Cuộc đời này thật khó cũng thật dễ, ai
bảo giàu có xinh đẹp là sướng chứ, bị mọi người soi mói từng chút, bị
mọi người ganh ghét dù mình chẳng làm gì hay quen biết gì họ nhưng vẫn
bị họ ghét, đúng thật là con người! Nhìn bề ngoài tưởng thân lắm nhưng
sau lưng thì nói xấu, đâm chọt nhau đủ kiểu.
Có những người
cuộc sống đủ ăn đủ sài, họ có gia đình công việc mọi thứ ổn thỏa được
sắp xếp một cách trật tự, họ có tấm lòng yêu thương nhau. Nhưng tại sao
có những người rất giàu có lại vẫn tham lam địa ị, danh vọng, tiền bạc
trong khi nhưng người nghèo họ chỉ cần đủ tiền ăn, tiền sinh hoạt là
hạnh phúc !!
Cuộc đời này khó mà giải thích hết được, người đời có câu :
“ Dò sông dò biển dễ dò
Mấy ai lấy thước mà đo lòng người “
Câu này thật đúng với hiện tại, lòng người khó mà đo lường được bằng thước
,chỉ tùy vào hoàn cảnh lòng người thay đổi bất chợt , gặp hoạn nạn mới
biết ai tốt với mình……..
Thời gian cứ trôi nhanh không chờ
đợi một ai, nó cũng vậy , thời gian qua nó tập trung trong rất nhiều
việc như phải học để thi đỗ vào đại học Harvard trong mới 14 tuổi đồng
thời phải xây dựng lại tập đoàn Lãnh Băng. Đâu ai ngờ một cô bé 15 tuổi
lại phải gánh vác nhiều việc trên đôi vai nhỏ bé kia.
Nằm dài trên giường đọc sách, nó chăm chú vào những cuốn sách mới vừa mượn được của thư viện đại học Harvard. Ở trường này thư viện rất dài và những
cuốn sách được sắp xếp rất cao, đến nỗi khi muốn lấy nó bạn phải bắt
thang thật cao để lấy. Nó đang mân mê những cuốn sách thì Chin bước vào, anh chào bà chị họ của mình rồi ngã vật ra chiếc ghế sofa, quơ tay lấy
đại một quyển sách đọc thử. Sách chỉ toàn là tiếng anh và quyển sách rất dày, liếc nhìn nó cậu buông một câu hỏi :
“ Chị à, đại học Harvard học vui chứ ?? “
Đặt cuốn sách xuống giường, nó quay đầu nhìn Chin mặt khó hiểu trả lời kèm theo giọng khó chịu :
“ Em nghĩ vào được trường đó chỉ để gắn mác tôi là sinh viên đại học
Harvard, trường đại học nổi tiếng. Em muốn mọi người nhìn em với đôi mắt ngưỡng mộ hả ??? “
Chin thấy nó có vẻ khó chịu, biết mình nói sai nên cậu liền đính chính lại lời nói không thì nó mổ não cậu ra mất :
“ Không chị ơi, ý em là muốn vào trường đó thì phải như thế nào ??? “
Thả quyển sách lên giường, mắt nó đảo quanh trần nhà rồi từ từ khép đôi mi
dài . Nó bắt đầu bài luận của mình để phân tích cho Chin về cách vào đại học Harvard nổi tiếng :
“ Phải có kết quả học tập tốt; kĩ
năng giao tiếp bằng tiếng anh tốt ; phải có chính kiến của riêng ; có
lòng nhẫn nại đừng nản khi gặp khó khăn, hoặc than vãn quá nhiều. Phải
giao tiếp nhiều với mọi người ở đó và có gì không hiểu thì bào họ chỉ
cho. Cuối cùng là phải giảm cái tôi và sự bực tức khi bị ai đó chỉ trích hoặc bắt lỗi sai.“
Gật gật đầu, hiểu ý nó. Riêng nó thì lại
nghĩ không biết chỉ có bao nhiêu đó hay không? Thật sự muốn vào trường
đó là một áp lực lớn khó tả. Mà cũng đúng muốn vào trường đại học nổi
tiếng với nhiều thiên tài thì chịu chứ sao, muốn thực hiện ước mơ thì
phải nổ lực cố gắng……..
Sáng hôm sau, nó lên lớp để chuẩn bị
bài luận, trong lớp có cả hàng trăm học sinh một lớp cả một căn phòng
lớn, mọi người nói chuyện trao đổi bài học rất rơm rả. Nó thì ngồi cắn
bút, nhịp chân nhìn mọi người xung quanh, một lúc sau thì Anna và Mary
đến, cả hai đã dậy muộn và phải chạy đến ngay vì sợ muộn học.
Ở đây không có chỗ cho cậu ấm cô chiêu, đi học muộn là bị đuổi thẳng chứ
đừng nghĩ là có thể nghênh mặt đi vào xem thầy cô như không khí, ở đây
gia thế chả là gì hết. Muốn mọi người nể thì phải dựa vào năng lực học
tập và trí óc thông minh, đó là đút kết khi được học ở đây. Nó mỉm cười
nhẹ khi có vài sinh viên đến chào hỏi, Anna và Mary thì thoải mái trò
chuyện nhưng cả cũng phải dùng kính ngữ, vì tụi nó mới 14 tuổi nhưng
sinh viên ở đây đã từ 18 tuổi trở lên.
Giáo sư Henry vừa
bước vào toàn thể sinh viên dậy chào rất nghiêm chỉnh, ông phẩy tay lập
tức tất cả sinh viên ngồi ngay ngắn và im phắt, có thể thấy học sinh ở
đây rất tôn trọng thầy cô. Hôm nay ông thuyết trình về cuộc sống, tình
mẫu tử , ông vừa thuyết trình trao đổi với học sinh, vừa đưa những tình
huống vào bài làm bài học thêm sinh động. ( thuyết trình và nói chuyện
bằng tiếng anh )
Ông kể một câu chuyện gia đình hạnh phúc,
nhưng càng về sau người cha hay đi công tác rất lâu và không còn quan
tâm đến vợ con dù vợ con ông luôn mong mỏi chờ, khoảng cách giữa họ càng xa. Đến một ngày ông dắt người phụ nữ khác về và hai đứa con riêng sau
đó đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà để chung sống với người phụ nữ mới, tạo
nên gia đình hạnh phúc mới. Người mẹ bệnh nặng mà qua đời, cô bé mất mẹ
trở nên trầm cảm và ít nói, từ đó cô không tôn trọng người lớn vì cô bé
nghĩ luôn giả tạo, luôn đeo một cái mặt nạ hoàn hảo. Cuối cùng ông đặt
ra câu hỏi làm mọi người thích thú “ Các em nghĩ cô bé đó sẽ trả thù họ, hay sẽ buông xuôi quên đi quá khứ và sống tiếp “ , mọi người đều trả
lời ý sau nhưng nó thì lại cất tiếng :
“ Cô bé đó sẽ trả thù họ “
Ông mỉm cười gật đầu, và hỏi nguyên nhân. Nó cười nhạt trả lời :
“ Tạo nên cho cô bé một vết nhơ không thể xóa được, còn bọn họ thì sống
vui vẻ bỏ mặc cô bé kia. Trên đời này, cái gì nhường nhị được thì cho nó qua, còn cái gì làm ta sống trong sự tâm tối câm hận thì khó lòng cho
qua. “
Ông nhịp đầu, bước lại bàn ngồi xuống , ông đưa ra ý phản bác lại ý của nó :
“ Nhưng cô bé còn rất nhỏ không thể nào trả thù hay đặt ra kế hoạch. Với
lại đó là người cha của cô bé, tình mẫu tử khó lòng làm cô bé trả thù
ông. Em nghĩ sao ?? “
Cô nhìn xoáy vào ánh mắt người thầy
mình, biết ông đang tra khảo mình vì ông biết được bí mật cửa mình và cô bé mà ông kể chính là mình thì nó mỉm nhẹ đầy thích thú, đáp trả khôn
lường :
“ Nhỏ không phải không làm được, lớn chưa chắc đã làm được, khó mà đoán chắc được điều gì. Không có gì chứng minh cô bé sẽ
tha cho chính người cha đã ruồng bỏ mình, xã hội thời nay 80% là tiền,
quyền lực và địa vị, 20% còn lại là tình cảm. Nhưng những người địa vị
cao kia họ xem trọng cái 80% hơn 20% , gia đình chỉ như món đồ ai lớn
lên cũng phải có, nó như sự lập đi lập lại qua nhiều thế hệ vậy.