Sự Trả Thù Của Cô Gái Vô Cảm (The Revenge Of Emotionless Girl)

Chương 56: Nỗi khổ




Chỉ trong vòng chưa đầy một buổi sáng mà đã xảy ra rất nhiều chuyện. Phía bên Cent lại đang lo lắng khi cả ba anh đang dùng cơm thì Aran đột nhiên buông tay ôm lấy ngực trái mình.

- Aran, em làm sao vậy? - Cent lập tức đỡ Aran, Jiro cũng đứng lên.

- Có cần đến bệnh viện...

- KHÔNG CẦN ĐÂU...Vy gặp chuyện rồi. Anh hai, anh có tin vào thần giao cách cảm hay không?? - Aran nói điều này làm Cent phải lặng người, anh chợt nhớ ra rằng Aran và nó là anh em sinh đôi nhưng về ngoại hình thì hoàn toàn khác nhau. Vì thế người ngoài nhìn vào hay là anh thậm chí khó có thể biết được nó và Aran là anh em sinh đôi. Đến khi nghe Aran nói "thần giao cách cảm", anh mới nhớ đến và thầm tin điều đó.

- Được...được...anh tin, bây giờ em thế nào? 

- Chúng ta mau tìm Minh Vy đi anh...em cảm thấy em ấy đang gặp nguy hiểm...

......................................................................................................

Angus đỡ Eva ra ngoài khi vết thương ở cánh tay cô vừa mới được các bác sĩ xử lí xong. Tinh thần của Eva đã ổn định lại nhưng vẫn phải dựa vào lòng ngực Angus mà nghĩ ngơi bởi cô không muốn nằm trong phòng bệnh, cô muốn biết tình trạng của nó thế nào? Tại sao nó lại bất chấp cứu cô.

Khi Angus và Eva đến phòng cấp cứu thì đã hay nó được chuyển sang phòng bệnh nên cả 2 phải vòng qua một dãy phòng nữa mới đến. Vừa mới đến thì đã nghe tiếng trách móc từ phía bác sĩ, đối diện lại là Otis.

- Anh làm chồng kiểu gì mà để cho cô ấy ra nông nỗi này thế hả? Cũng may là đưa đến bệnh viện kịp thời không thôi là cả 2 mẹ con đều gặp nguy hiểm rồi.. - Vị bác sĩ đã có tuổi, có lẽ do quá bức xúc khi thấy tình trạng của nó nên mới nhắc nhở anh.

- Cô ấy có thai sao? - anh bất ngờ và ngạc nhiên nên mới vô tình thốt ra.

- Phải, anh nên quan tâm đến sức khoẻ và tinh thần của vợ anh nhiều hơn. Hiện tại thể trạng của vợ anh rất yếu...cố gắng chăm sóc tốt cho vợ anh nhé..chàng trai trẻ..- bác sĩ nói xong liền vỗ vai anh trong khi anh đứng bất động và nhìn vào phòng bệnh, nhìn vào người con gái đang nằm trên giường bệnh kia.

- Anh hai, có chuyện gì thế? Em thấy bác sĩ có vẻ chỉ trích anh/ - Angus quan tâm anh mình hỏi, trong khi Otis vẫn nhìn vào trong phòng bệnh.

- Là do bác sĩ hiểu lầm anh là chồng của An, trách anh không bảo vệ An mà để cô ấy xém chút nữa bị sảy thai.

- Sảy thai sao??- Eva có vẻ sợ hãi cùng lo lắng đưa tay che miệng mình không để lên tiếng. 

- Không sao đâu Eva, dù sao thời gian này cũng nên nghĩ ngơi, không mấy hôm qua, em ấy mang thai mà vẫn còn phải lo nhiều công việc lại cộng thêm việc ngày giỗ của chú. - Sau khi nghe được lời Angus an ủi Eva, Otis lập tức xoay người đối diện với Angus.

- An mang thai, em cũng biết.?

- Phải..Em cũng chỉ mới nghe Eva nói hôm qua.

- Ngoài 2 em ra, còn ai biết chuyện này nữa.// Không, chỉ có 3 chúng ta biết. Cả mẹ và bác hai cũng chưa biết, An không cho em nói. - Eva liền nói ngay.

- Được. Angus, em cùng Eva đến sở cảnh sát giải quyết vụ việc sáng nay đi, còn việc của An và công ty để anh lo. Đừng quên việc An bị thương và ở lại bệnh viện đừng để cho người nhà biết được, sẽ không hay. - Otis căn dặn.

- Hai em biết nên làm gì mà, chuyện chăm sóc An phiền anh hai ồi. - có lẽ Eva dự định ở lại chăm sóc nó, nhưng lại bị Angus ngăn cản vì sức khoẻ của Eva cũng chưa thực sự tốt, và một phần vì Angus tuyệt đối tin tưởng anh mình, bản thân anh xem nó như em gái ruột quan tâm chăm sóc điều là chuyện bình thường, nên anh nghĩ Otis là anh của anh nên anh nghĩ anh mình cũng sẽ giống như mình vậy, không có điều gì bất thường cả.

Căn dặn xong, Angus và Eva rời đi, một phần vì phía cảnh sát gọi họ, và một phần nó vẫn chưa tỉh lại.

Otis mở cửa phòng và ngồi cạnh giường. Nó nằm đó, chăn đắp ngang người, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch đôi môi nhợt nhạt, có vài sợi tóc rơi xuống che ngang gương mặt. Otis nhẹ tay vén vài sợi tóc nó lên, cẩn thận tỉ mĩ quan sát gương mặt tuyệt hảo kia, dù không chút huyết sắc nhưng vẫn rất rất đẹp, anh nhìn nó hồi lâu, trong suy nghĩ của anh sự việc xảy ra lúc sáng nay là một việc ngoài dự tính của anh. 

Có lẽ nó đang gặp ác mộng khi anh thấy biểu hiện của nó liên tục lắc đầu sau đó vội mở mắt.

- An, em tỉnh rồi à..// Baby....- nó không để ý đến lời nói của Otis, hai tay đều di chuyển về phía bụng của mình, như muốn kiểm chứng điều gì đó.

- Em yên tâm, baby của em vẫn an toàn...- Otis mỉm cười nhẹ nhàng, anh rót cho nó ly nước ấm. 

-Cảm ơn, Eva sao rồi? Chị ấy có bị sao không?? - tỉnh lại nó không thấy Eva nên hỏi, vì trang phục bệnh nhân có vẻ rộng đối với nó nên lúc này nhìn thân hình nó rất nhỏ, nhìn cánh tay trong tay áo bệnh nhân cũng hiểu.

- Angus và Eva phải đến sở cảnh sát xử lí chuyện vừa rồi. Có ai như em không, An. Biết bản thân mình mang thai còn liều mạng như vậy, đến khi nằm ở đây tỉnh lại thì lại lo cho người khác trước rồi. - Otis bắt bẻ nó, anh cũng chỉ vờ bắt bẻ để tạo ra không khí vui vẻ tự nhiên hơn trước thôi, cũng giống như lúc sáng vừa rồi, lúc nó chủ động đến phòng làm việc của anh.

- Là do em lo cho Eva thôi. Chuyện của công ty...

- Được rồi....em phải nghĩ ngơi, chuyện công ty có anh và vợ chồng Angus xử lí. Thôi, em nghĩ ngơi đi..anh ra ngoài một lát.

- Cảm ơn.

- "cốc" cảm ơn gì chứ, em không xem anh như người một nhà sao?? - Otis cốc nhẹ vào trán nó, làm nó bật cười, sau đó anh đóng cửa và rời đi. Chỉ đợi cánh cửa vừa đóng lại, nụ cười của nó tắt ngấm.

"Rốt cục anh là người thế nào?" đây là câu hỏi khi Otis vừa rời khỏi phòng bệnh. Tại sao đều xem là anh em nhưng đối với Angus và Otis nó có 2 cảm giác khác nhau. Khi Đối với Angus nó cảm nhận cảm và sự quan tâm của anh đúng thực như của một người anh trai dành cho em gái thực sự, giống với sự quan tâm của hai người anh lúc nhỏ dành cho nó. Còn đối với Otis, tuy đúng thực vẫn là anh trai em gái nhưng nó chưa bao giờ nhìn thẳng vào đôi mắt Otis, tuy những cử chỉ hành động của Otis dành cho nó là những điều quá đỗi bình thường như những người anh trai dành cho em gái, nhưng ở riêng nó nó vẫn cảm nhận được có sự khác biệt, nhưng không nhận ra đó là gì? Hay là do nó quá đa nghi khi Angus là người cùng nó và Eva lớn lên ở cạnh nhau, còn Otis nó chỉ mới biết cách đây không lâu.

Khẽ lay hoay trong mớ suy nghĩ hỗn độn, giờ đây nó mới nhận ra, trog căn phòng này chỉ còn mình nó. Nó đảo mắt nhìn xung quanh, trắng tinh, mọi thứ trắng tinh. Nó cảm thấy mình cô đơn lắm, nó nhớ hắn, không biết hắn giờ này đang làm gì. Tay phải nó vừa xoa nhẹ lên bụng, tuy bụng nó vẫn chưa to lên nhưng nó cảm nhận được, ánh mắt dừng trên chiếc nhẫn cưới.

"Baby à, con cũng giống mẹ đang nhớ đến ba, có đúng không??" Khi tự mình nói ra câu này, không hiểu sao khoé mắt nó đã đọng nước, không tự chủ những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống. Có một người mẹ nào mà không thương con của mình và nó cũng không ngoại lệ. Nó đã từng mơ ước có một gia đình sống hạnh phúc, không cần quyền cao chức trọng, chỉ cần được mọi người công nhận và nội ngoại hạnh phúc bên nhau.Nhưng tại sao sự thật lại quá trớ trêu với nó. Khi thế giới của nó chưa sẵn sàng chào đón một sinh mạng mới, nhưng bây giờ bỏ đứa bé là một điều nó không thể làm được. Nó quyết tâm bảo vệ và để baby của nó chào đời an toàn. Nhưng đến lúc đó nó sẽ phải tàn nhẫn chia cắt hắn và con mình sao?? Khi mọi thứ chuẩn bị đã sẵn sàng. Và đến lúc baby của nó lớn lên sẽ nghĩ gì về nó khi chính mẹ mình đẩy ông nội vào tù và chia cắt mình không gặp ba?????

Nghĩ đến đây nó hoàn toàn không dám nghĩ đến cảm nhận của hắn, nó không dám nghĩ. Khuôn mặt ướt đẫm những giọt nước mắt đau thương, khi không có ai nó mới không kiềm chế được cảm xúc của mình. Nó không muốn người khác thấy nó khóc, bởi lúc này nó biết bản thân nó yếu đuối tới mức nào. Tuy ngoài mặt, nó nói với hai anh mình là không quan tâm việc trả thù và chung thuỷ với tình yêu của mình dành cho hắn, một mực giúp Phó Lâm và thậm chí trở mặt với Cent và không nhận anh mình. Nhưng thực chất trong lòng nó, ngọn lửa hận thù vẫn không bao giờ tắt, đến lúc nó không nhận Cent trở mặt với Cent cũng chính vì không muốn 2 anh mình liên luỵ đến việc này. Đây cũng chính là lý do riêng và nỗi khỗ của nó. Nếu có người nào khác biết nó phải chịu bao nhiêu việc đau khổ và áp lực như vậy cũng phải nể nó. Tuy nhiên nó vượt bao nhiêu thử thách của Phó Lâm và cả cuộc đời nhưng có lẽ nó vẫn đang chần chừ, nó vẫn chưa vượt qua thử thách của chính bản thân mình đặt ra.