Buổi tranh luận giữa hai thầy trò cuối cùng cũng kết thúc. Hàng trăm học sinh ùa nhau ra về, để chuẩn bị tiết học chiều, nó thì đến thư viện nghiên cứu vài tài liệu cho bài học. Điện thoại nó khẽ rung, liếc mắt nhìn chiếc điện thoại có tin nhắn tò mò mở ra xem thì ra là A Mẫn. Không biết bây giờ có chuyện gì mà A Mẫn lại nhắn tin cho nó, cất sách vở vào cặp nó vội về nhà.
Mất 10’ đi bộ từ trường về nhà, thật may vì đang ở mỹ nên buổi trưa 10’30 cũng chẳng nắng chói chang đầy mệt mỏi. Bước vào nhà đã thấy A Mẫn đứng trước cửa bên cạnh cô là cô bé khoảng chừng bảy tuổi lắm lem bùn đất, tóc rối xù như tổ qua, đôi mắt trong sáng và đầy khổ sở. Đôi mắt nó trĩu xuống, đôi chân lê bước đến chỗ cô bé, quỳ chân phải xuống đất chân trái chống làm trụ (như kiểu cầu hôn vậy) nó dùng tay lau đi vết bẩn trên mặt cô bé. Mỉm cười hiền hòa cái cười lâu lắm nó mới được thể hiện trước người khác.
A Mẫn cảm thấy mất mát trong lòng nhưng cô cũng không biết tại sao mình lại như vậy. Nó bế cô bé lên và đặt trên ghế sofa, nó ngồi kế bên tay không quên vuốt mái tóc rối xù kia. Cất giọng nói :
- Em tên gì ???
Cô bé lắc đầu, nó lại tiếp tục hỏi :
- Em mấy tuổi ?? Sống ở đâu ??
Lại nhận được cái lắc đầu, thở dài, A Mẫn cất tiếng nói thay cô bé :
- Chị tìm thấy cô bé ở khu ổ chuột, ở đó toàn những cô bé không nhà, không gia đình tụ họp sống chung với nhau. Những đứa trẻ ở đó tìm rác để ăn, áo mặc thì rách rưới; cũng có những đứa đã chết vì lạnh và bệnh vì không có tiền chữa trị……Những đứa trẻ bị cha mẹ bỏ rơi.
Nghe câu chuyện, nó gật đầu cười khổ, đúng là thế giới tàn khốc. Nó bảo A Mẫn tắm rửa cho cô bé sạch sẽ còn nó thì lên phòng, ngã vật ra giường. Tay đặt lên trán, nước mắt bỗng dưng chảy dài trên má. Đặt niềm tin vào ai đó là sai lầm, hãy tin vào chính bản thân mình, hãy yêu lấy mình làm tất cả vì mình, chính bản thân là ưa tiên đầu.
Một lúc sau, cô bé đã tắm rửa sạch sẽ mái tóc đã được chải gọn gàng cùng với chiếc áo đầm hồng xinh xắn. Cô bé cứ như búp bê vậy, nó ôm lấy cô bé và nói :
- Em muốn một cái tên chứ !!
Cô bé gật đầu lia lịa, cười híp mắt tràn đầy niềm vui. Nó suy nghĩ đôi lát rồi nói :
- Vậy tên em là Lãnh Thiên Mộc Miên !?
Gió từ cửa sổ thổi vào làm tóc cô bé bay tứ tung, nó vuốt nhẹ mái tóc thẳng nếp lại. Cô bé nheo một bên mắt, tay dụi mắt như mèo con đáp :
- Em cùng họ với chị ạ !!
Nó khẽ gật đầu, rồi ôm cô bé vào lòng. Sau đó bảo A Mẫn thuê gia sư dạy kèm cho Mộc Miên , nói rằng nếu bé ngoan sẽ có thưởng nên cô bé rất vui và ngoan ngoãn nghe theo. Sau đó, nó thay đồ và lái xe đến thẳng đến khu ổ chuột, chạy xe trên đường nhìn những tòa nhà cao chọc trời sang trọng và đầy trang nhã. Đến xa lộ 2, bẻ lái rẽ trái chạy thẳng thêm một đoạn thì không gian càng thay đổi, không còn những tòa nhà chọc trời nữa mà là những ngôi nhà lụp xụp, hay những ngôi nhà đã bị phá vỡ chỉ còn là đống đổ nát.
Gió hiu hiu thổi, ánh mắt nó vẫn nhìn xung quanh không cảm xúc. Chạy được một đoạn nó bẻ lái quay về, ra đến quốc lộ là âm thanh tiếng còi xe in ỏi hay tiếng nói chuyện rơm rã ồn ào…….Cuối cùng cũng về đến nhà, bước chân của nó có vẻ mệt mỏi đi lại ghế sofa là ngã vật ra rồi thở dài đầy mệt mỏi. A Mẫn từ trên lầu đi xuống thấy nó thì mỉm cười rồi đi lại gần nó hỏi :
- Băng, em mới vừa đến chỗ ở của Mộc Miên hả ??? Em tính sao với mấy đứa còn lại ??
Nó chỉ ngước mắt liếc nhìn A Mẫn đáp :
- Vừa rồi chúng ta mới xây xong ngôi trường bán trú đúng không, em nghĩ sẽ đón hết đám nhóc ở đó về và cho chúng cuộc sống như những đứa trẻ khác.
A Mẫn không hiểu nên hỏi lại :
- Ý em là sẽ cho chúng ăn học ở trường miễn phí cho tới khi chúng lớn hết ư !!
Nó khẽ gật đầu. A Mẫn định đi lên nói cho Mộc Miên nghe thì nó ngăn lại, vì nó muốn đây sẽ là bất ngờ cho cô bé. Mọi chuyện cũng sắp xếp ổn thỏa, các em mồ côi đều được đón vào trường Academy Royal “ học viện hoàng gia “ hay cái tên khác là Boarding School “ trường nội trú “ tất cả đều có chổ ăn, chổ ngủ và chổ học. Ở đây các em học tới đại học và miễn phí tất cả mọi chi phí đều do nó chi trả, tuy nhiên khi tốt nghiệp những người được cho là thiên tài hay những bạn trong top học sinh xuất sắc đều phải vào công ty của nó, không được làm công ty khác. Người ta nuôi mình ăn học đầy đủ thì mình cũng phải bỏ công sức như trả ơn cho họ, điều đó là đương nhiên đối với sự đền ơn đáp nghĩa của mỗi con người.
Thường ngày nó và Mộc Miên hay đến học viện thăm mấy đứa trẻ, thấy nó đến bọn trẻ rất vui chúng cho nó rất nhiều con điểm mười đỏ chót. Mỉm cười trước sự chào đón nồng nhiệt, nó quyết định tổ chức buổi cắm trải vui chơi thỏa thích đến gần sáng, ai nấy đều mệt lả, ngủ vật ra sân lúc nào không hay dù có lều nhưng cũng chả đứa nào chui vào trong ngủ……..
Cuộc sống của nó vui hơn khi có lũ trẻ và nó cũng cười nhiều hơn. Người ngoài nhìn vào chỉ tưởng nó là đứa con nít ranh tiêu tiền như nước, nhưng đâu ai hay nó phải vừa đi học, vừa đến công ty kiểm duyệt hợp đồng hay bàn kế hoạch cho dự án mới, mỗi dự án là mỗi ý tướng mới không trùng lập hay đạo ý tưởng bởi vậy tập đoàn của nó mới có cơ ngơi vững chắc như hiện nay.
Khoảng tiền của công ty đầu tư cho dự án lớn rất tốn kém, một chút sai sót nhỏ là có thể mất cả chục tỷ hay cả trăm tỷ bởi vậy phải rất cẩn thận từng li. Tuy nhiên, không phải nó chỉ quản lí tập đoàn mà lơ đễnh việc học, đại học Harvard là cuộc đấu tranh cho điểm tốt nghiệp, nó học rất nhiều tham khảo đủ mọi tài liệu, nhưng đôi lúc nó cũng thả cho đầu óc thoải mái không thì nó sẽ nổ não mất. Nó cũng là người nên cũng phải nghỉ ngơi điều hòa não bộ chứ !!