an!

Lục Thần Hạo thế mà lại không bốc hoả vì hành vi thô lỗ của cô, ngược lại có hơi ngẩn ra. Đây là điều anh muốn mà, tại sao anh lại không vui?

"Xoay qua đây." Giọng nói tự nhiên cũng hòa hoãn vài phần.

Tuyết Vũ hừ một tiếng, xoay chân. Lục Thần Hạo túm lấy, đặt xuống ghế.

"A, đau!" Tuyết Vũ mếu máo.

Lục Thần Hạo nhìn khuôn mặt đau đớn của cô, không hiểu vì sao lại nhẹ tay hơn. Anh mở bọc, lấy ra lọ thuốc. Đọc qua hướng dẫn, mới bắt đầu thao tác. Đầu tiên đổ thuốc xuống lòng bàn tay, thoa đều lên cổ chân Tuyết Vũ, hai bàn tay ôm lấy cổ chân xưng tím, thuần thục mát-xa.

Trông Lục Thần Hạo lúc này cực kỳ nhẫn nại, tập trung, không hề tỏ ra khó chịu gì hết.

Theo từng động tác của hắn, cảm giác đau đớn ở chân Tuyết Vũ dịu dần lại. Không còn đau nhức, khó chịu như ban đầu.

Rất dễ chịu!