Sự Trả Thù Của Băng Giá

Chương 45: Kí ức (7)




Sáng sớm, nó lại đến Academy Royal ( học viện hoàng gia ) đi tham quan từng lớp xem những học trò ngoan của mình chăm chỉ học tập làm nó vui, nó đến căn tin của trường mua đại ly capuchino kê lên môi nhấp nhấp. Đem theo ly capuchino tới bàn gần cửa sổ vừa thưởng thức vừa ngắm cảnh, bầu không khí đang yên ắng thì tự nhiên có tiếng quát lớn làm nó ngay lập tức quay lại theo tiếng quát kai xem có chuyện gì. Nheo mắt nhìn cô bán căn tin đang mắt quát cô bé học sinh, trên tay cô bé còn đang cầm tờ năm nghìn tay run run sợ hãi, cô bán căn tin quát lớn :

- Không phải tao nói mày còn nợ tao tao 50 nghìn hay sao mà còn đòi thiếu nữa.

Cầm tờ tiền trên tay cô bé như vò tờ tiền lại, phản bác ngay lời của cô bán căn tin :

- Chủ tịch nói học sinh ở đây ăn uống, học tập hay nơi nghỉ ngơi cũng không cần thu tiền mà. Tất cả không phải đều miễn phí sao?

Cô bán căn tin không phản bác lại được, vì lời cô bé nói rất đúng , chủ tịch người mà sáng lập nên ngôi trường đúng là đã nói như vậy, bà cứng họng không biết đáp sao thì cô gái trẻ đứng kế bên đã nói ngay :

- Đúng là nội quy có ghi vậy, nhưng chủ tịch có nói phải thực hiện không ??

Câu nói của cô gái này có phải là não rỗng quá không thể rỗng hơn không, nội quy là thay lời nói, nó được làm ra để mọi người nhìn là nhớ để thực hiện chứ cái gì mà phải nói thì mới thực hiện chứ……..Phải nói, não ngắn mà tỏ vẻ ta đây thông minh lắm, nó cười khẩy thầm tội nghiệp cho cô gái trẻ. Cô bé kia không nói lại được nên đành bỏ đi nhưng chuẩn bị quay đi thì đã bị nó giữu lại, nó dắt cô bé đên trước cô gái trẻ bán hàng kia sẵn gọi luôn cho A Mẫn đang làm việc trên phòng hiệu trưởng.

Nhận được cuộc gọi của nó,A Mẫn lập tức xuống căn tin xem chuyện gì xảy ra dù trong điện thoại nó chỉ bảo xuống căn tin đã làm cô lo xót vó cả lên. Trong khi đó nó đang đấu khẩu với cô gái trẻ bán căn tin kia, đúng là miệng lưỡi chanh chua của cô cũng làm nó chào thua vì không cùng đẳng cấp khó nói chuyện. Cô tiếp tục nói trong khi đó không biết nó là chủ tịch mà mình đang nhắc đến :

- Mày có biết tao là chị gái của chủ tịch không hả. Chủ tịch nể tao lắm đấy nếu không muốn bị đuổi về khu ổ chuột thì im rồi đi đi.

Mọi người nhìn cô rất đáng nể, quen cả chủ tịch đúng là may mắn thật, ai nấy đều hâm mộ cô trong khi đó nó chỉ biết cười đầy thú vị. Thật không biết từ khi nào nó có họ hàng với hạng người không biết xấu hổ này nữa đây, thật là gia phả của nó có bao nhiêu người quen mà nó không biết lại ai nấy cũng là chị em với nó vậy nè. Thật là họ hàng phức tạp thế nhỉ !! Nó thấy hài tới mức muốn lăn bò ra cười nhưng như vậy chắc người ta sẽ nói mình điên mất, không được không được…….Nhưng trước hết phải đáp lại lời của cô họ hàng mới quen này mới được :

- Thật ư, thế chủ tịch là người như thế nào nhỉ .Chủ tịch tên là gì nhỉ. Có bạn không ta.Thật tò mò đấy??

Cô ả đắc ý trả lời không chút suy nghĩ :

- Tên Lãnh Hàn Thiên Băng, là người rất nhút nhát, ích kỷ , cái gì cũng hỏi ý kiến tao hết nên có đứa em như vậy phiền chết đi được. Bạn thân tên Lạc Hy và Uyển Nghi , tên đẹp đúng không.

A Mẫn vừa bước vào đã nghe hết câu nói đó làm cô muốn nhảy lầu tự tử, nó thì mém xíu là đứng không vững rồi . Cô ả tưởng nó sợ nên cười đắc ý, đồng thời thấy a Mẫn cô ả liền chạy lại ôm lấy tay nói chuyện rất vui còn A Mẫn thì mặt méo xệ nhìn nó đầy đau khổ, ý đáp lại cô là cái cười mỉm đôi mắt híp lại đôi lông mày thanh tú kia nhíu lại. Cô ả nắm lấy tay A Mẫn dõng dạc nói :

- Đây là A Mẫn cánh tay đắc lực của chủ tịch, có phải rất giỏi không.

A Mẫn biết nó đang muốn điên lên đây nên lập tức gạt tay cô ả ra chạy lại cúi người trước nó nói :

- Chủ tịch, người tới đây khi nào sao không nói trước ạ.

A Mẫn ngước lên nhìn nó, nhưng ánh mắt nó lại đảo sang cô ả họ hàng mới quen kia , A Mẫn liền đưa tay về phái nó giới thiệu với cô ả tự tin nhận mình là họ hàng với nó kai :

- Đây là chủ tịch của tập đoàn Lãnh Băng.

Cô ả tay run run giơ về phía nó, môi mấp máy không nói nên lời, nó cười trừ nói luôn chứ chờ cô ả nói lâu quá thật tốn thời gian của nó :

- Xin chào, xin hãy nhớ kĩ tên tôi là Lãnh Thiên Hàn Băng. Bạn của tôi tên Lạc Di và Uyển Nhi chứ không phải Lạc Hy và Uyển Nghi nhé họ hàng mới quen……Lần sau có nhận vơ họ hàng thì cũng phải biết rõ danh tính người khác mới nhận nhá…..Không thì người ta cười vào mặt ngu của kẻ mạo danh đấy.

Gió thổi xào xạc, làm mái tóc xám khói của nó bay trong gió, ánh mắt màu xanh biển ánh lên tia khinh bỉ đầy ma mị làm cô ả cứng họng không nói nên lời để biện minh. Nó bỏ đi dắt theo cô bé nãy giờ đứng chứng kiến toàn sự việc bỏ lại việc này cho A Mẫn giải quyết, nó không muốn giải quyết ba cái việc cỏn con này làm tốn thời gian…..

Cũng như nó A Mẫn không vui chút nào, đi đếntrước mặt cô gái kia tra hỏi cho rõ sự việc :

- Cho hỏi cô là chị gái của chủ tịch ư ……chủ tịch ích kỷ, nhút nhát , dựa dẫm vào người khác ư…..bạn thân tên Lạc Hy và Uyển Nghi ư ….… Tôi nói này ngay cả ba ruột của mình chủ tịch còn muốn giết chứ chị gái mà cô ấy phải kính nể ư, phiền cho cô ư, đừng có làm trò nực cười như vậy……Tính cách của cô ấy đúng là nhút nhác lắm nhút nhát tới nỗi có thể giết người không chớp mắt đấy ….… Đừng có làm trò cười cho thiên hạ, cô không có tư cách hay nhân phẩm gì mà tự nhận mình là chị chủ tịch nhé.

Cô ả ngã gục xuống đất, ôm lấy chân A Mẫn xin lỗi nhưng bị A Mẫn hất ra chưa bao giờ cô nổi giận như bây giờ cũng chẳng biết sao cô lại nổi giận như vậy, việc này cô cũng đã thấy nhiều nhưng tại sao cô lại trút giận lên cô gái này như vậy. Dù cô ả van xin bao nhiêu A Mẫn vẫn không nói lời nào, kết quả cô ả bị đuổi việc cùng với cô bán căn tin khi nãy quát mắng cô bé kia.