Sự Trả Thù Của Băng Version Susicry

Chương 51




Hắn đựng lặng người nhìn 2 đứa trẻ...chẳng phải là hắn và Xù khi nhỏ sao? Tại sao lại xuất hiện trong giấc mơ của hắn...tại sao Jill lại biến mất trong giấc mơ của hắn để thay vào đó là 2 đứa trẻ? Không lẽ....là hắn đã sai khi buông nó...là hắn đã sai khi chọn Jill chứ không phải nó?

- Lớn lên phải cưới tớ đấy! - bé Jun bẹo má bé Xù lắc lắc nói. Xù cười tươi nhưng lắc đầu nói.

- Tớ phải cưới anh Kun cơ...mẹ bảo tớ với anh ý có hôn ước gì gì đấy! - mặt Jun xụ xuống thấy rõ...đáng yêu quá cơ.

- Lớn lên tớ sẽ bảo mẹ cho tớ cưới cậu...tớ dành cậu với Kun đáng ghét đấy. - Jun mặt kiên quyết nói làm Xù bật cười khúc khích.

- Tớ đợi Jun cưới đấy nhé...không được nuốt lời đâu. Xù sẽ ghét Jun cho xem! - Jun nghe tới đây thì nhăn mặt.

- Ai cho Xù ghét Jun...Jun bẹo má đau bây giờ. - nói là làm...cậu đưa tay lên bẹo má cô bé làm cô bé la oai oái nhưng vẫn cười. Hắn lặng người...lúc bé hắn đã nói như thế sao?

Những kí ức đó nhanh chóng biến mất thay vào đó là 1 màu đen tối thui không thấy gì. Một mình hắn lạc vào đấy không có lối thoát...hắn thấy 1 bia mộ có ghi tên Hàn Ngọc Tuệ Băng...mắt hắn mở to...là bia mộ của ai thế này...của ai...tên này hắn đâu biết của ai. Hắn bắt đầu sợ hãi...hắn bắt đầu bỏ chạy...nhưng sao hắn thấy chạy mãi vẫn cứ đứng yên một chỗ thế này.

"Có đôi lúc cũng thấy mệt mỏi...muốn dừng lại và đứng trước gương

Vì nếu em có bản lĩnh đi tiếp...thì có lẽ em chẳng muốn khiêm nhường

Cuối con đường đó.....có phải anh bỏ lại nỗi đau

Là khi chấp nhận làm kẻ thứ 3 một cách hoán đổi ko hoàn hảo

Cũng do ngốc mà thôi...đã biết là cho không nhận lại

Tại sao lại nói cho người ta biết để người ta phỉ là nói dai

Cũng....có lúc em bị trầm cảm vì 1 cú sốc như vô hình

1 người em quen cướp anh đi mất...liệu rằng em có thể bình tĩnh

Được như vậy hay ko....hay anh xem đó là trò đùa

Cũng như bài hát em gọi tên anh ở trong nhận thức em từng hứa

ờ ..nếu lời hứa mà em từng hứa...với anh hôm nay là dư thừa

thì anh cứ phũ như chưa từng nghe 1 lời chia tay ko còn nữa

vẫn biết rằng anh tốt vs em...nhưng anh lại iu 1 người khác

tình yêu tam giác là 3 mũi dao...biết như vậy mà vẫn đổi chác...sao

có thể anh cho em khùng....và...chia tay em trong dứt khoát

nhưng em sẽ cấm anh làm em đau....tạo vết thương bên trong thể xác..này"

Nhạc chuông điện thoại hắn vang lên với âm lượng cực khủng nhờ chiếc loa tự chế của hắn mà nó trở thành chuông báo thức cho hắn. Giật mình bật dậy...trán lấm tấm mồ hôi...hắn ngó quanh tìm chiếc đt. Nhìn vào màn hình đã 22h rồi sao...là Kun gọi...hắn vội nhấc máy.

- Alo...tao đây! - hắn mệt mỏi trả lời.

- .... - Kun bên đầu dây nói gì đó làm mặt hắn biến sắc...vội đứng dậy kéo hộc tủ bàn làm việc lấy thứ gì đó nhét vào áo khoác rồi mặc vào.

- Đợi đấy...tao tới ngay! - hắn cúp máy rồi mở cửa phòng chạy đi vội...không quên khóa cửa phòng thật kĩ và dặn người hầu không cho Jill rời khỏi nhà.

Khu đất trống ngoại ô thành phố...1 nơi bỏ hoang ít người...à mà phải nói là không ai lui tới. Vậy mà hôm nay lại đèn xe sáng cả khu đất..tiếng động cơ xe gầm rú ồn ào...đèn sáng chói cả mắt...người đông đúc hò hét khí thế...rốt cuộc là có chuyện gì vui đây?

- Chuẩn bị xong chưa? - tiếng 1 người con trai hỏi.

- Đã xong...chỉ việc chờ nữa thôi ạ. - tiếng người khác cung kính đáp lời chàng trai đó.