Ôm mối thù bị đánh nhục nhã về nhà...cô ta như điên lên vì số lượng người trong bang ở VN bị mất hẳn 1 cách lãng xẹt.
- Ba...cho vài người về đây đi. RB ở đây bị chiếm mất rồi! - cô ta kể lể mọi chuyện với Lý Mậu Hùng rồi đòi ông ta cử thật nhiều người giỏi về VN theo ý cô ta. Nhưng lão ta đâu dại gì mà làm theo...bên cạnh lão ta lúc não cũng phải có người giỏi...cho đi rồi thì ai bảo vệ lão.
- Được được...ta sẽ cho thằng Shin về đấy với 200 người nữa! Như vậy đã được chưa? - lão đành cử người thân cận nhất về để chiều lòng con gái...dù gì bên lão cũng còn nhiều người...cũng nên bảo vệ con gái 1 chút.
- Dạ! Cảm ơn ba! - cúp máy với nụ cười đắc thắng...có người trợ giúp không sợ không trả được thù.
- Êy da...mặt ta...con ranh chết tiệt...đừng để tao biết mày là ai! Hừ! - chắc cô ta phải nghỉ học vài ngày để tu sửa lại nhan sắc.
- Em bị sao vậy nè? Là kẻ nào dám? - hắn như lồng lộn lên khi thấy Jill bị thương bầm dập.
- Híc...em đau... - cô ta chỉ kịp nói nhiêu đó rồi ngã ập vào người hắn bất tỉnh nhân sự.
- Jill...Jill...người đâu...gọi bác sĩ cho ta! - hắn hét lên rồi bế cô ta lên phòng.
Mệt mỏi nằm lên giường...nó chợt nghĩ tới nếu thân phận nó bị lộ...thì liệu tên gϊếŧ người năm xưa có đi tìm nó? Hay nó nên để lộ chút gì đó để tên đó tự mò sang tìm...nó khỏi mất công dụ hắn về. Nhưng như vậy quá mạo hiểm...sẽ gây nguy hiểm cho những người xung quanh nó...và nó không muốn điều đó.
- Tiểu Băng! - tiếng Kun gọi nó...đã bao lâu nó chưa được nghe lại 2 chữ "Tiểu Băng" ấm áp như vậy. Ngồi dậy nó nhìn anh chăm chú.
- Hai.
- Sau này...đừng làm việc 1 mình...hãy để anh giúp...như vậy anh mới yên tâm. - anh cũng muốn trả thù giống nó...anh cũng muốn bảo vệ nó...anh không thể yên tâm khi giao nó cho người khác...anh không chịu được cái cảm giác thấp thỏm lo sợ sẽ lại mất đi người mà anh yêu thương.
- Nhưng em không muốn anh bị gì cả. Anh còn có Nie...chị ấy là cô gái tốt...anh nên yên phận bên chị ấy. Việc trả thù...cứ để em! - nó đột nhiên ích kỉ...nó ích kỉ gì? Không muốn ai nhúng tay vào chuyện của mình sao? Không...là nó cố chấp...là nó gan lì muốn 1 mình ôm hết mọi chuyện để không ảnh hưởng tới ai.
- Em đừng cố ôm mọi thứ về mình có được không? Em là em anh...ba mẹ và cả mẹ anh đều là của 2 đứa...cả 2 đều phải có trách nhiệm. Anh biết em chịu nhiều mất mát hơn anh...nhiều đau thương hơn anh...nhưng anh cũng muốn san sẻ với em. Nghe anh...được không? - Kun như năn nỉ nó.
- Em.... - nó không biết phải nói sao...phải chăng nó cần có người bên cạnh...cần có những người luôn sẵn sàng giúp nó chứ không phải là những người chịu ơn nó để giúp.
- Anh biết em lo lắng điều gì. Nhưng nhiều người vẫn hơn 1 mình em mà. Vậy đi...không nói nhiều...anh giận đấy! - hôn nhẹ lên trán nó Kun đi nhạn ra khỏi phòng để nó không thể nói gì thêm.
Còn lại 1 mình trong phòng...nó lại lạc vào màu đen của quá khứ. Chỉ là quá khứ lần này được thay bằng màu hồng của tuổi thơ.
- Tớ là Tiểu Băng...mẹ gọi tớ là Xù...bé Jun ạ! Hí hí! - gương mặt xinh xắn cười híp mắt của cô bé làm Jun đỏ mặt ngượng ngùng (t/g: mới tí tuổi đầu mà đã vậy rồi ).
- Nào...đứng dậy đi...tớ với cậu hái bồ vông anh tặng sinh nhật mẹ cậu nhé? - cậu bé đứng dậy chìa tay với cô bé...cô bé nheo mắt cười toe...vươn tay định nắm lấy thì bị cuốn vào cơn lốc trắng xóa...kéo 2 đứa trẻ ra xa khỏi nhau...miệng í ới.
- A...Jun ơi...đừng xa tớ! - đó là câu cuối cùng cô bé kịp nói trước khi tất cả biến mất.
- Aaaaaaaaaaaa...Jun...Jun! - nó giật mình bật dậy hét lên...may là phòng cách âm...nếu không chắc sẽ giống khi còn bên Mỹ với ba Hào.
Loay hoay 1 hồi trong mớ hỗn độn đen đúa đáng sợ...nó trở về với thực tại nhờ tiếng điện thoại. Khẽ vuốt mái tóc ướt đẫm mồ hôi ra sau...nó khều tay với lấy cái đt.
- Alo! - nó mệt mỏi nghe máy.
- Bang chủ..không xong rồi! RB lại tới đập phá địa bàn của chúng ta. Bang chủ mau tới đi! - nó nhíu mày...vẫn còn người để lộng hành sao?
- Gọi 2 người kia đi! Tôi tới ngay! - nó ra lệnh rokì tắt máy.
Cột gọn mái tóc lên cao...nguyên cây đen được diện lên người...và vì vội quá nó đã quên......đeo mặt nạ.
Twight Light...tiếng la hét gào rú của động cơ môtô và cả những con người có mặt ở đó làm nó nhăn mặt.
- Shit! - rút nhanh khẩu súng nó bắn lên trời gây sự chú ý. Bên trong Wind và Ken đang cùng anh em giúp những người bị thương thoát ra ngoài bằng cửa sau. Bên trong vẫn còn vài tên phá hoại...lần này lại phải đốt thêm cái Bar nữa rồi. Bọn RB đập phá đã đời bây giờ lại còn đứng gầm rú như lũ chó dại bên ngoài.
- Lại là bọn mày...rốt cuộc muốn gì ở mấy cái Bar này? - đã 12h đêm mà bọn chúng còn quấy nhiễu...đúng là chọc điên nhau mà.
- Haha...cô em xinh quá. Lại đây lại đây! - nó chợt giật mình khi thấy trống trống phần mặt. Nó sơ xuất quá.
- Hừ...không nói rõ thì hôm nay đừng hòng sống sót rời khỏi đây! - nó đã kịp nhờ Kun cho người tới giúp. Nó cũng đã cho gọi anh em đang phụ giúp huấn luyện người mới tới...lần này nó quyết dẹp sạch RB.
- Haha...cô em mạnh miệng gớm. Có biết bọn anh là ai không? - nó chú ý tới tên mặc nguyên cây đen giống nó đang ngồi yên trên chiếc môtô phía sau tên đó.
- Sao RB cứ thích dùng thế thân vậy nhỉ? - Ann và Jess vừa tới kịp lúc cùng với Kun, Kai và anh em trong Fire. Người của nó cũng vừa tới...xem ra lần này RB tới số tận rồi.
- Lại 1 lũ cặn bã...hết chuyện làm à? - Ann bức xúc lên tiếng...lần này là 12h đêm đấy.
- Kéo đên đông vậy sao? - Shin - người mà lão Lí nhắc tới qua đt với Jen lên tiếng. Shin mang mặt nạ...nhưng vẫn không dấu nổi vẻ xuất chúng qua nửa khuôn mặt còn lại. Dáng người cao...chắc chắn làm nó hơi nhíu mày...RB mới tuyển người mẫu sao?
- Anh là ai? - nó lên tiếng.
- Người sẽ còn gặp cô dài dài...bang chủ Wolf à! - nhếch môi lạnh lùng tên đó đáp. Kun quan sát tên đó nãy giờ...anh thấy hắn có chút gì đó quen quen...như đã thấy ở đâu rồi vậy...nhưng anh chẳng thể nghĩ ra đó là ai.
- Hừ...gọi ả Jen ra đây đi. Đừng có lúc nào cũng nấp sau cái danh Chị Hai để sai khiến đàn em đi lông hành còn mình thì ở nhà hưởng thụ. - lời nó đánh trúng tâm lí 1 vài tên bên RB...quả thật nếu không phải sợ ba cô ta thì có ma mới dại mà đi theo ả.
- Cô đả thương bang chủ tôi...không xin lỗi lại còn đòi gặp sao? Haha...chắc phải mất mấy ngày nữa cô ấy mới có thể vác mặt ra ngoài. Nhờ ơn của cô cả đấy! - tên đó rõ mỉa mai...nó thấy lòng như lửa đốt...ở người này...có chút gì đó....khó hiểu...quen thuộc lắm.
- Đừng nhiều lời...hôm nay không nói rõ thì đừng hòng rời khỏi đây! - Kun nóng máy...đã cất công tới đây thì nhất định phải đánh.
- Wow...sao phải vội? Hôm nay mục đích chỉ là ra mắt với bang chủ đây chứ chẳng có ý gì xấu cả! Vì không biết phải hẹn thế nào nên đành tới làm phiền Bar tí thôi! - Shin bỡn cợt với Kun...2 con người...1 tính cách lạnh lùng nhưng lại 2 cách sống.
- Sao...ra mắt sao? Lần trước ra mắt với cô ta chưa đủ sao? Nực cười! - nó cười nhạt thết. Báo hại nó cho gọi nhiều người như vậy...50 người chứ ít đâu.