Sự Trả Thù Của Mẫu Đơn

Chương 105: Mèo nào cắn mỉu nào






Anh bất chấp trong mắt còn dính chất cay, mở ra. Cặp chân mày lập tức cau chặt lại, khí lạnh toả ra khắp nơi. Giờ nhìn kỹ mới thấy, đây không phải khẩu súng của anh.

Là kẻ nào đã tráo súng của anh? Có thể ai cũng đều sợ bộ dạng của anh lúc này, chỉ Tuyết Vũ là không.

Còn ai trồng khoai trên đất này nữa. Là cô đấy! Là cô trước khi rời khỏi nhà, nhân lúc hắn vào phòng tắm đã lén tráo khẩu súng trong ngăn bàn Thần Hạo cất. Trước đó hắn đã kiểm tra kỹ qua khẩu súng một lượt, với tâm lý tự tin này, nên khi cầm khẩu súng giả, hắn không còn dồn hết sự chú ý vào nó nữa, cứ thế dắt nó vào sau áo thôi. Nói thì dễ vậy thôi, nhưng để lừa được tên xảo quyệt như Lục Thần Hạo một cách công phu như vậy, cô đã phải cẩn thận từng li từng tí, bỏ ra rất nhiều thời gian nghiên cứu cấu tạo khẩu súng của hắn để rồi làm một khẩu phiên bản giống y đúc vậy đấy. Chỉ cần sơ hở một tí thôi, kế hoạch coi như phá sản hoàn toàn.

Chỉ khác ở chỗ, nó không có đạn!

Tất nhiên, cô không sợ hắn sẽ nghi ngờ mình. Việc Leen "không cẩn thận" đụng phải hẳn ngoài cửa nghĩa trang không phải tình cờ. Đó là chủ ý của cô!

"Không có đạn? Sao lại không có đạn?" Cố "hoảng hốt", trợn mắt nhìn khẩu súng. "Anh không biết!" Thần Hạo nghiến răng, nén giận, bỏ lại khẩu súng vào sau thắt lưng. Anh chỉ biết có một kẻ tình nghi! Anh nhìn về Leen đang tung tay đấm, dang chân đá đám vệ sĩ kia, đuôi mắt anh híp lại thành hình viên đạn. Nếu là cô ta, đợi anh bắt được nhất định sẽ để cô ta chết một cách khó coi!


Bên này, Leen vẫn không ngừng chạy, nhưng chân đau nên tốc độ giảm xuống. Phía sau, Lục Bạch Văn vẫn chưa thu súng lại, nòng súng lần này chĩa thẳng vào lưng Leen chứ không còn là bắp đùi nữa.

Con mồi ông ta đã săn từ lâu, giờ đang trong tầm ngắm, lý nào còn để nó thoát được.

Ông ta vẫn dùng thính giác để xác định phương hướng. Khoá mục tiêu xong lập tức bóp cò. Viên đạn găm vào lưng Leen một cách chuẩn xác, vô tình. Cô ngã xuống, không đi được nữa. Đám thuộc hạ của nhà họ Lục sắp đuổi tới nơi rồi.

"Leen, mau trèo lên!"

Từ đâu chợt xuất hiện một chiếc thang dây bên người Leen, kèm theo đó là một giọng nói truyền qua tai nghe cô luôn đeo bên tại trái.

Không đúng, phải nói là trên bầu trời bỗng xuất hiện một chiếc trực thăng. Một chiếc trực thăng thế hệ mới được phát triển một kiểu cánh quạt mới có tên gọi Blue Edge. Hình dáng cánh quạt được kết hợp với công nghệ Blue Pulse, qua đó ba vành chắn sẽ được gắn thêm vào các cạnh của cánh quạt. Những vành chắn này sẽ di chuyển lên xuống từ mười lăm đến bốn mươi lần trong một giây. Đồng thời kết hợp sử dụng mô tơ áp điện đã giúp giảm bớt tiếng ồn phát ra từ hiện tượng tương tác trên.

Nhờ vậy mà khi trực thăng xuất hiện nãy giờ nhưng không ai hay biết gì.

Âm thanh vù vù không lớn lắm của nó giờ mới lôi kéo được sự chú ý của toàn thể con dân dưới mặt đất.

Lục Bạch Văn sửng sốt, mở căng đôi mắt cay xè chảy cả nước mắt ra nhìn, đay nghiến.

Nó có viện binh?

"Không được để cô ta lên máy bay. Mau bắt cô ta lại. Lấy cặp nhẫn lại cho tôi!" Ông ta vội quát lớn. Nếu để nó chạy thoát được thì mọi thứ ông ta dày công sắp xếp để bắt "mồi" chẳng phải đều công cốc sao. Ông không cho phép điều đó xảy ra! Đám vệ sĩ điên cuồng phóng tới.

Leen nào để điều đó xảy ra. Cô phóng ánh mắt giễu cợt xuyên qua đám vệ sĩ đến Lục Văn rồi nhanh chóng bắt lấy thang dây, leo lên nấc đầu tiên.

"Đồng chí Duật, anh đến chậm năm giây." Cô nửa đùa nửa thật qua bộ đàm, làm như người vừa trúng hai viên đạn không phải là cô.


"Anh luôn đúng giờ, cô bé. Cầm chắc nhé, bay đây!" Phi công điều khiển trực thăng cong môi, đáp lại. Thấy cô đã đứng vững, lập tức bay vút lên cao hơn, đưa người đi mất.

Trong khi những người ở dưới đất chưa hết ngỡ ngàng, chiếc trực thăng đã mang theo Leen đi xa rồi. Bỏ lại đám vệ sĩ cay cú không làm gì được, chỉ biết trơ mắt ra nhìn theo như một lũ đần. Còn đồng chí làm mồi nhử trốn sau bia mộ kia sau khi đã hạ được bốn tên vệ sĩ đã nhanh chóng lủi trước rồi.

Đám phóng viên ngỡ ngàng triệt để. Mẹ ơi! Đây là cuộc chiến của gia thế hào môn đó hả? Hôm nay bọn họ coi như được mở rộng tầm mắt rồi. Tuy sợ nhưng mà cảm thấy chuyến này đi thật không uống nha.

Có thể giễu võ dương oai rồi thoát khỏi người của nhà họ Lục một cách dễ dàng như vậy phải là người có thể lớn thể nào chứ?

Mắt thấy con mồi chạy mất ngay trước mặt mình. Ông ta tức sắp bể phổi, thầm chửi thề. Chết tiệt! Ông ta đã chuẩn bị mọi thứ kỹ càng để giăng bẫy, vậy mà vẫn không liệu được con ranh đó còn dùng tới chiêu độc này.

Còn có thể chuẩn bị cả trực thăng cứu viện? Rốt cuộc là nhân vật tai to mặt bự nào đang chống đỡ cho nó?

Không bắt được gà còn mất cả nắm thóc. Tức chết ông mà!

Thua bởi một con nhóc vắt mũi chưa sạch, đây là một sỉ nhục lớn đối với ông ta. Làm sao ông ta có thể bỏ qua dễ dàng.

Chỉ là việc này cần phải làm trong âm thầm, không thể để đám phóng viên biết được. Hơn nữa, con khốn đó đã trúng hai viên đạn có tẩm hêrooin loại đặc biệt của ông ta, chỉ cần nó ngấm vào máu thì sẽ nghiện, còn nghiện cả đời, không phải loại thuốc này thì sẽ bị hành hạ sống không bằng chết, không cách nào cai nghiện được.

Nói trắng ra, đã dính phải thứ thuốc đó thì xác định phải sống chung với nó cả đời, dùng loại khác không có tác dụng. Một khi nó nghiện, thì kiểu gì chẳng tự đến tìm ông. Đến lúc đó, đừng nói là bản di chúc chết tiệt kia, mà cả mạng nó cũng sẽ sẵn sàng giao cho ông.

Lục Bạch Văn nghĩ mà đắc ý, cơn thịnh nộ như con ác quỷ tàn bạo ẩn giấu sau lớp mặt nạ cương nghị, bác ái cũng nhờ thế vơi bớt đi mấy phần.

Tuyết Vũ nhìn Leen đang được kéo lên trực thăng, mới dám thở phào. Mặc dù cô tin vào năng lực của Việt Duật, nhưng vẫn không thể ngừng lo lắng. Còn hai viên đạn đó, cô lại không thấy lo lắng chút nào. Toàn thân Leen đều mặc trang phục chống đạn, đạn không thể nào xuyên qua được, có chăng là bị ảnh hưởng do sức bắn bị đau ở ngoài một khoảng thời gian mà thôi, sức khỏe không vấn đề gì.


Muốn gài bẫy cô sao? Ông ta tưởng cái bẫy này có thể bắt được cô? Không có chuyện đó đâu.

Cuộc chiến này chỉ mới bắt đầu mà thôi! Mèo nào cắn mỉu nào còn chưa biết à.

"Ông chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì ạ?" Ông Trấn bấy giờ mới bạo gan hỏi. Lục Bạch Văn thở dài một cái mang theo sự áy này cùng tức giận:

"Báo cảnh sát. Bằng mọi giá phải lấy lại cặp nhẫn đó cho tôi."

"Vâng, tôi đi làm ngay."

Tuyết Vũ nghiến răng. Lão cáo già đúng là cáo già. Mở mồm ngậm mồm đều nói là vì cặp nhẫn, di vật của ba mẹ cô. Thế này không nhận được sự đồng tình của đám nhà báo và phía cảnh sát nữa thì thật uổng công sức lão tính toán rồi. Đồng thời, lão cũng có thể dựa vào di vật đó mà tẩy trắng cho hành vi sử dụng vụ khí cấm của mình. Lão chỉ gì tự vệ, vì muốn lấy lại di vật của ba mẹ cô thôi mà. Một lí do quả thật con mẹ nó không thể hợp lý hơn.

Và,suy đoán này của cô không sai.

"Chủ tịch Lục, Lục tổng. Hai vị không sao chứ?" Một tay phóng viên sau khi hoàn hồn, lấy lại bình tĩnh đã chạy tới hỏi han chứ không phải tỏ thái độ

xa lánh, khiếp sợ ông ta vì đã dùng súng. Mấy người khác thấy vậy cũng đi lên hỏi han. Lục Bạch Văn rất biết tận dụng sự đồng cảm kia, vẻ mặt buồn bã: "Tôi không sao. Chỉ là, cặp nhẫn đã bị cướp đi rồi."