Sư Tôn Tuỳ Hứng

Chương 43: Tiếu Túy




Là giữa đêm, Hắc Từ ngồi trên tầng cao nhất của tửu lâu ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Mọi người náo nhiệt dạo chơi khắp các quầy hàng phía dưới, nam nữ dắt tay nhau cùng vui lễ. Khắp nơi nổi lên các màn biểu diễn lợi hại như: múa kiếm, tỉ thí, múa lửa, pha trò... Thu hút rất nhiều người xem.

Riêng chỉ có nàng lại một mình trên tầng cao tửu lâu. Một bình rượu đục, một nụ cười, một giọt, một giọt... Một phần tình cất giấu.

"Tiểu cô nương, là lần đầu ta thấy ngươi. Sao không cùng mọi người ra ngoài kia mừng lễ đại tiệc Thiên Đăng, mà lại ngồi thưởng rượu một mình đây?"

Nghe thấy giọng nói, nàng quay lại nhìn. Là một nữ nhân thanh tú xinh đẹp. Vẻ ngoài rất hợp với hình tượng tỷ tỷ hoàn hảo.

"Ta chỉ là không tiện ra ngoài thôi."

"Vậy sao, không phải muội là người không thích náo nhiệt đó chứ?"

Tỷ tỷ xinh đẹp kia thản nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, tay cầm bình rượu rót vào chén mỉm cười nói. Mọi động tác đều thật tự nhiên, với kẻ khác chắc chắn nàng sẽ ngăn cảng lại, còn với vị tỷ tỷ này nàng cảm thấy không chỗ nào là không đúng cả.

"Có thể là như vậy."

Nàng cười cười khó hiểu nhìn người trước mặt, phòng bị vẫn là phải có với những người vừa gặp.

"Vậy để ta hôm nay đãi muội một bửa xem như quà tặng lần đầu gặp mặt đi."

Tỷ tỷ phóng khoáng nói với nàng, chưa kịp ngăn cản lại thì đã bị đi trước một bước.

"Tiểu Hạ, mang thêm vài món ngon nhất lên đây! Còn vài bình rượu ngon nữa!"

"Vâng thưa lão bản!"

Người được gọi Tiểu Hạ là một cô nương thân hình nhỏ nhắn đáng yêu. Nhưng nếu trên tay nàng ấy không bưng thật nhiều đồ, chất cao như núi, sức nặng có thể đến 2, 3 tên nam nhân mới bưng nổi. Một mình cô nương ấy có thể làm việc cho cả mấy tên người làm. Trên khuôn mặt trắng nõn lúc nào cũng là nụ cười vui vẻ.

"Tỷ tỷ là lão bản nơi này sao?" Nàng hỏi.

"Ân, muội có phải bất ngờ? Haha, đã thất lễ, ta cũng nên giới thiệu bản thân. Ta là Mạn Tuyết Phi lão bản của tửu lâu Tuyết Hạ."

"Không ngờ Tuyết Phi tỷ còn trẻ như vậy đã mở được một tửu lâu lớn cho riêng mình, ta thật ngưỡng mộ."

Hai bên khách sáo nói với nhau. Tiểu Hạ vừa được gọi rất nhanh đã mang đến thật nhiều món ăn đặt trên bàn, còn cả mấy vò rượu thơm.

"Lão bản còn gì căn dặn Tiểu Hạ ạ?"

Tiểu Hạ vui vẻ cười nói. Mạn Tuyết Phi gật đầu mỉm cười: "Làm tốt lắm, khi nào cần ta sẽ gọi."

"Haha, dạ."

Tiểu Hạ cúi chào rồi tiếp tục công việc của mình.

Một bàn ăn thịnh soạn trước mặt, mười người ăn cũng không biết đã hết chưa. Nàng liếc mắt, tuy món ăn nhìn mỹ mạo động lòng và hương thơm câu dẫn dạ dày, nhưng nàng lại không chạm đũa vào món nào cả, chỉ chú ý đến bình rượu ngon vừa được mang lên kia. Tâm nàng đang rất khó xử...

"Muội muốn thưởng rượu sao?" Mạn Tuyết Phi tiếu ý nói.

Nữ tử trước mặt thật kì lạ, mỹ vị kia không chạm là không chạm, chỉ chăm chú vào bình rượu nhỏ này.

Hắc Từ có chút ngại, nàng gật nhẹ đầu: "Ân~"

Thật thú vị, Mạn Tuyết Phi nghĩ. Liền mang bình rượu sang rót vào chén nhỏ màu hổ phách của cả hai.

"Vậy nhân tiện muội cùng ta thưởng rượu, không những vậy ta còn muốn kết bái tỷ muội với muội." Mạn Tuyết Phi nâng chén nói.

Hắc Từ có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh thì hồi phục. Nàng cảm thấy vị tỷ tỷ trước mặt không xấu, có thể làm bạn.

"Được, muội kính tỷ chén này. Uống hết chén rượu này xem như chúng ta chính thức là tỷ muội!"

"Haha, được!"

Cả hai cùng nâng chén như hai tên nam nhân tiêu sái uống cạn rượu.

"Ta còn chưa biết danh xưng muội đó" Mạn Tuyết Phi đặt chén rượu lại trên bàn nói.

Không nói Hắc Từ cũng quên mất, liền cười cười hướng Mạn Tuyết Phi:

"Tuyết Phi tỷ tỷ cứ gọi muội Hắc Từ là được"

"Hắc Từ sao?" Mạn Tuyết Phi cảm thấy cái tên nghe rất quen tai.

"Có chuyện gì sao Tuyết Phi tỷ?"

"Muội... Có phải... " Nàng sắp nhớ ra được rồi, hình như là...

"Rầm!"

"A! Muội có phải người chiến đấu cùng yêu thú Hoạn Thủ!?"

Mạn Tuyết Phi nhận ra nàng mà kích động đập bàn. Mọi người xung quang liền giật mình mà quay sang.

Hắc Từ cũng không kém mấy, mở to mắt nhìn Mạn Tuyết Phi, liếc nhìn xung quanh một chút, nuốt xuống ngụm nước bọt nói:

"Đúng, đúng vậy... "

"Khụ! Thật, thật hay quá, ta ngưỡng mộ muội bấy lâu bây giờ mới được diện kiến, haha."

Mạn Tuyết Phi biết mình thất thố liền ho khan thu liễm lại, nàng nhẹ nhàng vừa rót thêm rượu vào chén vừa nói. Hắc Từ chỉnh lại biểu cảm nghiêm túc ngồi thẳng lưng, nâng lên chén rượu Tuyết Phi vừa rót giúp.

"Muội lợi hại như vậy tại sao lại không tham gia Ngục Đăng ở Xích La Chi Vọng?"

"Ngục Đăng?" Hắc Từ khó hiểu.

"Muội không biết Ngục Đăng sao? Đó là phần tổ chức tỉ thí dành cho toàn bộ yêu nhân trong yêu giới, những môn đồ trong Xích Ma thì không được tham gia. Ai vô địch sẽ nhận được Ngục Đăng, thứ đó đảm bảo chạm tới đỉnh vô thiên sớm nhất! Nhưng muội yên tâm, nếu không vô địch thì vẫn có những bảo vật quý giá khác để nhận."

Biểu cảm trên gương mặt Mạn Tuyết Phi dần trở nên phong phú, nụ cười ấy...

"Vậy a, nhưng muội không đi."

Nàng không muốn đến đó, nhất định sẽ chạm mặt.

"Ây, có thể muội không rõ rồi. Muội mới đến đây thì cần hiểu hơn về nơi này. Theo tỷ! Tỷ sẽ hướng dẫn cho muội!"

Mạn Tuyết Phi đột ngột kéo nàng lên, mang nàng đi đâu đó, nhưng tại sao nàng lại không phản kháng vậy?

Nữ nhân này thật kì lạ. Đến chừng suy nghĩ của nàng dừng lại, lúc đó đã bị mang đến võ đài Xích La Chi Vọng. Thật ra trên đường đến đây Mạn Tuyết Phi có chỉ đông chỉ tây, thao thao bất duyệt cái gì đó, nhưng nàng lại không có để ý tới. Có vẻ nàng hơi say rồi...

"Để tỷ nói cho muội biết thể lệ thi đấu. Rất đơn giản, chỉ cần muội chiến thắng đến không còn ai dám thách đấu thì muội vô địch!"

Mạn Tuyết Phi như nắm chắc phần thắng trong tay, khuôn mặt đều là cao hứng nói. Hắc Từ ngược lại nhăn nhó:

"Tỷ muốn muội thi đấu sao?"

Trên võ đài đã đứng sẵn một tên nam nhân thách đấu. Hắn tự tin hỏi còn ai dám đấu với hắn không, một vài tên bay lên cùng với hắn xuất chiêu đao quang khói bụi bay tứ tung, nhưng cũng bị đánh cho văng xuống kháng đài. Mọi người được dịp hô hào to lớn, náo động cả một vùng.

Cơ thể Hắc Từ bắt đầu cảm thấy có chút ngứa ngáy.

"Tất nhiên, muội võ nghệ cao cường như thế chắc chắn sẽ chiến thắng!"

Mạn Tuyết Phi ngữ khí khẳng định, Hắc Từ lại có chút lo ngại.

"Muội, muội sẽ không đi... "

"Ai~ muội chắc chắn sẽ được mà"

Hai người, ngươi lôi ta kéo, phía xa có người ngứa mắt bắn tới viên đá vào người Hắc Từ. Công lực không nhẹ, bị đẩy lên cả võ đài.

Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh, mọi người bắt đầu reo hò. Mạn Tuyết Phi không ngờ đang còn cố chấp từ chối mà Hắc Từ lại đồng ý nhanh như vậy, không quên vui vẻ cổ vũ.

Mạn Tuyết Phi nói thầm: "Giải lớn lần này là những viên đá cổ đã có từ hàng ngàn năm trước, nhất định phải có được nó!"

"Chaiyo!!" (cố lên!)

Định hình lại Hắc Từ vẻ mặt không vui nhìn xung quanh, kẻ nào chơi xấu lén đẩy nàng lên đây, nàng mà biết được là ai nhất định sẽ không tha cho kẻ đó. Nàng hiện tại đã trọng thương đến nội công, nội lực, nguyên khí... Tất cả đều không dùng được, chỉ có thể dùng lực hoặc là võ mồm để chống đối. Tên trước mặt lại là cao thủ, màn đánh khi nãy nàng cũng đã xem qua...

Là một nữ nhi chân yếu tay mềm, vừa bước vào giang hồ khi chỉ có 15 cái xuân xanh. Nhan sắc động lòng, hút người, so ra với nam tử trước mặt không cân xưng. Cứ thế như vậy mọi người bình luận không ngừng, ngươi một ý, ta một ý.

Ngước nhìn phía trên, vẻ mặt Sinh Vô Mị, Ngạn Triết Huyền, Lạc Phù, Xích Ma... kinh ngạc nhìn nàng. Thật khổ sở, nàng không muốn diễn cảnh khó xử nhất xảy ra đâu.

Hình như, nàng không thấy có Bạch Tích. Chắc là đang ở chỗ Tiêu Đại sư huynh không chừng.

Nam tử trước mặt có chút khinh thường nhìn nàng. Như vậy hắn thủ thế chấp nàng tấn công trước.

Cách đánh và lối đánh, chiêu thức của hắn khi nãy nàng đã ghi nhớ lại tất cả. Nếu không dùng phép được, nàng dùng võ. Nàng đưa một tay ra, mỉm cười khiêu khích lại hắn.

Hắn bị nàng xem thường liền tức giận xong tới, vài đòn đánh đầu tiên nàng tránh né được. Nhưng càng về sau động tác của nàng dần chậm lại, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi.

"Ồ!!"

Đã phân thắng bại, tên nam nhân rơi xuống võ đài với vẻ mặt như con nai vàng ngơ ngác.

Tình huống xảy ra cũng không có gì khá bất ngờ, Hắc Từ chậm rãi né đòn, hắn hấp tấp xuất chiêu, người lùi kẻ tiến. Hắc Từ đứng tới mép võ đài liền nhẹ nhàng lách sang một bên, tên nam nhân mất đà mà té thẳng xuống dưới. : )))

Phần thưởng 'vải thượng hạng' số lượng hiếm hoi đến cả Xích Ma chỉ có một bộ duy nhất đã rơi vào tay nàng.

Phần thưởng kế tiếp 'những viên đá cổ vô giá' được mang ra.

Ánh mắt Mạn Tuyết Phi toả sáng rực rỡ chiếu vào nàng, cho dù không muốn chú ý đến cũng phải chú ý. Thính lực nàng lớn, câu nói thì thầm khi nãy của Tuyết Phi tỷ nàng nghe được. Mời nàng một bửa rượu thịt biết ngay là không tốt lành gì mà.

Tên khi nãy bị thua mà không chút công bằng, giận đến tím mặt. Bằng hữu thấy hắn như vậy vỗ vai an ủi, như muốn trả thù giúp hắn, tên đó liền phi thân lên muốn cùng nàng khiêu chiến.

Tên này bề ngoài tuấn tú, trong ánh mắt hình như thật muốn cùng nàng đọ sức chứ không quan tâm phần thưởng là mấy.

Lần này không như lần trước, thật sự khó khăn cho nàng. Có vẻ trận này nàng phải nghiêm túc, người này không ngu ngốc như tên khi nãy.

Chưa đợi nàng động hắn đã đánh tới, hắn không dùng phép. Võ công không tệ, thật kì lạ. Nàng theo hứng chịu vài cú đánh của hắn xem xét. Đợi khi rõ cách dụng võ của hắn, hắn dùng chân thì nàng dùng tay. Bị nàng bắt được chân, lối đánh bị khoá. Cả hai dằn xéo cùng nhau, đến khi Hắc Từ đột ngột buông chân hắn ra. Tự khắc hắn rơi xuống võ đài, quân tử không nên chấp nhất kẻ tiểu nhân a, haha.

Phần thưởng thứ hai một lần nữa dễ dàng thuộc về nàng. Đang muốn ngưng chiến, thật sự thêm một trận nữa nàng không kham nổi, ai biết trước được điều gì sẽ đợi nàng nữa?

Nhưng khi nghe đến phần thưởng tiếp theo, nàng đã thay đổi suy nghĩ. Cho dù có thế nào cũng phải lấy cho bằng được!

Đó là rượu quý gì đó, chưa biết tên. Vừa được tìm thấy dưới lòng đất cạnh bờ suối Vạn Hàn. Làm Hắc Từ tò mò muốn biết ruốt cuộc là loại rượu gì. Nàng nghiêm túc chờ người thách đấu.

Mũi nàng đột nhiên ngửi thấy được mùi hương hoa quen thuộc. Nó xuất phát từ phía trên nàng, ngước nhìn. Một bạch y nữ tử che mặt phong thái như thiên tiên hạ phàm, chạm đất ngay trước nàng.

Không cần che giấu nàng cũng có thể đoán được người này là ai. Chính là Bạch Tích!

Nhưng sao nàng ấy lại lén lút tham gia tỉ thí Ngục Đăng? Nếu Xích Ma biết được không phải sẽ mang tội lớn sao?

Nàng nhíu mày nhìn nữ tử động lòng trước mặt, nếu đã cố tình che giấu nàng cũng sẽ vờ như không nhận ra. Nhưng nếu là Bạch Tích, nàng không thể đánh bại nàng ấy.

"Hắc Từ muội, vẫn tiếp tục tỉ thí sao?"

Mạn Tuyết Phi phía dưới kêu to gọi nhỏ nói với nàng. Nhìn sang tỷ ấy vẻ mặt vui vẻ không kém đoạt chức vô địch. Nàng hướng Mạn Tuyết Phi đáp nhỏ lại:

"Ta phải lấy phần thưởng lần này cho bằng được, nhưng e là rất khó khăn."

"Muội nói sao cơ?"

Do âm thanh huyên náo xung quanh làm Mạn Tuyết Phi nghe không rõ hay là tỷ ấy muốn hỏi lại cho chắc chắn? Hắc Từ lại là người không thích lập lại lời nói, liền phớt bỏ câu hỏi của Mạn Tuyết Phi.

Nhìn sang nữ tử trước mặt, Bạch Tích đang nhìn chằm chằm vào nàng, làm nàng có chút lạnh người. Một giọt mồ hôi trên trán nàng chưa kịp chảy xuống, Bạch Tích đã xuất kiếm chém tới nàng. Không kịp trở tay một mảnh nhỏ y phục bị cắt rách.

Né vài đường kiếm chớp nhoáng của Bạch Tích, nàng vô ý dùng một chiêu thức quen thuộc nắm lấy cổ tay cầm kiếm của Bạch Tích, làm lệch đường kiếm và ôm trọn Bạch Tích. Mùi hương bạc hà nhẹ của nàng từ đó chậm rải tản ra. Bạch Tích kinh ngạc bị Hắc Từ khống chế, tình cảnh này rất quen thuộc, giống như khi đó. Nàng cũng như vậy, bị tên Thiên Hoàng Tô Lục Bỉ chặn được lối đánh, ngược lại lật ngược tình thế, hắn giam nàng vào trong lòng hắn...

Mọi người xung quanh ai náy cứng đơ to mắt nhìn không còn lấy một tiếng động. Hình ảnh trước mắt cảm thấy không đúng lắm, mà không biết là không đúng chỗ nào.

Hắc Từ ý thức được, vờ như chỉ là may mắn lại nhanh chống buông Bạch Tích ra. Cũng nhờ đó Bạch Tích tránh thoát khỏi người Hắc Từ, giơ kiếm đang muốn chém lên người Hắc Từ, Bạch Tích lại thu hồi, dùng đuôi kiếm chưởng tới.

Biết chắc sẽ không thể thắng Bạch Tích, Hắc Từ không tránh cú trưởng cứ thế hứng chịu. Cuối cùng là bất động đứng trước lưỡi kiếm Bạch Tích đưa đến cổ. Trận đấu vì vậy kết thúc nhanh chóng.

Cả hai lướt qua nhau, nàng đi xuống chỗ Tuyết Phi tỷ.

"Nữ tử bạch y đó thật lợi hại! Tỷ chưa gặp qua nàng ấy bao giờ, muội có biết nàng ấy không?"

Hắc Từ đi qua Mạn Tuyết Phi, lách ra khỏi nơi biển người chật hẹp này, lạnh lùng bỏ lại một câu:

"Muội không biết người đó"

"Hắc Từ, muội đi đâu vậy? Đợi tỷ một chút!" Mạn Tuyết Phi gọi tới.

Chỉ thấy Hắc Từ bước chân không nhanh không chậm rời khỏi Xích La Chi Vọng. Mạn Phi Tuyết hết cách chỉ còn biết cố gắng theo sau đuổi kịp Hắc Từ.

Nàng đi đến những toà nhà cao, dùng khinh công bay lên, đạp trên từng mái ngói mới.

"A, Hắc Từ! Làm sao tỷ leo lên được đây? "

Hắc Từ vừa phi thân vừa nói: "Không phải tỷ cũng biết võ công sao?"

"Muội nói gì vậy? Sao ta có thể biết võ công được?"

Hắc Từ dừng lại trên mái nhà lớn, nhìn xuống Mạn Tuyết Phi phía dưới.

"Viên đá khi nãy không phải là do tỷ đánh tới sao?"

Vẻ mặt Mạn Tuyết Phi nhăn lại, khó hiểu là Hắc Từ đang nói đến cái gì.

"Ta ngoài kiếm tiền ra làm gì biết võ công?"

Một cơn gió lạ thổi tới, Hắc Từ sắc bén biết được có gì đó đang bay tới hướng này.

Một bạch y nữ tử xuất hiện nơi mái nhà trước mặt. Tà áo nữ nhân lay nhẹ theo chuyển động. Người ấy nhẹ nhàng lên tiếng:

"Kẻ đó là ta."

Trên tay nữ nhân mang theo một thanh kiếm, ánh lam bạc loé lên nổi bật.

Hắc Từ bất động nhìn nàng, không phải 'bất động' mà chính là 'say mê' nhìn nàng.

Mạn Tuyết Phi không hiểu chuyện gì xảy ra lên tiếng: "Người này muội có quen biết sao?"

Hắc Từ không biết bây giờ là nên tiếp tục giả ngây hay thừa nhận, thì bị bạch y nữ tử đi trước một bước.

"Muội đã nhận ra ta rồi phải không?"

Ruốt cuộc vẫn bị bại lộ, không thể qua được ánh mắt của Bạch Tích. Hắc Từ thở ra một hơi, bất đắc dĩ nói với Mạn Tuyết Phi:

"Muội có quen biết, tỷ cũng quen biết. Người trước mặt là Bạch Tích, thiếu chủ của yêu giới."

Mạn Tuyết Phi nghe được câu trả lời thì mồm mở to.

"Cái, cái này... Không đúng, nếu là như vậy thì trước đó người này đã vi phạm quy định của Ngục Đăng!"

Hắc Từ ánh mắt loé tinh quang, cười hai tiếng: "Haha, tỷ nói rất đúng... "

Nàng lại quay sang Bạch Tích: "Thưa thiếu chủ, người định phân xử thế nào đây?"

Bạch Tích chỉ cười nhẹ đáp lại: "Người viết ra quy định Ngục Đăng chính là ta và nó đã được sửa đổi trước đó. Đồng nghĩa với việc ta không vi phạm bất cứ quy định nào của Ngục Đăng cả."

Bây giờ Mạn Tuyết Phi có thể thông suốt được một chuyện, Bạch Tích cùng lắm chỉ tranh đoạt phần thưởng là rượu ngon mà thôi.

"Lão bản! Lão bản!--"

Là giọng của một nữ tử, xem ra khí lực rất khoẻ có thể gọi to đến vậy. Mạn Tuyết Phi nhận ra là ai liền quay lại.

"Ta ở đây!"

Phía xa bóng dáng nữ tử nho nhỏ chạy tới. Nàng ấy thở gấp:

"Lão bản... Người... Người đi đâu vậy? Tiểu Hạ tìm người rất mệt đó."

Mạn Tuyết Phi híp mắt mỉm cười, đưa tay nhẹ xoa đầu cái con người nhỏ bé trước mặt: "Là ta không tốt, vậy ta cùng nàng trở về."

Nàng ngước nhìn lên mái nhà cao gần đó: "Tửu lâu còn nhiều việc tỷ phải quay về, muội khi nào rảnh cứ ghé quán ta, ta sẽ tiếp đãi chu đáo!"

Hắc Từ gật nhẹ đầu, nhìn theo hai thân ảnh rời khỏi. Ngước lên thì chạm phải ánh mắt của Bạch Tích... Nàng mỉm cười:

"Tỷ có việc gì tìm muội sao?"

Bạch Tích phi thân đến:

"Nghe nói ngươi rất thích rượu, cùng ta được không?"

Trên tay nàng biến ra bình rượu to vừa tranh đoạt cùng Hắc Từ khi nãy, kèm theo là hai chén rượu màu hổ phách.

Bạch Tích đang có dụng ý gì đây? Tranh rượu của nàng rồi lại muốn cùng nàng thưởng rượu?

Nữ nhân trước mặt, lạnh lùng và cũng rất khó hiểu.

_____________________________________________

Hắc Từ thả thính truyện :v

Hắc Từ: Bạch Tích, nàng chậm lại chút! Ta hỏi nàng một câu được không?

*nhìn lại* Bạch Tích: Được.

Hắc Từ: Nàng có biết trái tim ở bên nào không?

Bạch Tích: ummm, bên trái...

Hắc Từ: Ta không giống với người bình thường, tim của ta bên phải. Nàng biết tại sao không?

Bạch Tích: Tại sao?

Hắc Từ: Bởi vì nàng ở bên phải ta. ❤

*Bạch Tích mỉm cười, xoay người tiến tới trước mặt Hắc Từ*

Bạch Tích: Vậy bây giờ trái tim chúng ta, có phải càng gần hơn không?

>///