Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 57: Điều lạ




Thật sự phải nói đây là một ngày vô cùng mệt mỏi đối với nó và nó đã phải quyết tâm dữ lắm mới nhận được sự đồng ý của Otis làm thủ tục xuất viện cho nó, chứ thật ra với tình trạng sức khoẻ hiện giờ của nó nên ở bệnh viện thì đúng hơn. Riêng nó, nó không thể ở trong này mà ở không được, ngày mai là ngày giỗ của ba nó, nó còn rất nhiều chuyện phải làm. Khi bước vào nhà, nó cố gắng tươi cười chứng tỏ mình không đáng lo ngại, nhưng có lẽ sắc mặt của nó không được tốt.

- Oh...Tử An, Otis 2 con về rồi sao. - nó nghe Bà Thuỵ nói và nhận ra trong giọng nói ấy có vẻ rất vui mừng. Nhìn sang nó rất bất ngờ.

- Bác...bác trở về rồi...- nó vui mừng và bước nhanh đến người đàn ông trung niên đang ngồi ở sofa. Mọi người đều rất vui mừng khi thấy bác hai nó về, phải nói là tự về, ông làm mọi người lo lắng vì sợ ông mất tích hay có chuyện gì không hay xảy ra với ông. Bác hai gái bưng đĩa thức ăn để trên bàn khẽ nhìn sang Otis, sau đó bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của Otis bà liền xoay người bước đến ngồi cạnh chồng mình, người đàn ông thấy thế cũng lãng tránh ánh mắt của Otis, nó cảm thấy có điều gì đó không đúng, nó cảm nhận có điều gì đó là lạ giữa ba người này. Nhưng nó cũng không hỏi, bác hai nó trở về là tốt rồi, nhưng trong ông có vẻ tiều tuỵ đi rất nhiều.

- Sao con và Otis về muộn thế. Angus và Eva nó đã về từ lúc chiều, nhưng trông Eva có vẻ không tốt lắm, mặt con bé xanh xao lắm. - Bà Thuỵ nói.

- Là do..// Do ở công ty có chút việc cần con và anh Otis ở lại xử lí nên về hơi muộn, để con lên xem chị Eva thế nào. - vì nó và Otis về trễ nên có lẽ cả nhà đã dùng bữa tối trước, sau khi nó lên lầu, Otis cũng bỏ đi về phòng mình không nói lời nào, bà Thuỵ thấy thế trong lòng liền thắc mắc, nhưng cũng chẳng nghĩ gì nhiều cũng trở về phòng.

Trước khi về phòng mình, nó ghé qua phòng của Eva một chút, nào ngờ thấy Eva đang nằm trên giường, Angus ngồi cạnh nắm lấy tay Eva, nhìn từ xa nó thấy chiếc khăn trắng được Angus chườm lên trán, có lẽ Eva đang sốt. Thấy thế nó không phiền hai người họ, liền đóng nhẹ cửa trở về phòng mình.

Nhìn đồng hồ trên bàn, cũng đã khuya, nó nên ngủ sớm để cho baby nghĩ ngơi, hôm nay suýt chút nữa nó đã mất đi đứa bé này rồi. Hôm nay, lúc ở bệnh viện nghĩ ngơi một chút, nó đã tận dụng thời gian này suy nghĩ rất kĩ và quyết định rằng, đứa bé là vô tội, nó muốn bảo vệ và chăm sóc baby của mình mặc dù có chút ích kỷ nhưng nó không thể nhẫn tâm bỏ đi giọt máu của mình.

Sáng hôm sau, nó dậy rất sớm bởi hôm nay là ngày giỗ của ba nó, vẫn có một điều nó chưa thực hiện được đó chính là nó vẫn chưa lấy lại được căn nhà của ba nó, thuộc về Triệu gia, đã 2 năm và năm năm nay nó vẫn không làm được điều này khiến nó trằn trọc mãi, không đi sâu vào giấc ngủ được.

Phải nói hôm nay mọi người đều dậy rất sớm để chuẩn bị đồ đến viếng ba nó. Tất cả mọi người đều chọn trang phục màu đen để đến nghĩa trang Triệu gia.

- Tử An, trông con có vẻ mệt mỏi. Có phải có điều gì buồn phiền không? - Nó là người đi sau cùng trong khi bác hai gái cùng Bác Thuỵ của nó đi đầu, Otis theo sau phụ xách đồ, và cuối cùng là nó. Nó chọn cho mình chiếc váy voan dài màu đen, giày bệt trắng, bên ngoài khoác chiếc áo len dáng dài, mái tóc buộc hờ ra phía sau, trên tay là bó hoa hồng trắng. Vì mới trở về hôm qua nên Triệu Tuấn không có nhiều cơ hội hỏi thăm nó, nên giờ có lẽ ông nên hỏi thăm nó một chút.

" SITO sao? Con nói ông chủ con đuổi theo đến club là SITO, con chắc chứ?" hai bác cháu cùng nhau trò chuyện trên lối đi trải dài trong nghĩa trang. Sau khi nghe những gì cháu mình chia sẻ sắc mặt Triệu Tuấn liền thay đổi, có gì đó khiến ông lo lắng hướng nhìn về phía trước, nói đúng hơn là nhìn vào người phía trước. Nó thấy bác mình đột nhiên im lặng nên cũng không nói gì.

Khi tất cả cùng thắp hương trước ngôi mộ của ba nó, mỗi người mỗi suy nghĩ.

"Em trai, xin em hãy tha thứ lỗi lầm cho anh, bây giờ anh đã bắt đầu trả giá cho việc làm của mình, em hãy chờ anh. Nhưng mong em hãy phù hộ cho Tử An và Otis, và mong rằng Otis đừng vì hận thù mà làm chuyện phạm pháp...."

"Ba....ba đang ở cùng mẹ có phải không? Ba yên tâm con sẽ bảo vệ và chăm sóc Tử An thật tốt, sẽ có 1 ngày em ấy sẽ biết được tất cả sự thật.. nhưng trước hết con phải khiến cho kẻ đã chia cắt ba và mẹ phải trả giá..."

Triệu Tuấn len lén nhìn sang Otis, Otis sau khi thắp hương xong cũng nhìn về phía ba mình bằng ánh nhìn lạnh nhạt. Lần này thì nó đã thấy biểu hiện khác lạ của ba người, đó chính là ánh mắt của hai bác và Otis.

Khi mọi người chuẩn bị ra về thì gặp vợ chồng Quỳnh Mai. Ánh mắt Quỳnh Mai liếc nhìn nó, mọi người nhìn hai vợ chồng Quỳnh Mai, bà ta liền lên tiếng.

- Đến sớm thế sao? - Quỳnh Mai liếc xéo nói, trên tay bà ta mang theo 1 rổ giấy tiến vàng bạc, trang phục thì một bộ comple loè loẹt, nhìn là biết bà ta không có lòng thành gì.

- Bà đến đây làm gì...- Triệu Thuỵ không nhịn được nói. Từ bây giờ bà là Triệu Thuỵ chứ không phải là 1 người quản gia.

- Chúng tôi đến thăm ông ta thôi. -chỉ thẳng vào mộ của ba nó, khiến nó khó chịu. Không phải riêng mình nó, mà là tất cả mọi người, nơi linh thiêng thế này mà bà ta dám.

- Nè......con câm kia...

- Tôi cấm bà gọi Tử An như vậy, nếu bà còn làm điều bất kính 1 lần nữa, tôi đảm bảo bà sẽ không có kết cục đẹp đâu. - Khi thấy nó im lặng bỏ đi, Quỳnh Mai biết đó là hành động khinh thường mình nên la hét ầm ĩ lên, còn chỉ tay thẳng vào...nhưng lần này lại bị 1 bàn tay rắn chắc chặn lại. Bắt chặt lấy tay Quỳnh Mai khiến tay bà ta nhanh chóng đỏ lên, Mạc Danh bên cạnh cũng không ngừng phụ giúp gỡ ra nhưng Otis nhất quyết không buông ngược lại còn dùng thêm lực.

- Cậu buông ra....buông ra...- "Áh...." - Otis buông tay ra khiến Quỳnh Mai ngã về sau, cũng may có Mạc Danh đỡ được. Otis phủi tay bỏ đi, chỉ còn lại ba người nhìn nhau và nhìn cặp vợ chồng trước mặt. Chưa bao giờ họ thấy Otis có hành động như vậy, nhưng có lẽ chỉ có Triệu Tuấn là người biết được.

................................................................

- Tử An..em ổn chứ. - Otis chạy nhanh đến chỗ nó, nó đang 1 mình bước ra xe, vẻ mặt suy tư không biết nó đang suy nghĩ gì nữa.

- E không sao....chẳng qua em đang nhớ đến ba..// Thôi, chúng ta về nhà xem Eva thế nào đi.- nó nói sau đó cười gượng gạo và tiếp tục bước, Otis khẽ nhìn theo những bước chân của nó. Rõ ràng là nó rất buồn nhưng lại không muốn nói ra...

- Tử An...đến bao giờ em mới có thể mở lòng mình ra được đây...và đến khi biết được sự thật thì em sẽ như thế nào? - anh nhìn theo và nói thầm.

Xe chuyển bánh đưa tất cả mọi người về nhà, khi thấy nó cùng vợ và em gái mình bước vào nhà, Triệu Tuấn mới gọi anh lại, khi anh chuẩn bị vào ghế lái.

- Otis...đến khi nào con mới cho Tử An biết là....

- Không phải chuyện của ông, ông lo cho bản thân ông trước đi. - Otis lạnh lùng nói, ánh mắt chứa đựng sự thù hận đối với Triệu Tuấn, sau đó đóng mạnh cửa xe và "vù.." một cái, chiếc xe đã mất hút. Triệu Tuấn nhìn theo chiếc xe mất hút hồi lâu sau đó lại thở dài. Việc ông tự ý về đây hôm qua có lẽ đã khiến anh không hài lòng. Ông biết tội lỗi của mình là không thể nào tha thứ được nhưng ông chỉ mong được sống những ngày cuối đời cùng gia đình và cháu gái của mình, nhưng tại sao Otis lại.....

.................................

Tại Lucky.

- Làm lại cho tôi...tất cả phải làm lại.....

- Ra ngoài.... - mọi người đều bàn tán sợ hãi khi thấy những nhân viên đem báo cáo cho PCT, khi ra ngoài đều đổ mồ hôi hột, sắc mặt trông rất khó coi, ở ngoài cửa thì nghe tiếng hét lớn của PCT, chưa bao giờ họ thấy anh như vậy.

"Aiza...hôm nay không biết PCT có chuyện gì nữa...nổi giận đùng đùng

Hôm qua cũng thế..từ lúc Chủ tịch về là PCT như vậy

Bình thường anh ấy rất trầm, còn lạnh lùng nữa...ai ngờ nay nổi điên...."

- Có chuyện gì mà mọi người bàn tán xôn xao vậy...- mọi người nghe tiếng của Angus liền im bặt, cúi đầu không dám hó hé nữa lời. Thực chất Angus đã nghe hết lời họ nói, anh mệt mỏi vì phải thức cả đêm chăm sóc Eva, nhưng vì có nó nó bảo hôm nay nó không đến công ty và ở nhà chăm sóc Eva, nó bảo anh về phòng nghỉ ngơi nhưng anh nghĩ nó đã không đến công ty cả Eva cũng không đến, chỉ có mình anh mình đến công ty nên anh cũng rửa mặt chải chuốt cho sảng khoái rồi đến công ty xem xét 1 lát, ai ngờ vừa mới đến đã nghe được chuyện lạ.

......................................................................................................

Nhờ vào thông tin điều tra được của Jiro nên cả ba đều đã yên tâm một chút về nó, nhưng riêng Aran anh cảm nhận được chắc chắn nó đã gặp chuyện gì đó, trong người anh cứ bồn chồn, khó chịu cho đến khi anh xác nhận được nó an toàn anh mới yên tâm bình tĩnh trở lại.

- Kế hoạch thế nào rồi. -

- Vẫn tiến hành tốt đó thôi...nhưng có vẻ Mayza muốn khẳng định vị thế của mình, mở rộng quan hệ hợp tác với các tập đoàn khác nên đã tổ chức cuộc thi về âm nhạc với quy mô lớn nghe nói tập đoàn VIVIAN cũng tham gia hợp tác. - Jiro đưa bản kế hoạch về cuộc thi cho Aran và Cent xem.

- Chúng ta cũng nên tham gia chứ nhỉ?

- Ok...em không ý kiến. - Aran nới lỏng cavat và bước về phòng, anh vẫn còn đang lo lắng về nó. Anh rất tin vào trực giác, linh cảm giữa anh và nó. Anh biết chắc nó đã xảy ra chuyện gì đó đối với em gái mình, nhưng anh phải làm sao khi bị nó từ chối sự quan tâm và phủ nhận quan hệ với hai anh em anh hiện giờ.