Sự Trả Thù Của Băng Version Susicry

Chương 2




GTNV: Phương Thế Hải: ba nó, lạnh lùng và là ông trùm Mafia. Vợ mất cùng lúc ba mẹ ruột nó bị sát hại. Ba mẹ ruột nó và ông là bạn thân nên cái ngày đau thương đó ông cũng có mặt và chứng kiến.

- Ta muốn con sang Nhật học với thằng Kì.

Nó khẽ nhíu mày, sao tự nhiên ba nó lại muốn nó đi học nữa chứ. Nó không hiểu, không phải ngay từ nhỏ nó đã được cách li với trường học sao?... Hàng loạt câu hỏi dấy lên trong đầu nó. Nhưng vì không muốn làm trái ý ba nên nó dẹp hết những thắc mắc đó sang 1 bên.

- Vâng thưa ba. - ông hài lòng với câu trả lời những cũng ngạc nhiên, với bản tính khó hiểu từ nhỏ của nó thì không thể đồng ý ngay được. Ông tính hỏi nhưng sợ nó đổi ý nên lại thôi.

- Vậy hôm nay con sẽ bay lúc 8h sáng nhé. Qua tới đó thằng Kì sẽ đón con. Con sẽ ở cùng nó. Ta đã chuyển hồ sơ của con sang đó rồi. Con yên tâm,là hồ sơ giả thôi. - ông tinh nghịch nháy mắt làm nó khẽ phì cười. Chỉ khi ở với gia đình nó mới thấy ấm áp như thế này, nó mới tạm thời quên đi quá khứ kia.

- Ba không bàn trước đã tự ý sắp xếp rồi thì còn hỏi con làm gì nữa chứ. Hứ. - nó hờn dỗi làm ba nó và cả quản gia cười to. Ngượng quá nó cắm đầu xuống ăn rồi chạy về phòng với lí do chuẩn bị đồ đạc để lại ba nó với niềm vui nhỏ bé. Đã lâu rồi ông không được thấy nó như vậy.

Tại sân bay, 1 màn chia tay ngắn ngủi diễn ra.

- Con đi cẩn thận, nhớ phải chăm sóc bản thân mình tốt vào đấy. Nghe chưa? - ông ân cần dặn dò cô con gái nỏ của mình. Sống mũi ông đã cay cay, chỉ chờ cơ hội cho nước mắt chảy xuống. Hai cha con ôm nhau lần cuối. Cô gái trẻ đẹp khiến bao người trong sân bay phải ngoái nhìn mà ngưỡng mộ.

- Ba cũng phải tự chăm sóc bản thân, nhớ giữ gìn sức khỏe nha ba. Con sẽ nhớ ba lắm đó. - nó dụi đầu vào bờ ngực ấm áp của ông mà thủ thỉ.

- Được rồi, sắp đến giờ bay rồi, con mau đi đi. Ba nhớ rồi mà. - ông đẩy nó ra, xoa nhẹ đầu nó rồi nhắc.

- Tạm biệt ba. Con sẽ về thăm ba thường xuyên. - nói rồi nó hôn nhẹ lên má ông rồi cùng cô thư kí riêng quay người đi thật nhanh để cho những giọt nước mắt không rơi. Còn lại mình ông đứng đó ngắm nhìn bóng dáng nhỏ bé đã ở cạnh ông suốt 11 năm trời từ từ rời đi.

- Lão gia,ta về thôi, tiểu thư đã đi rồi. - lão quản gia từ tốn nói, đánh thức ông về với thực tại.

Không nói gì, ông lấy khăn tay nó tặng lau nước mắt rồi trở về với phong thái lạnh lùng đúng chất 1 ông trùm Mafia từ từ rời khỏi sân bay.

Ngồi trên máy bay mà lòng nó nặng trĩu, phải rời xa ông, rời xa ngôi nhà đó với nó thật sự là 1 điều chưa thể tiếp nhận ngay được, cần có thời gian để nó làm quen với cuộc sống mới. Miên man trong mớ suy nghĩ mà nó đã thiếp đi lúc nào không hay.

- Tiểu thư, tới nơi rồi ạ. - cô thư kí khẽ lay người. Cuối cùng cũng tới nơi. Vì là máy bay riêng của nhà nó nên không ai quấy nhĩu lúc nó ngủ. Khẽ nhíu mày, cựa mình, mắt chớp chớp trông đáng yêu cực kì khiến cô thư kí cũng phải đỏ mặt.

- Ưʍ...tới rồi sao. Ê cả người. - đó là câu đầu tiên nó phán khi mở mắt. Rồi ngồi dậy đi vào wc chỉnh sửa lại quần áo đầu tóc. Nó bước xuống máy bay trước sự chào đón quá ư là phô trương của anh nó. Thảm đỏ trải dài từ thang tới cửa sân và thêm 2 hàng vệ sĩ đứng thẳng tắp làm người nhìn cứ tưởng là tổng thống nào tới không bằng.

- Chào mừng út tới Nhật. -Anh nó gọi nó với cái tên "út" thân mật do anh đặt cho, dang tay đón nó. Nó chỉ chờ có nhiêu đó mà lao thẳng vào người anh ôm chầm lấy. Đã 5 năm rồi nó không được gặp anh. Không được anh cõng trên lưng như ngày nào nữa.

- Út nhớ 2 lắm 2 biết không? - nó nhõng nhẽo làm anh khẽ cười. Nụ cười đẹp biết bao. Nhẹ nhàng xoa đầu nó. Anh ôm nó chặt hơn. Cả 2 ôm nhau khoảng 5 phút thì.

- Ờ..ừm...chúng ta nên đi thôi, mọi người đang nhìn chúng ta đấy thiếu gia, tiểu thư. - cô thư kí thấy đang trở thành tâm điểm của mọi người thì đưa tay đẩy gọng kính khéo léo nhắc nhở 2 anh em nhà này.

Buông anh ra nó mới thấy có thêm 1 người con gái đi theo anh nó. Khuôn mặt thanh tú, toát lên vẻ đẹp kiêu sa của cô khiến nó hơi ngớ người. Trông cô thật thánh thiện.

- Đây là... - nó bỏ lửng câu nói đi. Anh hiểu ý khẽ kéo tay nó đi lại phía cô gái.

- Nie...đây là em gái anh, tên nó là Tuệ Băng, cứ gọi nó là Ice. Còn đây là Nie, chị dâu của út đấy. - anh nó nói kèm theo nụ cười hạnh phúc đủ để chứng mính anh yêu cô ấy như thế nào.

- Chào em. Rất vui được gặp em, chị đã nghe anh Kun nhắc tới em rất nhiều. Em quả thật rất xinh đấy. - Nie lên tiếng trước. Cô cười tười nói làm nó đơ trước nụ cười đó. Nhưng bản tính lạnh lùng và "lí do" kia không cho phép nó cười đáp trả.

- Chào chị, rất vui được biết chị. - dù không cho phép nhưng vô thức nó lại nở 1 nụ cười tươi làm anh rất ngạc nhiên, nó cười sao?

- Woa...em cười trông đáng yêu quá. -bất giác cô đưa tay lên véo nhẹ 2 má nó. Nó không khó chịu mà còn còn hì hì nữa chứ.

- Này...về thôi, không là lát nữa không về được đâu đấy. - anh nó nhắc 2 người rồi cả bọn kéo nhau ra chiếc xe limo đen bóng đang đỗ ở ngoài đi về biệt thự.